Lời mùa đông
Có lẽ em chưa hiểu anh, hiểu một con người cô đơn và cần em đến thế, vì lẽ đó mà anh trong mắt em chả có gì đặc biệt…
Thời gian qua nhanh thật nhưng tâm trí anh vẫn còn đó, con tim anh vẫn ở lại và lang thang đi tìm em. Anh rong ruổi qua những con đường ngày xưa, ngó qua những quán nước, nhìn lại mấy cửa hàng bán thức ăn, rồi anh chợt thấy buồn khi không có em ở đó. Mỗi lần đi ngang qua anh điều nhìn vào những chốn rất quen thuộc…
Để yêu một người rất khó nhưng để quên đi một người lại càng khó hơn khi mà trong tâm trí anh luôn có hình bóng của em, xung quanh anh vẫn mang những kỷ niệm về em. Thời gian rồi sẽ làm xóa nhòa những kỷ niệm ấy thôi em à, nhưng ngay lúc này đây, những hình ảnh của em cùng những kỷ niệm vui buồn vẫn luôn tồn tại trong anh. Anh sẽ cố giữ mãi nó dù thời gian có làm anh đau nhói, làm anh buồn nhiều hơn nữa thì anh vẫn sẽ chịu đựng được. Anh chấp nhận như thế vì em.
Trời đã vào đông rồi, em hãy giữ ấm cho mình nhé, mỗi khi ra đường em nhớ mặc áo ấm nhé… Sáng anh dậy đi làm sớm, có những lúc anh quên mặc áo khoác, nên cả người anh đều lạnh run trên suốt cả đoạn đường 12 cây số nhưng không sao đâu, cái lạnh của thiên nhiên không bằng cái lạnh của tâm hồn em à… Anh đã chịu đựng được ngần ấy thời gian thì có đáng là bao với cái lạnh của thời tiết hả em…
Mùa đông, mùa Noel đã đến rồi, anh đã nhìn thấy sự nồng ấm của những cặp tình nhân, nhìn thấy họ chở nhau trên phố cười đùa, khăn choàng cổ, tay kề vai… Anh đã ghen tỵ với họ… Mà có sao đâu, cái chuyện nhỏ vặt đó mà cũng khiến anh ghen tỵ khi mà anh chưa hề có khái niệm của Noel.
Em lẳng lặng xuất hiện trong cuộc đời anh rồi em đi qua nhanh chóng… (Ảnh minh họa)
Ngày 24/12 năm nào cũng như năm nào, anh chưa một lần được đi chơi, chưa một lần xuống phố cũng bạn bè để ngắm những ánh đèn của lễ hội… Anh đã bắt đầu cảm nhận của cái gọi là Noel mà phương tây và cả bên ta đều háo hứng chờ đợi. Anh đi ngang những cửa hàng anh nhìn thấy, anh lên báo anh cũng nhìn thấy và nghe thấy cái gọi là một mùa giáng sinh: nào là màu đỏ của ông già tuyết, nào là màu xanh của những cây thông nhân tạo, nào là màu trắng của tuyết giả phủ lên khắp cửa sổ, cột nhà, bậc thềm… Tất cả chúng hòa quyện vào nhau cùng ánh sáng nhập nhòe của những quả châu, ngọn nến, ánh đèn neon và một âm thanh dịu dàng của mùa đông hay bài hát Merry Christmas quen thuộc đã tạo nên một không khí noel nhộn nhịp… Noel của Sài thành là thế đó… Lòng càng rạo rực hơn, càng buồn tẻ hơn cho một người cô đơn như anh.
Video đang HOT
Em lẳng lặng xuất hiện trong cuộc đời anh rồi em đi qua nhanh chóng chỉ để lại bao ước mơ tan vỡ cũng những cảm xúc mông lung… Anh hoang mang. Em đã chọn cho mình một hạnh phúc rồi để lại trong tim anh bao đa.u đớ.n. Anh sẽ cố gắng vượt qua em à, anh sẽ cố gắng dù trong cuộc đời này của anh không có em bên cạnh. Anh đã hiểu đó cũng là do duyên phận thôi em… Câu cửa miệng của những đôi không đến được bên nhau, anh đã mượn nó để anh được an ủi rằng không phải tại em hay tại anh. Và rồi sẽ có một số phận khác cho anh và cho em mà thôi. Anh vẫn tin vào bản thân mình và tin vào số phận của anh…Anh đã tin như thế và anh không muốn làm thay đổi hay lệch lạc đi số phận của anh.
