Lời tâm sự của một người đàn ông đã từng rũ bỏ vợ con
Giờ đây khi nằm chịu bệnh một mình tôi mới nhận ra những sai lầm của bản thân khi đã đ.ánh mất đi những gì chân thành và quý giá nhất để chạy theo những thứ mơ hồ, ảo tưởng. Nhưng phải chăng mọi thứ giờ đây đã quá muộn.
ảnh minh họa
“Không ăn thì nhịn, tôi không phải con hầu đâu nhé!”. Nhung để lại cho tôi bát cháo rồi quay phắt đi, không cần để ý tôi ăn uống ra sao, ốm đau thế nào. Cổ họng tôi nghẹn lại không chỉ vì ốm mà còn vì đau đớn và tủi nhục.
Tôi đến với Nhung với sự can ngăn của gia đình và bè bạn, bằng sự níu kéo, khóc lóc, cầu xin của vợ và các con, bằng cơn bạo bệnh quật ngã cô ấy – người đã từng là vợ tôi suốt 16 năm trời.
Cái giọng chua ngoa, đanh đá và sự vô tình của Nhung đã khiến tôi nhận ra đây là cái giá mình đáng phải nhận lấy khi bất chấp tất cả chà đạp lên tình cảm vợ chồng gần hai chục năm chung sống, tôi nhẫn tâm bỏ mặc sự van xin của cô ấy, bỏ mặc những đứa con mà tôi sinh ra để đến với cái mà tôi cứ nghĩ đó là duyên phận, là ý trời, là tình yêu đích thực.
Giờ chỉ còn tôi một mình với căn phòng lạnh lẽo, tôi thấm cả cơn sốt trong người thấm cả tình người trong đời.
Ngày tôi quyết định ly hôn, vợ tôi lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Em và tụi nhỏ làm gì nên tội mà anh nỡ đối xử như vậy? Em vẫn muốn con mình có cha, có mẹ đầy đủ. Nếu anh ghét em thì anh cứ đến với cô ta nhưng em xin anh đừng ly hôn. Tài sản của hai vợ chồng mình, anh muốn lấy bao nhiêu cũng được…”.
Tôi biết Loan – vợ cũ của tôi yêu tôi, thương tôi, sẵn sàng chấp nhận thiệt thòi nhưng làm sao người yêu của tôi có thể chấp nhận chia sẻ người đàn ông của mình? Tôi biết tính Nhung. Nàng rất quyết liệt. Nếu tôi không dứt khoát thì Nhung sẽ bỏ tôi mà tôi thì chỉ cần nghĩ đến cuộc sống này không có nàng, tôi đã thấy không muốn sống nữa.
Tôi không cố ý ngoại tình mà tình cảm tự nhiên nó đến. Nhung trẻ đẹp, giỏi chiều chuộng; lúc nào cũng thơm tho, ngọt ngào. Nàng hoàn toàn trái ngược với người vợ lam lũ của tôi. Chúng tôi gặp nhau, hút nhau như hai thỏi nam châm và không thể rời nhau được nữa. Ban đầu tôi còn sợ sệt, giấu giếm, nhưng sau đó, khi đã quyết định chọn lựa người yêu bé nhỏ, tôi đã nói thẳng với vợ.
Video đang HOT
Tất nhiên là vợ tôi không thể nào chấp nhận. Thoạt đầu nàng làm dữ nhưng sau đó xuống nước van xin, năn nỉ. Nàng còn kéo hai con tôi vào cuộc, xúi chúng cũng khóc lóc thỉnh cầu. Nhưng lòng tôi đã quyết. Tôi bắt Loan phải ký đơn ly hôn. Nàng không chấp nhận, tôi năn nỉ. Năn nỉ không được, tôi c.hửi mắng. C.hửi mắng không có kết quả, tôi dùng vũ lực. Thú thật là tôi rất ít khi đ.ánh đ.ập vợ con nhưng hôm đó, không kềm được trước sự lì lợm của nàng, tôi đã tức giận ra tay. Cuối cùng, tôi một tay n.ắm t.óc Loan, một tay giữ c.hặt t.ay nàng bắt phải ký vào đơn.
