L.y hô.n rồi chồng cũ còn cắt nát ảnh cưới vứt khắp ngõ nhà vợ
Mẹ em gọi điện thoại lên cho em báo tin: “Ở nhà thằng Hưng nó cắt nát ảnh cưới, nó ghi bậy bạ sau ảnh là mày theo trai b.ỏ chồn.g, mày ăn nằm với trai… rồi nó tung khắp làng xóm kia kìa”.
Chúng em cưới nhau được hơn 2 tháng thì mâu thuẫn liên tiếp xảy ra, phần vì cả hai còn trẻ con, phần vì bố mẹ chồng quá khắt khe, quá cổ hủ nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này.
Em sinh năm 1996, quê ở Nam Định, chồng em hơn em 3 tuổ.i người cùng quê, xóm trên, xóm dưới. Chúng em quyết định kết hôn khi còn quá bồng bột, chưa suy nghĩ đến tương lai gì, chỉ biết cứ yêu là cưới thôi. Thế rồi sau đám cưới “con nít” ấy là cả một nỗi đau tột cùng, và sự hối hận muộn màng phía sau.
Trước khi lấy chồng em đang làm việc ở Hà Nội, học hết lớp 11 thì nghỉ học, không phải vì gia đình quá khó khăn mà em nghỉ học, chỉ vì học không giỏi, chán nản nên em nhất quyết nghỉ học rồi lên Hà Nội học việc trong một spa làm đẹp. Em thích nghề làm đẹp, nên từ khi bước chân vào nghề làm đẹp cho người khác em luôn cố gắng hăng say học hỏi.
Công việc đang tiến triển tốt thì người yêu em giục cưới, anh ấy nói cưới rồi sẽ mở cho em một tiệm làm đẹp ở quê, nghe mùi mẫn nên em đồng ý cưới. nào ngờ ngay từ tháng đầu tiên về nhà chồng làm dâu em đã thấy hối hận. Chồng em còn trẻ, còn phụ thuộc gia đình, đặc biệt là mẹ, nên mọi thứ trong nhà dường như anh ấy đều phó mặc cho mẹ quyết định. Ngay cả việc của vợ, mẹ chồng em nói ở quê không ai có tiề.n làm đẹp nên nhất quyết không cho em mở cửa hiệu như lời chồng em đã hứa trước đó. Thay vì làm bà chủ tiệm spa thì mẹ chồng em lại yêu cầu em nghỉ việc ở Hà Nội theo chân mẹ ra ngoài chợ bán rau.
Công việc đang tiến triển tốt thì người yêu em giục cưới, anh ấy nói cưới rồi sẽ mở cho em một tiệm làm đẹp ở quê, nghe mùi mẫn nên em đồng ý cưới. nào ngờ ngay từ tháng đầu tiên về nhà chồng làm dâu em đã thấy hối hận. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em còn trẻ, chỉ mới vừa nghỉ học không lâu, bạn bè còn nhiều vậy mà mẹ chồng em đành lòng bắt em phơi mặt ra đường bán từng mớ rau, trong khi bà được ngồi trong ki ốt mát mẻ. Những khi bạn bè họp lớp đến mua rau về nấu nướng liên hoan em luôn mang cảm giác tự ti, e ngại, tủi hờn và xấu hổ nữa. Đêm nào em cũng khóc, còn chồng em thì chỉ biết đến điện tử, bạn bè hội họp suốt.
Ngày chơi điện tử, đêm về nghịch điện thoại. Hễ em nói gì là anh ấy đều gạt đi và bảo em đi hỏi ý kiến mẹ. Đến tháng thứ 2 sau khi cưới thì chồng em dở thói vũ phu mà trước đây chưa bao giờ anh ta bộc lộ ra khi yêu em.
Nhiều lần chồng em ngang nhiên đán.h em, tát em đến ù tai trước mặt bạn bè và gia đình. Ngày còn ở nhà với mẹ đẻ em được mẹ chiều chuộng, “nâng như nâng trứng”, vậy mà đi lấy chồng em trở thành bao cát để chồng em trút giận. Còn bố ẹm chồng, gia đình chồng em chỉ biết dương mắt nhìn con trai đán.h v.ợ. Họ còn nói tại em không an phận, hay cãi lời chồng.