Mùa đông rồi em hãy cố gắng làm việc và nhớ mặc áo ấm khi đi ra ngoài nhé…em hãy giữa ấm cho mình kẻo cảm lạnh nhé… Chúc em một mùa đông vui vẻ…một mùa giáng sinh an lành và hạnh phúc bên những người thân yêu…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có phải tất cả đàn ông đều như thế?
Trong thâm tâm, tôi vẫn mong anh nói thật để tôi có thể tha thứ cho anh một lần. Thế nhưng tôi đã phải chờ đợi quá lâu mà anh vẫn im lặng.
"Thôi, em ở nhà đi. Lần này mọi người đăng ký đông quá, em theo sẽ rất mệt". Thoạt đầu, tôi không thấy có gì bất thường trong câu trả lời của chồng. Chẳng qua, vì thấy công việc trong tuần cũng không nhiều, với lại cũng tại thằng Sơn, con trai đầu của chúng tôi thấy ba chuẩn bị đi nghỉ mát thì trêu mẹ: "Sao mẹ không đi với ba? Con thấy công ty của ba có nhiều cô đẹp lắm". Tôi lườm con: "Chỉ được cái nói bậy!". Thằng bé bật cười: "Để rồi mẹ coi".
Lâu lắm rồi tôi không có dịp đi chơi riêng với chồng con. Thời khóa biểu của hai vợ chồng lúc nào cũng tréo ngoe. Khi tôi rảnh thì Quang bận và ngược lại. Hai đứa nhỏ lại càng khó. Suốt năm, chúng chỉ biết chúi mũi vào chuyện học. Ngày thường học thì không nói làm gì đằng này, đến hè cũng học, Tết cũng học. Trong khi đó, công ty của Quang hết tổ chức cho nhân viên nghỉ cuối tháng, cuối quý lại cuối năm. Tôi chỉ còn biết nhìn anh mà ganh tị. Công việc của tôi ở trung tâm dạy nghề tuy không căng thẳng nhưng lúc nào cũng có việc để làm.
"Em đi nữa". Thường thì khi nghe vậy, dù biết chắc là tôi không đi nhưng anh cũng sốt sắng: "Ừ, đi đi. Làm việc thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi, vui chơi chứ!". Thế nhưng lần này, anh lại không như vậy. Công ty tổ chức cho nhân viên đi nghỉ mát thường niên ở Đà Lạt 3 ngày. Sau khi nghe thằng con "xúi biểu", tôi buộc miệng: "Em đi nữa". Nhưng tôi vừa dứt lời, anh đã gạt đi với lý do lần này mọi người đăng ký đi nhiều nên việc đi đứng, ăn ở sẽ không chu đáo. "Vậy thôi. Anh cứ đi chơi với mọi người".
Quang đi hôm trước thì hôm sau, tôi nhận được một tin nhắn từ số máy lạ hoắc: "Chồng chị đang ăn nem ở Đà Lạt". Mới đầu, tôi cứ tưởng ai đó nhắn nhầm vô máy mình nhưng sau đó, lại có thêm tin nhắn thứ hai, thứ ba với cùng nội dung. Bán tin, bán nghi tôi gọi điện cho chồng. "Ò í e... số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...".
Gọi năm lần, bảy lượt vẫn như thế. Tôi bắt đầu thấy lo nên lục lọi danh bạ để tìm số máy của những người quen. Đây rồi. Tôi gọi cho trưởng phòng kinh doanh. Liên lạc vẫn thông suốt. "Chắc điện thoại của giám đốc hết pin chị à. Để em nhắn lại với anh ấy cho chị"- trưởng phòng kinh doanh nhiệt tình bảo. Tôi căn dặn: "Em bảo với anh ấy là có việc gấp lắm".
Nhưng tôi đã phải chờ đến nửa ngày mới có điện thoại. Bên kia đầu dây là Tuấn, trưởng phòng tổ chức: "Anh Quang bị trượt chân khi trèo lên thác nước... Chị cứ yên tâm. Tôi sẽ lo cho anh ấy". Yên tâm làm sao được chứ? Tôi bảo thằng Sơn: "Con ở nhà trông em được không?". Thằng bé sốt sắng: "Mẹ yên tâm. Con lớn rồi mà".
Tôi sắp xếp chuyện nhà, chuyện cơ quan rồi thuê xe đi liền. Lúc đó đã gần 2 giờ chiều. Tôi gọi điện cho Tuấn và biết Quang vẫn còn ở bệnh viện. Anh tài xế biết tôi đang sốt ruột nên phóng rất nhanh đến nỗi tôi phải ngăn lại: "Tôi không gấp đâu. Anh cứ chạy bình thường, đừng phóng nhanh như vậy".