Sau hôm đó Loan ngã bệnh. Tôi gọi cho mẹ vợ báo tin trước khi dọn sang nhà trọ với người tình. Tôi cũng đã kịp lấy hết t.iền bạc, nữ trang vợ tôi cất giấu trong két sắt. Cảm giác được giải phóng khiến lòng tôi lâng lâng. Tôi đặc biệt vui thích khi thấy Nhung hớn hở đếm đi đếm lại xấp đôla và những món nữ trang mà vợ tôi đã tằn tiện, chắt chiu, không đám ăn, không dám mặc để sắm sửa. Đếm xong đến lần thứ n, nàng nhào vào lòng tôi nũng nịu: “Yêu anh quá đi…”. Tất nhiên là sau câu nói đó là tất cả những gì nàng có thể làm được khiến tôi đê mê, sung sướng…
Nhưng đó là chuyện của 1 năm trước. Tôi không hiểu số tài sản tôi mang đến được tiêu xài thế nào mà chỉ mấy tháng sau, Nhung đã thông báo: “Anh coi về bên kia còn gì thì lấy nốt chứ mình sắp hết t.iền rồi đó cưng”. Tôi giật mình: “Em xài gì mà nhanh vậy?”. Nhung kể nào là t.iền điện, t.iền nhà, t.iền nước, t.iền ăn nhà hàng, t.iền đi nghỉ mát, t.iền sắm sửa áo quần… Kể xong nàng làm mặt giận: “Bộ nghi em xài bậy bạ hay sao mà hạch sách ghê vậy? Em có xài là xài cho hai đứa mình chớ có xài cho riêng em đâu mà làm dữ vậy?”.
Tôi không dám nghi nhưng thật sự tôi không hiểu sao Nhung xài t.iền… nhanh như vậy. Trong khi trước kia, cũng với t.iền lương ấy, vợ tôi chi xài còn dư dả để gởi tiết kiệm, mua vàng, mua đôla để dành. Từ ngày dọn ra ở riêng, mỗi tháng tôi gởi cho Loan 4 triệu để nuôi hai đứa nhỏ, số còn lại hơn 10 triệu, tôi đưa hết cho Nhung. Cộng với phần tôi mang theo trước kia, tôi cứ nghĩ mình sống thoải mái ít nhất cũng trong vòng 5-10 năm nữa. Vậy mà mới 6 tháng, Nhung đã xài hết là sao?
Nhưng bi kịch chưa phải ở đó. Tôi đột ngột bị mất việc. Công ty điều động tôi ra làm trưởng văn phòng ở miền Trung nhưng nghĩ đến việc phải xa Nhung, tôi không đành lòng nên chấp nhận nghỉ việc. Tôi cứ nghĩ với kinh nghiệm của mình, không làm chỗ này thì làm chỗ khác, không ngờ, đã mấy tháng nay, tôi xin việc chỗ nào cũng bị từ chối. Đến nỗi tôi nghi ngờ Loan mượn tay người khác hại mình, thế nhưng suy đi nghĩ lại, tôi thấy với bản tính của Loan như thế, chắc chắn nàng không hại tôi.
Thất nghiệp ở nhà, tôi mới thấy hết mặt trái của cuộc tình già nhân ngãi, non vợ chồng của mình. Nhung không còn chiều chuộng tôi như trước. Nàng đi sớm về khuya, cơm nước tôi phải tự lo. Có khi tôi nấu cơm, chờ đến nguội lạnh mà Nhung vẫn chưa về. Tôi có hỏi thì Nhung mặt nặng, mày nhẹ nói rằng phải đi k.iếm t.iền để nuôi cái thứ dài lưng tốn vải, ăn hại, vô tích sự là tôi.
