Lời thì thầm của biển
“Hôm nay giỗ cha, mẹ không ở nhà làm mâm cơm cúng cha hay sao mà còn đi bán?”. “Tao đập đòn gánh lên đầu mày bây giờ, cha mày có chết đâu mà cúng cho ổng”.
Ảnh minh họa internet
Hoàng lùi ra sau tránh nhanh cây đòn gánh của mẹ. Bà hăm he Hoàng rồi nâng đòn gánh lên vai, gánh 2 thúng đựng đầy tàu hủ vẫn còn nóng hôi hổi. Mùi đậu nành hòa quyện vào không khí buổi sáng tinh sương làm mắt Hoàng nhòe đi vì thương mẹ.
*
Nhà Hoàng ở làng chài, đại đa số đàn ông trong làng ai cũng sống với nghề ra khơi bám biển. Biển nuôi lớn biết bao lớp người, biển ươm mầm cho nhiều thế hệ tương lai có đủ điều kiện nuôi dưỡng ước mơ thành tài. Nhưng biển cũng cướp đi hạnh phúc của nhiều gia đình mỗi khi nổi giận hùng hổ, vồ vập sóng to gió lớn. Cha Hoàng cũng bị biển nuốt mất vào trận bão lớn năm trước. Ông ra đi chẳng kịp để lại lời căn dặn nào cho mẹ con Hoàng. Bão lớn nhấn chìm ông nằm lại dưới đại dương mênh mông, người ta không tìm được ông để đem về. Đó cũng là lý do duy nhất mẹ Hoàng không tin rằng ông đã mất.
Kể từ lúc cha mất, mẹ Hoàng như người điên dại, lúc tỉnh, lúc mê nhưng chưa một ngày nào bà không ra bờ biển bán đậu hủ nóng.
Bà kể, ngày xưa, cha Hoàng mê bà say đắm cũng vì gánh tàu hủ – cái nghề truyền thống từ thời ông bà để lại cho. Ở xứ biển nhưng món tàu hủ của mẹ Hoàng lại được dân biển săn đón hàng ngày.
*
“Ai… đậu hủ nóng hông? Đậu hủ nóng đây…”.
Tiếng rao của người phụ nữ bán đậu hủ vang vọng cả dãy bờ biển vắng lặng ít người.
Từ tờ mờ sáng, khi mặt trời ở phía xa dần ửng hồng, người ta đã thấy một phụ nữ gánh tàu hủ lặng thầm đi trên bờ biển. Những ngày mưa, người ta cũng thấy người phụ nữ ấy oằn đôi gánh trên vai lầm lũi bước đi. Sương sớm hòa cùng gió biển se lạnh làm người ta không khỏi rùng mình. Xoa nhẹ bàn tay vào chén, ăn một miếng tàu hủ vẫn còn ấm nóng, cả người lập tức ấm áp lạ thường.
Mặt trời dần ửng đỏ phía xa, từng dòng người đến ngắm mặt trời mọc cũng đông đúc. Người bán hàng rong cũng nhộn nhịp tiếng rao. Cô bán nước nhìn thấy bóng người phụ nữ đang bán tàu hủ cho khách liền giật mình kéo áo chú Sáu.
“Ủa chú Sáu, bữa nay con nhớ là đám giỗ ông Tư chồng bà Tư tàu hủ mà sao bả còn đi bán?”.
“Mày ngon nói với bả chồng bả chết rồi đi, bả đập đòn gánh vô đầu mày nghe con!”.
Cô bán nước lấy tay che miệng mình rồi nhìn ra chỗ bà Tư. Nếu chú Sáu không nhắc khéo thì cô bán nước cũng quên. Bà Tư chưa bao giờ thừa nhận với ai là ông Tư đã mất trong cơn bão. Mỗi lần có người đến hỏi thăm, bà đều bảo ông Tư đi biển đánh cá chưa về, phải đôi ba tháng mới trở về. Ai cũng xót thương cho hoàn cảnh đơn chiếc mẹ góa con côi của bà Tư, thương cảm cho nỗi đau mất chồng của bà.
Mặt trời càng lên cao, dòng người càng tấp nập. Bà Tư bán đậu hủ đắt như tôm tươi, ở bãi biển không ai bán đắt hơn bà dù đủ loại thức ăn sáng khác mang mùi vị đặc trưng của biển như bún ốc, hủ tiếu mực, bánh mì chả cá. Có du khách nước ngoài lần đầu ăn chén đậu hủ nóng của bà tấm tắc khen ngon, dúi vào tay bà tờ tiền mua được cả gánh đậu hủ. Bà chạy đôn chạy đáo đổi tiền để thối lại tiền thừa cho khách, nhất định không lấy thêm xu nào. Tính thật thà, chất phác của bà cũng được mọi du khách và bà con trong vùng thương.