Chúng tôi đến nơi thì đã gần 9 giờ tối. Đưa tôi đến thẳng bệnh viện, anh tài xế hỏi: "Có phải chờ chị về không?". Chưa biết tình hình của anh thế nào nên tôi dặn anh ta chờ một lát để nếu cần chuyển anh về thành phố thì sẽ có xe đi ngay.
Quang chỉ bị chấn thương phần mềm nhưng các bác sĩ vẫn yêu cầu phải nằm lại để theo dõi. Trông thấy vợ, anh ngạc nhiên: "Sao em biết?". Tôi thấy mặt chồng tím bầm, sưng húp: "Em gọi điện không nghe anh trả lời nên hỏi anh em trong đoàn. Họ bảo anh bị trượt chân ngã. Em lo quá nên lên xem anh thế nào". Quang khẽ nhíu mày: "Em bỏ mấy đứa nhỏ ở nhà cho ai? Anh có sao đâu...".
Tôi chưa kịp trả lời thì một người y tá bước vào bảo Tuấn: "Anh đi đóng tiề.n để chụp CT cho cô Thanh". Trưởng phòng tổ chức có vẻ bối rối: "Chị ở đây với ảnh, tôi qua xem cô Thanh thế nào". Tôi ngạc nhiên, không hiểu vì sao lại có đến hai người bị nạn trong vụ té ngã này nhưng không tiện hỏi chồng. Dường như Quang cũng đã nhận ra điều đó. Anh nhăn mặt rên rỉ rồi kêu đau đầu và buồn ngủ. Tôi bảo: "Anh ngủ đi, để em ra dặn xe khỏi chờ".
Trả tiề.n, cảm ơn anh tài xế xong, tôi không về phòng chồng mình mà đi tìm Tuấn. Có lẽ nhìn vẻ mặt tôi căng thẳng, Tuấn biết khó lòng mà nói dối nên thú thật: "Anh Quang với cô Thanh thuê xe đi chơi riêng, không may bị ta.i nạ.n...". Tôi bỗng thấy tay chân mình lạnh ngắt, mãi lát sau mới nói được: "Có ai biết chuyện này nữa không?". Tuấn trả lời mà không nhìn thẳng vào mặt tôi: "Mọi người đều biết". "Từ khi nào?". Anh trưởng phòng tổ chức dáo dác nhìn quanh rồi hạ giọng: "Dạ, lâu lắm rồi...".
Vậy ra, chỉ có một mình tôi không biết!
Nhưng tôi không nói gì cho đến khi về tới Sài Gòn và những ngày sau đó.
Quang phải chữa trị gần nửa tháng mới lành các vết xây xát trên mặt. Khi những chỗ bị thương lên da non, bắt đầu gây ngứa ngáy khó chịu, anh cứ tần ngần đứng ngắm mình trước gương. Tôi không bỏ qua một cử chỉ nào của anh và tự hỏi, những vết sẹo kia rồi sẽ lành, nhưng vết thương lòng mà anh gây ra cho tôi bao giờ mới chữa lành được đây?
Trong thâm tâm, tôi vẫn mong anh nói thật để tôi có thể tha thứ cho anh một lần. Thế nhưng tôi đã phải chờ đợi quá lâu mà anh vẫn im lặng. "Sao anh không nói gì? Anh có còn là đàn ông không vậy?"- cuối cùng tôi phải lên tiếng. Hơi bất ngờ, song anh trấn tĩnh ngay: "Em muốn nói chuyện cô Thanh ấy à? Chẳng lẽ, anh không có quyền có bạn bè hay sao? Không chỉ cô ấy mà anh còn có rất nhiều cô nữa kìa....".
Đến lúc đó, chính tôi mới là người ngạc nhiên: "Anh... anh đúng là... vô liêm sĩ". "Em nói gì, nói lại coi? - anh chồm lên- Tất cả đàn ông trên đời này đều như vậy chớ không riêng gì anh. Thử hỏi thằng Tuấn, thằng Phong coi. Em đừng có quan trọng hóa vấn đề".
Đến nước này thì tôi không biết nói gì. Câu trả lời của anh như một nhát roi quất vào lòng tôi. Có phải tôi đã quan trọng hóa vấn đề? Có phải tất cả đàn ông trên đời đều như thế?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã tin vào tình yêu như thế Vì là người đàn bà hư hỏng, lừa dối chồng con nên dù có hạnh phúc trong tình yêu đấy tôi vẫn luôn đau khổ, dằn vặt trong lòng... Tôi là một độc giả rất yêu thích chuyên mục Bạn trẻ - cuộc sống, ngày nào tôi cũng đọc tâm sự của độc giả và đến hôm nay khi đọc xong bài viết:...