Cho đến khi tôi ngã bệnh. Tôi bảo Nhung đưa t.iền cho tôi đi khám bệnh, nàng chống nạnh xỉa xói: “T.iền ở đâu ra? Anh tưởng tôi là cái kho bạc hử? Ráng chịu đi, vài bữa sẽ khỏi”. Tôi bệnh nhưng Nhung cũng không ở nhà. Hôm nào vui, nàng nấu cho tôi nồi cháo trắng ăn từ sáng đến tối; hôm nào vội thì nàng bảo tôi tự lo…
Trong những ngày nằm bệnh, tôi thật sự thấm thía tình đời. Tôi nghĩ thật may mắn là mình chưa gởi đơn ra tòa. Nghĩa là mình vẫn có một gia đình, vẫn có vợ con. Đặc biệt, tôi vẫn còn một nửa ngôi nhà mà mẹ con Loan đang ở. Tôi như người ngủ mơ chợt tỉnh. Có lẽ là Nhung muốn điều đó. Chính vì vậy nàng cứ cằn nhằn, dằn vặt sao tôi không ly hôn để chia đôi căn nhà…
Tôi thở phào nhẹ nhõm. May quá, tôi chưa ly hôn. Tôi vẫn còn một nửa ngôi nhà. Nhưng bây giờ, tôi nhớ đến điều đó không phải để nộp đơn ra tòa đòi chia đôi gia đình, chia đôi căn nhà. Tôi muốn trở về.
Theo Nld, nhưng khi một người đàn ông đã rũ áo ra đi thì có cơ hội nào để quay về hay không? Gần 1 năm qua, tôi không liên lạc với Loan nhưng tôi vẫn gặp hai đứa nhỏ để hỏi thăm mẹ nó. Vợ tôi không bao giờ nhắc ba với các con. Điều đó khiến tôi sợ. Đã mấy lần tôi bấm điện thoại nhưng sau đó vội vàng tắt ngay. Tôi rất muốn gặp Loan nhưng cũng rất sợ. Tôi không biết nàng có tha thứ cho tôi không? Ngày trước nàng sẵn sàng làm điều đó; còn bây giờ, sau 1 năm xa cách, tôi không biết vợ tôi nghĩ gì, muốn gì…
Theo SKGĐ
C.hửi chồng vô tích sự và nỗi ân hận tột cùng khi đọc bức di thư chồng để lại
Chị chỉ ước người nằm dưới gầm xe container là chị, chứ không phải là anh. Bởi làm sao chị có thể sống nổi quãng đời còn lại với nỗi ân hận quá lớn này đây...
Ảnh minh họa
"Anh đúng là đồ vô tích sự, chẳng giúp vợ được chút gì cả. Cơm không biết nấu, áo quần không biết giặt, con không biết trông và quan trọng là t.iền cũng chẳng kiếm được. Trời ơi là trời, tôi sẽ phải chịu đựng một người chồng như thế này đến trọn đời hay sao?", chị Oanh gào thét vang nhà trong khi đang bận nấu cơm mà thằng cu thứ hai cứ khóc nheo nhóc. Anh Phong dù rất cố gắng bồng bế đi rông, lấy hết cái này cái kia ra dỗ mà cậu con trai hơn hai tư tháng t.uổi cũng chẳng ngưng khóc lóc đòi mẹ.
Cũng tại cậu bé ở nhà với mẹ quen hơi, bố suốt ngày đi làm nên gần như chẳng có thời gian để kéo con về với "phe" của bố được. Và cũng bởi vậy, chị Oanh càng có cớ để mắng chồng xơi xơi vì biết bao nhiêu tội, lại thêm cả tội không biết trông con. Anh Phong vốn là người ít nói, vợ mắng cũng chỉ biết im lặng, chẳng biết thanh minh như thế nào cả. Vì chỉ cần anh nói ra một câu, là vợ lại càng cố gào lên to tiếng hơn, lời lẽ đanh thép đến mức cuối cùng bằng cách nào cũng có thể chốt lại một câu đại loại: "Đúng là một ông chồng vô tích sự!".
