Mặc cho trời mưa chồng vẫn lao ra ngoài đi giúp đồng nghiệp nữ, nhưng khi đến hiện trường thấy cảnh này mà tá hỏa
Vợ chồng tôi cãi nhau một hồi thì điện thoại của chồng tôi lại reo. Nghe xong thì mặt chồng tôi tái mét, lao ra ngoài không nói với tôi một lời.
Chồng tôi là kiểu đàn ông được nhiều người đánh giá là nhiệt tình, tốt tính. Vì bất cứ ai nhờ vả chuyện gì, chồng tôi đều không chối từ. Ban đầu tôi thấy quý cái tính này của anh, anh giúp người khác một thì giúp tôi mười. Nhưng sau khi yêu rồi kết hôn, tôi lại thấy nhiều khi chồng tốt bụng quá đáng, tự tạo phiền phức cho mình.
Không ít lần tôi ghen tuông với những hành động ga lăng của chồng, như xách túi cho đồng nghiệp nữ, thậm chí là để họ ôm vai bá cổ. Anh không ngại đi mua đồ giúp mọi người. Có khi tan làm về nhà, vừa nghe đồng nghiệp gọi nhờ sửa xe giúp, anh liền ra ngoài không chần chừ.
Thấy chồng như thế, tôi đã nhiều lần nhắc anh đừng lo chuyện bao đồng nữa. Anh sẵn sàng giúp tất cả mọi người, mà trong nhà bóng đèn phòng tắm chưa sửa, cánh cửa phòng ngủ cứ hư. Anh tốt với người dưng như thế, sao không nghĩ cho gia đình một chút? Tôi ghen tuông cũng không phải là vô lý.
Lúc đó, chồng tôi nói anh chỉ tiện giúp đỡ họ, còn trong nhà hư cái gì thì tôi phải nói anh mới biết. Nghe thế tôi càng khó chịu hơn, sao chồng tôi lại cứ phải đi giúp hết người này đến người khác, nghe lời chẳng chối từ bao giờ? Nhưng tôi không nói thẳng với chồng như thế. Tôi chỉ nói chồng đã tan làm về nhà rồi thì không được ra ngoài giúp ai nữa.
Thấy tôi nhiều lần cứng rắn thì chồng cũng không quá thân thiết với đồng nghiệp nữ nữa. Đến một hôm trời mưa gió, tôi đang cùng chồng ăn đồ nướng ngon lành trong nhà. Điện thoại của chồng reo lên, sau khi trả lời thì anh buông đũa xuống ngay. Chồng tôi nói có một em đồng nghiệp bỏ nhầm kính vào túi của anh, giờ em ấy không thấy đường về nhà. Giờ anh phải lên công ty để đưa kính cho cô ấy.
Anh đương nhiên đồng ý ngay, nhưng lại nhìn tôi bối rối, ngập ngừng giải thích: “Anh đi đưa kính cho bé kia rồi về ngay. Chắc đồng nghiệp trong phòng đùa giỡn giấu đồ, không có ác ý gì đâu”.
Tôi bùng lửa giận: “Nghe lạ quá, cô ta không có kính không thấy đường, vậy từ chiều giờ nhìn bằng cái gì? Mà có khó quá thì cũng về bằng taxi hay xe ôm được mà, sao phải nhất quyết gọi anh sang?”.
Video đang HOT
Nhưng chồng tôi vẫn nhất quyết đòi đi, dù anh năn nỉ tôi. Anh không nhận ra tôi thật sự đã không chịu nổi cái tính này của anh. Tôi liền bảo: “Anh đi thì đi luôn”. Vậy mà chồng tôi vẫn cứ mặc áo mưa vào rồi đẩy xe ra. Tôi lại hét lên: “Anh mà đi thì ly hôn đi. Tôi chán lắm rồi, anh chỉ biết lo chuyện thiên hạ”.
Vợ chồng tôi cãi nhau một hồi thì điện thoại của chồng tôi lại reo. Nghe xong thì mặt chồng tôi tái mét, lao ra ngoài không nói với tôi một lời. Thấy tình thế có vẻ căng thẳng, tôi cũng chạy theo chồng. Sau đó tôi biết cô đồng nghiệp kia gặp tai nạn giao thông. Người qua đường lấy điện thoại của cô ta gọi vào số liên lạc gần đây nên chồng tôi bắt máy.
Tôi còn nghe nói đồng nghiệp nữ kia bị khá nặng, máu chảy rất nhiều. Đến nơi, tôi thất thần nhìn chồng gào khóc ôm cô ấy. Tôi hoảng hồn thấy tội lỗi, cũng sợ sau chuyện này chồng sẽ chán ghét mình. Sau đó, chồng tôi ngày ngày vào viện chăm cô đồng nghiệp. Anh vẫn không tha thứ cho tôi. Giờ tôi phải làm sao đây?
Mỗi lần đi chùa về là vợ tái mét mặt mày, tưởng vợ bị trúng gió tôi liền chạy đi mua thuốc, ai ngờ lại chứng kiến được cảnh tượng nóng mắt này
Tôi với vợ kết hôn được gần 6 năm nay, có với nhau 1 cậu con trai kháu khỉnh đã hơn 4 tuổi. Cuộc sống vợ chồng không có gì phải bàn cãi vì cả tôi và vợ đều có kinh tế ổn định.