Video đang HOT
*
Trời đã nhá nhem tối, người qua lại trên bờ biển cũng thưa dần. Buổi tối trên biển, gió lạnh thổi vào làm người ta không khỏi run rẩy. Một phụ nữ ngồi bần thần bên gánh hàng rong, mắt nhìn ra phía mặt biển tối đen. Bất ngờ, bà đứng dậy, chân trần lững thững đi vào mặt nước.
“Dì ơi! Dì làm gì thế? Biển tối đen thế kia, dì muốn đi đâu?”.
“Ông nhà tôi ở ngoài kia vẫy tay gọi tôi đi tới chỗ ổng mà. Ổng ở chỗ đóm sáng kia kìa”.
Người phụ nữ chỉ tay về phía đóm sáng phía xa rồi từng bước tiến về phía trước.
Cô gái sợ hãi kéo tay người phụ nữ, đồng thời gọi thêm mọi người đến giúp đỡ. Nhờ có cô gái mà người phụ nữ được an toàn, được người dân trong vùng khuyên nhủ đưa về nhà.
*
Quyên trở về nhà, nghĩ vẫn còn hốt hoảng vì những chuyện vừa xảy ra trên bãi biển. Hóa ra, chuyện gia đình của Quyên so với chuyện gia đình của người phụ nữ kia chẳng đáng là gì. Nỗi đau cha mẹ ly hôn, mỗi người một nơi còn đỡ hơn tình cảnh sinh ly tử biệt.
Hôm nay là ngày cha mẹ Quyên ra tòa ly hôn. Cô đã cố gắng khuyên nhủ cả hai người hãy vì cô mà nhẫn nhịn nhau nhưng cuối cùng, không ai nghĩ đến cảm xúc đau khổ của Quyên cả. Có lẽ vì họ nghĩ Quyên đã trưởng thành, đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật cha mẹ cô không còn yêu thương nhau nữa.
“Quyên à! Cha mẹ đã cố gắng ở cùng nhau đến tận hôm nay chỉ vì con. Bây giờ, con cũng đã tốt nghiệp đại học, đã trưởng thành, cha mẹ sẽ trả cho nhau tự do để tìm hạnh phúc của tuổi xế chiều”.
Ngắm nhìn màn đêm tĩnh mịch bên ngoài cửa sổ, Quyên ôm lấy chân, co ro ngồi trong góc phòng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Quyên không chấp nhận được sự thật cha mẹ tan vỡ, gia đình không còn đầy đủ thành viên. Quyên bỏ nhà ra đi không cho cha mẹ biết. Thậm chí vừa rồi, trong lúc tức giận, Quyên đã từng nghĩ dùng cái chết để thức tỉnh cha mẹ, để hai người quay lại với nhau, để hai người hiểu được Quyên đã đau khổ, tuyệt vọng như thế nào.
Quyên lang thang trên bãi biển, cuối cùng lại gặp người phụ nữ đang muốn tự tử. Sau khi cứu được người phụ nữ ấy và hỏi thăm người dân, Quyên mới biết hóa ra hôm nay là ngày giỗ đầu tiên của chồng bà ấy. Chồng bà ấy đã mất trong trận bão dữ dội năm vừa rồi khi theo tàu ra khơi. Bà ấy làm nghề bán hàng rong, người ta vẫn thấy bà ấy buôn bán mỗi ngày, cứ nghĩ bà ấy đã nguôi ngoai nỗi đau mất chồng nhưng nếu ai nói chồng bà mất, bà liền nổi điên đánh người. Bà không chấp nhận sự thật chồng bà chết mất xác ngoài biển. Bà vẫn luôn ôm suy nghĩ chồng bà ra khơi chưa về.
*
Quyên lặng lẽ nhìn ngắm ra phía biển xa xa, nơi có những con tàu nhỏ đang neo đậu. Giờ thì Quyên mới nhận ra đó chính là đốm sáng mà tối qua người phụ nữ ấy chỉ cho Quyên.
“Tàu hủ nóng không cô ơi? Mười ngàn một chén thôi”.