Nghe nhiều rồi thành quen, anh Phong thường nhường vợ, thích nói gì thì nói, nghĩ mình im lặng cho cửa nhà ấm êm là được. Và anh thường cố gắng để làm những việc khác như sửa máy giặt, điều hòa, lắp lại rèm cửa khi thằng con giật nhiều quá mà đứt luôn cả thanh ngang phía trên... Nhưng mọi thứ anh làm đều trong lặng lẽ, chứ không so đo ngồi kể công từng chút một như vợ. Và có vẻ cũng chính vì thế, chị Oanh lại càng không biết được tầm quan trọng của chồng.
Chị thấy trong nhà duy nhất chỉ có mình là người cáng đáng hết mọi việc lớn bé: từ nấu ăn cơm nước, đến giặt giũ nuôi con hay cả việc kiếm thêm t.iền bằng việc bán hàng online khi thất nghiệp ở nhà. Chị cũng chẳng tính gì đến việc chồng chị luôn đội mưa nắng đi ship hàng hộ chị hay mỗi tháng anh đều đặn mang số lương cứng hơn mười triệu về đưa vợ lo cho gia đình. T.iền chị kiếm được chỉ đủ để son phấn, váy áo tùy hứng cho mẹ con chị, nhưng chị lại cảm giác như thế đã là nhiều lắm rồi.
Đôi khi thấy phải tính toán chi tiêu eo hẹp, chị lại cao giọng làm một phép so sánh: "Anh Hưng, chồng cái Nga bạn em mới làm có chức trưởng phòng kinh doanh thôi, mà tháng nào cũng đưa về cho vợ gần năm chục triệu. Chẳng bù cho anh, bằng t.uổi anh í mà t.iền đưa về chỉ bằng một phần năm. Anh phấn đấu như nào mà mãi vẫn chỉ lẹt đẹt thế thôi hả?" Hay thi thoảng lại đay nghiến: "Lương thì ba cọc ba đồng, mà sao suốt ngày đi sớm về muộn thế anh?", nếu như lỡ ngày nào chồng có bận việc mà ở lại làm thêm...
Anh Phong đôi khi cũng khá mất mặt với bạn bè nếu lỡ trong một lần gặp mặt nào đấy, chị Oanh lại thao thao bất tuyệt kể tội mình: "Ôi chả biết các anh như nào chứ anh Phong nhà em thì chán lắm! Đấy, gần bốn mươi t.uổi đầu rồi mà lúc nào cũng giống như trẻ con, em chăm bẵm lo lắng từng chút một. Trong nhà em chẳng khác gì phải làm mẹ ba đ.ứa t.rẻ, chỉ khác là đứa lớn phải chăm nhiều vấn đề hơn mà thôi!". Những lúc như thế, anh Phong buồn bã về nhà góp ý với riêng vợ. Nhưng chị lại càng có cớ để chì chiết thêm: "Anh thấy em nói sai chỗ nào hả?".
Thôi thì, anh đã im lặng được trong gần 10 chung sống với vợ rồi, cố thêm lần này nữa chắc cũng không sao. Anh Phong tự nhủ, trong lúc châm một điếu thuốc, kéo ghế ra ban công ngồi nhả khói vào không trung. Cũng đã lâu, anh mới lại hút thuốc. Kể từ sau những lần nghe vợ kêu ca: "Anh có biết người hút thì hại một mà người chung sống thì hại mười không? Anh không biết nghĩ cho vợ con à?". Nhưng đêm nay anh buồn quá, bỗng muốn quay trở lại với những miên man một mình. Bỗng thấy dường như thời gian trôi qua nhanh biết bao, anh nhớ đến nao lòng một người vợ dịu hiền như thuở ban đầu. Nghĩ mãi, rồi anh quyết định biên một lá thư...
Không ngờ, đó cũng là những điều cuối cùng anh kịp nói lại với vợ.