Ngày chơi điện tử, đêm về nghịch điện thoại. Hễ em nói gì là anh ấy đều gạt đi và bảo em đi hỏi ý kiến mẹ. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ đẻ em nhiều lần thương con nên muối mặt đến “thương lượng” với gia đình chồng, nhưng lần một, lần hai chồng em còn to tiếng chử.i luôn bố mẹ vợ. Từ đó, bố mẹ em không bao giờ bước chân sang nhà thông gia nữa, chỉ thi thoảng gọi điện hỏi han em. Mẹ em khóc nhiều lắm, thương con, trách con vì ngày xưa không nghe lời khuyên cứ đâ.m đầu nhất quyết lấy chồng cho bằng được.
Chịu mãi không được, 4 tháng sau khi lấy chồng em quyết định l.y hô.n. Nhưng nhà chồng làm khó em, nhất quyết không đồng ý. Em chỉ còn cách ly thân trước, rồi tính l.y hô.n sau. Dù có bị ngăn cấm nhưng hôm đó em vẫn nhất tay trắng rời khỏi nhà chồng lên Hà Nội xin việc. Ở Hà Nội em lại tiếp tục xin đi làm lại ở Spa trước kia em làm. Ở đó, nghe lời khuyến của các chị lớn tuổ.i, cuối cùng 2 tháng sau em đã chính thức l.y hô.n được chồng.
Tưởng đâu chuyện đã xong xuôi, vậy mà vài tháng sau gã chồng mất hết tính người ấy lại bày trò “bẩn thỉu” để bô.i nh.ọ em. Mẹ em gọi điện thoại lên cho em báo tin: “Ở nhà thằng Hưng nó cắt nát ảnh cưới, nó ghi bậy bạ sau ảnh là mày theo trai b.ỏ chồn.g, mày ăn nằm với trai… rồi nó tung khắp làng xóm kia kìa”.
Em không hiểu sao trước đây em lại yêu được người đó, lại đồng ý kết hôn với anh ta. Giờ đây, dù tin hay không thì tiếng đồn em b.ỏ chồn.g theo trai đã vang khắp xóm làng, làm sao em có thể sống yên ổn với tiếng đồn thất thiệt đó. Còn gia đình em, bố mẹ và 2 em nhỏ của em nữa. Miệng thiên hạ đâu dễ nghe. Em nên làm gì để có thể xoa dịu mọi chuyện, để có thể sống cuộc sống bình yên?
Theo Đời sống pháp luật
Nhà vợ là nhất
Chị có họ hàng của chị, anh cũng có họ hàng của anh! Chị biết lo cho tình thân thì anh cũng không thể bỏ quên ruột rà của mình.
Ảnh mang tính minh họa: Internet
Đôi giày Tây để quên lâu ngày trong hộc tủ đã trở nên bạc phếch. Ban đầu anh định bỏ đi nhưng nghĩ lại thấy tiếc vì chỉ mới đi vài lần. Chợt nhớ đến thằng Hưng, con chị Hai, mới đi làm, tiề.n bạc còn khó khăn, cho nó mang cũng tốt. Anh quyết định lau chùi đôi giày sạch sẽ rồi điện thoại cho Hưng, kêu chiều đi làm về ghé nhà chú lấy giày về mang. Nghe giọng nó mừng rỡ qua điện thoại mà anh thấy vui vui. Nhưng Hưng hẹn ngày hôm sau mới ghé được vì chiều phải tăng ca. Anh ừ, giày chú để sẵn, hôm nào rảnh đến lấy cũng được.
Chiều hôm sau, Hưng đến, anh tìm mãi chẳng thấy đôi giày đâu. Sau một hồi lục lạo hết mấy cái tủ kệ vẫn không thấy, anh hỏi vợ xem có cất đâu đó không. Tiếng chị oang oang từ dưới bếp làm anh sượng trân: "Đôi giày cũ hả? Hôm qua chị Ba (chị vợ) về quê, em gửi cho thằng Út rồi". Anh nghe mà cục tức nghẹn ngay cổ, quê với cháu mình thì ít mà giận vợ không tôn trọng mình thì nhiều. Có cháu ở đó, anh không tiện đôi co, chỉ gằn một câu: "Mai mốt muốn lấy gì của anh cho ai thì nhớ hỏi anh một tiếng. Đôi giày đó hôm qua anh hứa cho thằng Hưng rồi!".