Quyên giật mình quay đầu nhìn lại, người phụ nữ đang tươi cười mời gọi cô mua hàng lại chính là người phụ nữ đêm hôm qua cô vô tình cứu giúp. Quyên do dự rồi thử hỏi.
“Dì khỏe rồi hả? Dì có nhớ con không?”.
“Cô là…?”.
“Dạ, cháu là cô gái tối hôm qua đã…”
Quyên chưa kịp nói hết câu thì bỗng đâu một chàng trai trẻ trạc tuổi Quyên chạy tới cắt ngang lời cô.
“Mẹ ơi! Ba chén nữa cho gia đình cô chú đằng kia ạ”.
Quyên chớp mắt nhìn chàng trai. Người phụ nữ mỉm cười chào tạm biệt cô gái rồi gánh hàng đi về phía gia đình mà con trai bà vừa chỉ hướng, họ cũng đang dõi mắt mong chờ bà.
Chờ mẹ đi khỏi, chàng trai gãi đầu ngượng ngùng.
“Cảm ơn cô đã cứu mẹ tôi nhưng tôi mong cô có gặp lại bà thì đừng nhắc đến chuyện tối qua nữa”.
Quyên ngờ ngợ, chỉ tay vào người thanh niên.
“Hoàng phải không?”.
Hoàng nheo mắt nhìn chằm chằm cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt tròn xoe ẩn hiện vẻ mừng rỡ phía sau cặp kính cận dày cộm.
“Quyên này! Hoàng không nhận ra Quyên sao? Quyên bí thư này!”.
Hoàng bừng tỉnh, kể từ ngày cha mất, Hoàng tiếc nuối gác lại việc học hành, ở nhà chăm sóc mẹ. Hoàng rời giảng đường cũng vỏn vẹn 1 năm, bộn bề với cuộc sống mưu sinh và nỗi lo lắng cho mẹ đã làm Hoàng quên mất người bạn đã từng chung lớp 3 năm đại học là Quyên.
Hoàng mời Quyên chén tàu hủ nóng của mẹ. Dưới ánh mặt trời đang dần
sáng tỏ, nắng bắt đầu lên cao trên đỉnh đầu, hai người ngồi trò chuyện, hỏi thăm cuộc sống của nhau trong 1 năm qua. Hoàng buồn bã kể về người cha đã khuất và người mẹ đáng thương chưa nguôi ngoai nỗi đau mất chồng.
Bất chợt, Quyên nhận ra hoàn cảnh của mình chẳng đáng là gì so với nỗi đau khổ của Hoàng. Quyên tự hỏi Hoàng khốn khổ nhưng vẫn vui vẻ cùng mẹ sống những ngày còn lại, tại sao Quyên lại từng có suy nghĩ muốn kết thúc cuộc đời chỉ vì cha mẹ không còn ở bên nhau?
Quyên im lặng nghe Hoàng kể rồi cũng trải lòng với Hoàng về hoàn cảnh và tâm trạng của mình. Hoàng nhìn Quyên mỉm cười.
“Trên đời này, mỗi người đều có một nỗi khổ tâm riêng, mỗi nhà đều có hoàn cảnh đáng thương riêng. Nếu ai gặp chuyện cũng tìm đến cái chết để giải quyết vấn đề thì chỉ sợ rằng, xã hội này không còn mấy người tồn tại”.
*
Trước khi rời khỏi làng biển trở về thành phố, Quyên lại lang thang trên bãi biển, ngắm nhìn những con sóng lăn tăn vỗ vào bờ rồi nhắm mắt lắng nghe tiếng gió nhè nhẹ thổi bên tai hòa cùng tiếng sóng biển rì rào. Quyên bồi hồi nhớ lại nụ cười của Hoàng và câu nói cuối cùng trước khi hai người tạm biệt.
“Quyên thử một lần lắng nghe biển xem, biển sẽ an ủi và vỗ về tâm hồn của Quyên đấy!”.
Quyên hít thật sâu, cảm thấy tâm trạng đã thoải mái và nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mở điện thoại lên sau nhiều ngày tắt máy, Quyên phát hiện có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ của mẹ và cha. Tin nhắn văn bản, tin nhắn thoại trên Zalo cũng thi nhau nhảy ra cuồn cuộn như những cơn sóng trước mặt. Quyên mỉm cười, giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má. Cho dù cha mẹ đã ly hôn, đã không còn chung mái nhà nhưng họ vẫn yêu thương và lo lắng cho Quyên rất nhiều.