Bởi trưa ngày hôm sau, chị Oanh c.hết ngất khi nhận được cuộc gọi gấp từ cảnh sát: "Chị là vợ của anh Phong đúng không? Chồng chị vừa mới bị tai nạn trên đường X, chúng tôi đang trên đường đưa đến bệnh viện Y. Chị đến gấp đi!" Và chị quỵ ngã vừa lúc nhận được thông báo của bác sỹ: "Anh Phong bị chấn thương sọ não rất nặng. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng...". Chị Oanh gào khóc, ngất lên ngất xuống mấy lần, không tin nổi sự thật kinh khủng rằng mình đã mất chồng kể từ đây. Chị lay cái xác vô hồn của chồng: "Anh ơi tỉnh dậy đi! Em xin anh, xin anh, xin anh..."
Ảnh minh họa
Chị không thể ngủ được một đêm nào nữa, kể từ hôm đó. Chị cứ ngồi khóc, thương nhớ chồng biết bao nhiêu lại càng hối hận bấy nhiêu vì đã là một người vợ không tốt. Chị không biết mình yêu chồng nhiều đến vậy cho đến khi không còn chồng, lại càng không hay rằng anh đã từng là chỗ dựa vững chãi cho chị trong những năm tháng qua cho đến khi không còn ai để gục đầu vào nữa. Chị hận mình đã chì chiết anh quá nhiều, mà át đi những yêu thương nằm sâu tận đáy trong lòng. Chị biết phải làm thế nào để chuộc lỗi với anh đây.
Và làm sao có thể sống nổi khi ngày hôm nay lại vô tình tìm thấy bức thư anh giấu trong ngăn kéo: "Em à. Thật ngại khi anh lại ngồi viết những dòng này cho em, vì em đang say ngủ ngay bên cạnh anh lúc này. Nhìn em ngủ thật dịu dàng và ngọt ngào, khác hẳn với những khi em gồng mình lên mắng mỏ, trách tội anh. Anh ước gì em lúc nào cũng có thể nhẹ nhàng nói chuyện với anh thay vì cao giọng quy kết truy tìm đủ thể loại tội để gán cho anh. Nhưng anh không trách em đâu, vì ngay từ lần gặp em đầu tiên cách đây 10 năm, anh đã chọn em làm vợ. Và chưa bao giờ anh hối hận vì điều này.
Anh thương em vì luôn phải chịu thiệt thòi trong cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng em này, anh biết tính em đôi khi có tiêu xài hơi hoang phí một chút, nên anh đã góp số t.iền kiếm được mỗi tháng vào một cuốn sổ tiết kiệm đến nay đã được gần 800 triệu, phòng xa sau này có thể lo cho hai đứa con. Đó là lý do mà anh chỉ mang về cho em số t.iền đủ dùng mỗi tháng. Nhưng em đừng vội trách anh vì điều này. Bởi anh đề luôn tên người thụ hưởng là em rồi. Anh phòng xa quá nhỉ? Mà chẳng hiểu sao, hôm nay buồn quá, anh bỗng muốn khai thật với vợ, để mong em có thể hiểu hơn cho anh, đừng mắng anh là vô tích sự nữa nhé...".
Chị Oanh khóc như mưa, cầm cuốn sổ tiết kiệm và di thư của chồng trên tay, lòng chị quặn đau như cắt, cảm giác mình không thể thở được. Chị chỉ ước người nằm dưới gầm xe container là chị, chứ không phải là anh. Bởi làm sao chị có thể sống nổi quãng đời còn lại với nỗi ân hận quá lớn này đây...
Theo blogtamsu
Mình yêu lại từ đầu anh nhé! Lâu lắm rồi em không ôm anh thật chặt từ phía sau hay nũng nịu anh chở đi chơi qua những cung đường đầy bằng lăng tím. Đó không phải là vì hết yêu anh đâu, mình đã gắn chặt bên nhau với đôi nhẫn yêu thương rồi mà. Cho đến hôm nay, tình yêu ngày nào như ùa về trong em, đến...