Chỉ có thế mà chị chạy lên phòng khách, cố cãi: "Em thấy giày cũ rồi mới đem cho. Khi nào em lấy giày mới của anh thì hãy trách!". Vợ chỉ được cái nói ngang là giỏi. Dù giận lắm nhưng anh cũng im lặng vì sợ cháu mình buồn, quay sang nói nhỏ: "Chú xin lỗi vụ đôi giày, thím con không biết nên đem cho rồi. Thôi mai chú cháu mình đi uống cà phê nha! Giày nhà chú nhiều lắm nhưng phải soạn ra nên hơi mất thời gian. Mai gặp rồi chú đưa đôi khác". Hưng gật đầu cười thông cảm khiến anh cũng bớt áy náy.
Hưng về rồi anh chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Đây không phải lần đầu vợ làm như thế. Nhớ lần người bà con của anh ở Úc về, dù nhà không thiếu thứ gì nhưng vợ vẫn ron ren hỏi xin... đủ thứ, từ bịch kẹo để phần mấy đứa con nhà chị Hai, mấy bộ quần áo cho con nhà chị Tư, cả mấy chai nước hoa cho cô Út... Dù biết quà đã có chủ nhưng chị vẫn cố nài xin mỗi thứ một ít để... gửi về quê cho mấy đứa cháu. Hoặc cứ mỗi lần chị về quê thăm mẹ là anh phát hoảng khi thấy chị lỉnh kỉnh túi này hộp nọ như chuẩn bị đi... cứu trợ. Trong nhà có thứ gì xài được là chị "quơ" hết về chia cho anh chị của mình.
Nói thật, anh sẽ không phiền lòng nếu nhà mẹ vợ mình nghèo. Đằng này, tuy ở quê nhưng nhà mẹ vợ anh rất khá giả, các anh chị vợ cũng thế. Mấy đứa cháu lên thành phố học đại học mà anh Ba của chị mua hẳn một căn nhà cấp bốn cho con ở thì đâu phải chuyện thường. Vàng thì đàn ông hay phụ nữ nhà chị ai cũng đeo đỏ tay, nhưng lúc nào chị cũng cố phân bua: "Đâu phải ai đeo vàng cũng giàu. Đeo vàng là để giữ thể diện thôi, chứ thật ra chẳng có của nả gì". Thật không thể hiểu nổi khi mỗi lần về quê, vợ lại mua hàng đống mì gói, dầu ăn, nước rửa chén và rất nhiều gia vị khác, khiến anh cứ ngỡ nhà vợ ở tận vùng sâu, vùng xa nào đó, rất nghèo khó.
Nhắc vợ chuyện sao chỉ lo một bề, chị lại trách anh đàn ông mà nhỏ nhen. Nếu chị cũng nghĩ cho gia đình anh được một phần như thế, chắc anh mừng không hết. Hễ anh định cho cháu mình vài bộ đồ mới hay cái điện thoại cũ lỗi mốt là chị làu bàu: "Đồ còn mới sao lại đem cho, làm như nhà giàu lắm vậy."
Anh hiểu tính vợ không xấu, chỉ là trong mắt chị gia đình mình luôn đứng ở vị trí thứ nhất. Chị có họ hàng của chị, anh cũng có họ hàng của anh! Chị biết lo cho tình thân thì anh cũng không thể bỏ quên ruột rà của mình. Anh đã luôn thông cảm với chị và chỉ ao ước được một lần chị chịu đứng vào vị trí của anh mà nghĩ.
Theo PNO
'Đau đầu' vì cả nhà vợ làm nghề giáo Bố vợ, anh vợ tôi là những người quá ư mẫu mực, không uống bia rượu, nước chè. Thỉnh thoảng tôi đi đâu về có con cá, con mực hay cái gì làm mồi nhậu cũng muốn mang sang biếu bên ngoại nhưng lại chả dám. Tôi và vợ lấy nhau đã hơn 10 năm, có với nhau 2 đứa con, đủ trai...