*
“Hoàng, về thôi con!”.
Hoàng rời mắt khỏi hình bóng cô gái đang đứng một mình lặng lẽ nhắm nghiền mắt trên bãi biển phía xa, quay đầu mỉm cười, vác lên vai gánh hàng rong cùng mẹ trở về nhà./.
Người chồng sốc nặng khi biết toan tính của cô vợ ngoan hiền
Tôi cứ tưởng Thu thương mẹ tôi thật lòng. Ai ngờ cô ấy làm vậy chỉ để đuổi mẹ tôi về quê sớm nhất có thể.
Tôi và Thu cưới nhau được 4 năm và đang có 1 con nhỏ. Nhờ tích góp, vay mượn mà vợ chồng tôi đã mua được căn chung cư nhỏ ở thành phố. Thu nhập hàng tháng của chúng tôi chỉ đủ để chi tiêu hàng ngày và trả tiền lãi vay ngân hàng mua nhà.
Thời gian đầu mang thai Thu bàn với tôi nhờ mẹ đẻ của em lên chăm ở cữ. Tuy nhiên, tới lúc sắp sinh bố em bị đau nên kế hoạch này bị hoãn lại. Chúng tôi đành nhờ mẹ tôi ở quê lên chăm.
Ảnh minh họa.
Dù mới xuất viện nhưng Thu vẫn giành phần giặt giũ quần áo cho con hay nấu ăn, làm việc nhà. Tôi và mẹ tôi khuyên em nghỉ ngơi để mẹ tôi làm cho thì bị em gạt đi. Thu nói mẹ tôi lớn tuổi rồi nên việc dọn dẹp, chăm em bé rất vất vả. Hơn thế nữa em rất khỏe mạnh nên không sao. Thu là người cứng rắn nên tôi và mẹ đành mặc kệ em làm. Cả tôi và mẹ đều cảm thấy hạnh phúc khi Thu hiểu chuyện như vậy.
Thu sinh được hơn 1 tháng thì mẹ tôi xin về quê. Bà bảo ở đây bà chẳng giúp được gì còn việc đồng áng ở quê lại nhiều. Khi nào chúng tôi cần giúp đỡ bà sẽ lên. Thấy mẹ nói cũng hợp lý nên chúng tôi không giữ mẹ lại.
Thoáng cái bé con nhà tôi đã được gần 6 tháng và Thu sắp hết thời gian nghỉ thai sản. Tôi bàn với Thu đón mẹ tôi lên chăm còn em gạt phắt đi. Thu nói muốn thuê người giúp việc vì mẹ lớn tuổi rồi chăm sóc trẻ con rất cực. Thu không muốn mẹ phải khổ vì bà đã hết lòng vì chồng con. Tuy Thu nói đúng nhưng điều kiện kinh tế của chúng tôi hạn hẹp lấy đâu ra tiền thuê giúp việc. Tôi nói thì em bảo thuê giúp việc vài tháng rồi con được 1 tuổi sẽ đem đi gửi trẻ.
Chuyện chưa được giải quyết thì một hôm tôi đi làm về sớm và nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Thu và bạn. Trong cuộc trò chuyện Thu mong bạn nhanh chóng tìm cho mình người giúp việc. Nguyên nhân do Thu không muốn mẹ tôi lên đây chăm cháu vì sợ bà ở luôn không về. Thu còn không quên chê mẹ tôi quê mùa, bẩn thỉu với bạn.
Tôi đã rất sốc vì nội dung cuộc trò chuyện của Thu và bạn. Tôi không ngờ người vợ ngoan hiền của tôi lại toan tính thế. Tôi nghĩ mà thương mẹ vì đi đâu bà cũng rao có đứa con dâu hiểu chuyện, hiếu thảo. Tôi không biết nên làm gì bây giờ.
Đi du lịch kỷ niệm 5 năm cưới, mới 1 hôm chị gái tôi đã quay về với lá đơn ly hôn Chị tôi đã tha thứ cho chồng quá nhiều lần. Có lẽ lần này là giới hạn chịu đựng cuối cùng của chị... Tôi vẫn nhớ ngày này cách đây 5 năm, khi đang học năm cuối cấp 3 thì chị gái đột ngột lấy chồng. Với con mọt sách suốt ngày chỉ cắm đầu vào học như tôi thì đó là một...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Giao con cho mẹ chồng trông, tôi thấp thỏm, lo sợ mỗi ngày