Cũng từng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng rồi thật khó có thể tin được rằng người phụ nữ của tôi lại có thể ngoại tình. Cô ấy không còn yêu thương tôi nữa mà ngoại tình với một người đàn ông khác. Trên đời này chữ ngờ khó lường trước lắm. Cũng giống như chuyện của tôi, khi mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng vợ mình sẽ ngoại tình.
Tôi với vợ kết hôn được gần 6 năm nay, có với nhau 1 cậu con trai kháu khỉnh đã hơn 4 tuổi. Cuộc sống vợ chồng không có gì phải bàn cãi vì cả tôi và vợ đều có kinh tế ổn định. Kết hôn về nhà thì do bố mẹ hai bên góp vào mua cho nên chỉ việc kiến tiềm nuôi con và bản thân nên cũng có chút dư dả vì không phải đi thuê nhà.
Mỗi ngày hai vợ chồng đều đi làm sớm con thì gửi nhà trẻ. Dạo gần đây không hiểu có chuyện gì vợ tôi thường xuyên đi chùa. Thật ra tôi không phải người mê tín gì. Nhưng chuyện vợ nói đi chùa cũng tốt. Tôi thấy việc đó nó giống như tích tâm đức nên ủng hộ vợ đi vì cô ấy cũng chỉ đi ngày 1 và rằm thôi.
Tuy nhiên vợ tôi khá lạ, mỗi lần như thế về vợ tôi thường xuyên mệt và mặt mày khá mệt mỏi. Có lần thì thấy vợ vui vẻ hẳn lên. Nhìn tâm trạng vợ thay đổi thất thường anh cũng không đoán được. Chỉ có điều vợ tôi ít gần gũi anh hơn trước.
Hôm đó tôi vẫn nhớ vợ đi chùa vào ngày mùng 1. Vợ về đến nhà mặt mày rũ rượi lắm. Nhìn vợ tôi tưởng vợ trúng gió sốt nên mới hỏi:
- Em ốm đấy à vợ? Không sao chứ?
- Em không sao.
- Chắc trời trở lạnh em bị cảm rồi. Ở nhà nhé để anh đi mua thuốc.
- Dạ.
Vợ tôi trả lời bằng giọng mệt mỏi. Tôi nhìn vợ thương quá chạy đi mua thuốc luôn. Tôi tưởng mình thương yêu vợ như thế rồi thì sẽ không có ngày cô ấy phản bội mình đâu. Ấy thế mà thật không thể nào chấp nhận được rằng vợ tôi lại đang làm cái chuyện tày đình đó. Cô đang ưỡn ẹo cơ thể của mình trên giường rồi nói bằng cái giọng nũng nịu:
- Em đã bảo anh nhẹ nhàng thôi mà
- Thấy chưa giờ mặt mày em tái mét vì mệt mà chồng em tưởng em bị ốm lão ta vội vã chạy đi mua thuốc kia kìa.
- Lần sau cấm đấy nhé, lúc nào cũng rủ em ăn trái cấm vào ngày cấm thôi. - tôi tiến vào, vợ không hề hay biết cho đến khi tôi quát lớn:
- Em, em dám làm thế sau lưng tôi sao? - vợ tôi vội vã đánh rơi cả điện thoại hấp tấp nói:
- Em, không phải như anh nghĩ đâu.
- Không phải, thế ý của em là tôi nghe nhầm sao? Tôi đã yêu thương em, đối xử với em tốt như thế mà em còn chưa thấy hài lòng sao?
- Em sai rồi, anh ơi tha thứ cho em lần này được không?
- Đừng xin lỗi, đừng có xin tôi tha thứ lần này để lần sau em lại tiếp tục làm cái điều đó sau lưng tôi.
- Không đâu, em hứa đấy, em xin anh.
- Tôi không còn tin em nữa đâu, đừng có hứa với tôi vào lúc này. Mọi thứ đều đã quá xa rồi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người phụ nữ đã phản bội mình đâu. Chuẩn bị đồ đạc ra khỏi nhà này đi. Tôi sẽ gửi đơn ly hôn vào sáng mai.
- Anh ơi, anh cho em 1 cơ hội nữa đi.
Tôi hất tay vợ ra khỏi người mình ra khỏi phòng. Ném túi thuốc vừa mua về lên giường, tôi hối hận quá. Yêu thương cho nhiều để rồi đổi lại kết quả thế này đây. Biết đến bao giờ tôi mới quên được chuyện vợ mình phản bội mình để bắt đầu một cuộc hôn nhân mới khi mà lòng tin với phụ nữ của tôi giờ đã là con số 0 tròn trĩnh rồi. Tôi nên làm gì đây? Có phải tôi làm thế là đúng?
Vừa rời khỏi tòa ly hôn, vợ tôi lăn đùng ra đất, biết nguyên nhân tôi tá hỏa chạy rút đơn Sau khi hỏi vợ, tôi vội vã chạy đi rút đơn ly hôn vì không muốn con mình sau này không có cha. Nào ngờ khi đến ngày chung sống cùng nhau thì cự cãi liên miên. Tôi không nhường vợ, vợ lại càng không muốn thua tôi. Mâu thuẫn ngày một nhiều, tình cảm càng phai nhạt đi. Đến một lần vợ...