Tôi đánh ghen với nhiều gái đẹp bên chồng, hóa ra 'tiểu tam' lại là đàn ông

Chồng hốt hoảng vì vợ trầm buồn, khóc và không muốn ở nhà sau khi sinh con

Chồng giàu có một tháng kiếm hơn 100 triệu nhưng nhất quyết ở thuê không mua nhà, vợ tính kế phòng thân

Xem phim "Sex Education", tôi uất hận nhìn sang chồng, sau đó cởi tạp dề ném xuống đất rồi tuyên bố ly hôn, giải thoát cho chính mình

Lấy được một người chồng quá tốt... nhưng mỗi đêm về, tôi lại nhớ người yêu cũ

Em trai mang xe máy của tôi đi bán chỉ để nhậu nhẹt, đàn đúm với đám bạn, thế nhưng bố mẹ tôi lại bênh quý tử chằm chặp

35 tuổi vẫn độc thân tận hưởng cuộc sống tự do tự tại, tôi thấy mình không hề cô đơn

'Lấy chồng' lần đầu ở tuổi 63, người phụ nữ không ngờ rơi vào bi kịch

Bố chồng chia thừa kế nhưng lại ép tôi ký giấy khước từ tài sản, tôi đưa ra 2 thứ khiến nhà họ tái mặt, run rẩy

Quyết tâm ly hôn sau khi phát hiện chồng có con riêng bên ngoài, bố chồng liền tìm đến tận nhà trong đêm đưa ra một yêu cầu khiến tôi tái mặt

Mẹ chồng tôi là "nạn nhân" của tôi!
Có thể bạn quan tâm

15 mẹo nhanh giúp người dùng iPhone tiết kiệm rất nhiều thời gian
Đồ 2-tek
20:20:00 15/04/2025
Ô tô tông chết bé gái 2 tuổi ở trạm dừng chân cao tốc TPHCM - Trung Lương
Tin nổi bật
20:02:51 15/04/2025
4 giây bóc trần nhan sắc và vóc dáng của vợ mẫu tây Bùi Tiến Dũng, không cần lên đồ vẫn chiếm trọn "spotlight"
Sao thể thao
18:28:37 15/04/2025
Sao nữ Vbiz nghi "toang" với bạn trai đạo diễn, lộ loạt hint hẹn hò với trai trẻ
Sao việt
18:10:11 15/04/2025
Tỷ phú Elon Musk trực tiếp kêu gọi ông Trump hủy bỏ mức thuế mới?
Thế giới
18:07:30 15/04/2025
SpaceX sẽ phải lập công ty tại Việt Nam để cung cấp dich vụ Internet vệ tinh
Thế giới số
18:02:40 15/04/2025
2 gái Thái cướp spotlight của Jennie: 1 người là mỹ nhân lai cực hot khiến showbiz phát cuồng
Sao châu á
17:21:57 15/04/2025
Hôm nay nấu gì: Cơm tối có món ăn "quốc dân", nhìn đã thèm chảy nước miếng
Ẩm thực
17:07:59 15/04/2025
Nam ca sĩ Việt đắt show thuộc hàng top bất ngờ huỷ cùng lúc 3 đêm nhạc
Nhạc việt
17:06:08 15/04/2025
Người vợ tử vong sau trận đòn từ chồng
Pháp luật
16:49:04 15/04/2025