Libya: Điểm dừng chân mới trên bản đồ địa chính trị của Nga?
Giới chuyên gia đánh giá về tác động với Moskva, Tripoli và nhiều bên khác nếu Nga tái triển khai lực lượng quân sự từ Syria đến Libya.
Xe quân sự Nga trên đường hướng tới căn cứ quân sự của nước này tại Kamisli, Syria vào ngày 14/9/2020. Ảnh: Anadolu Agency
Tương lai của Nga tại Syria có thể là vấn đề còn gây tranh cãi nhưng việc Điện Kremlin muốn duy trì dấu ấn chiến lược của mình trên khắp Địa Trung Hải và châu Phi thì đã được thừa nhận rộng rãi.
Trong suốt cuộc nội chiến ở Syria, Nga đã cung cấp hỗ trợ quân sự và ngoại giao quan trọng cho chính quyền của Tổng thống bị lật đổ Bashar al-Assad. Trong quá trình này, Nga đã thành lập một căn cứ không quân quan trọng tại Khmeimim và mở rộng đáng kể căn cứ hải quân thời Liên Xô tại Tartus, cảng nước ấm duy nhất của Nga.
Với việc Syria hiện nằm trong tay chính quyền mới do nhóm Hayat Tahrir al-Sham (HTS) đứng đầu, tương lai của những căn cứ đó vẫn chưa rõ ràng và các báo cáo cho thấy Nga đã rút một phần lực lượng của mình.
Việc mất các căn cứ ở Syria – những mắt xích quan trọng trong chuỗi ảnh hưởng từ Moskva đến Địa Trung Hải và vào châu Phi – sẽ gây thiệt hại, khiến Nga cần một giải pháp thay thế. Và Libya, nơi Nga đã có sự hiện diện, được thừa nhận là giải pháp thay thế thực tế duy nhất nếu Nga quyết định rút toàn bộ hoặc một phần lực lượng của mình khỏi Syria.
Tuy nhiên, việc tăng đột ngột quân số của Nga có thể có ý nghĩa gì đối với một Libya bất ổn, cũng như những tác động của việc tăng cường sự hiện diện của Nga gần biên giới của NATO thì còn phải chờ thời gian chứng thực.
Tại sao Nga không từ bỏ Syria, đưa lực lượng về nước?
Việc mở rộng sự hiện diện của Nga tại châu Phi thông qua các căn cứ của nước này ở Syria và Libya đã là mục tiêu của các nhà hoạch định chính sách Điện Kremlin kể từ khoảng năm 2017, một mục tiêu mà “Nga đã đấu tranh để có được” và không sẵn sàng từ bỏ – Oleg Ignatov, một nhà phân tích cấp cao của Nhóm Khủng hoảng Quốc tế, cho biết.
“Nga coi Châu Phi là một trong những đấu trường cạnh tranh chính giữa các cường quốc hiện tại”, ông Ignatov nói.
Xe quân sự Nga trên đường hướng tới căn cứ quân sự của nước này tại Kamisli, Syria vào ngày 14/9/2020. Ảnh: Anadolu Agency
Nga, chủ yếu thông qua nhà thầu quân sự Quân đoàn châu Phi (trước đây là Tập đoàn Wagner) để duy trì sự hiện diện quân sự trên khắp châu Phi.
Hiện tại, lực lượng Quân đoàn châu Phi hỗ trợ các chính phủ Mali, Burkina Faso và Niger – tất cả đều đã cắt đứt quan hệ với phương Tây sau các cuộc đảo chính gần đây.
Ngoài ra, Quân đoàn châu Phi được cho là đã chứng minh được vai trò quan trọng trong việc duy trì sự cầm quyền của chính phủ Cộng hòa Trung Phi cũng như hỗ trợ quân đội Sudan.
“Đúng là ảnh hưởng của các cường quốc phương Tây ở lục địa này có thể đang suy giảm, nhưng sự hiện diện của các cường quốc khác, chẳng hạn như Trung Quốc và Thổ Nhĩ Kỳ, đang gia tăng”, chuyên gia Ignatov cho biết.
Do đó, việc duy trì ít nhất một trong các vị trí của họ ở Libya hoặc Syria là điều tuyệt đối đối với các nhà hoạch định của Điện Kremlin – ông Ignatov nói với Al Jazeera.
Video đang HOT
“Libya mang đến cho Nga vị trí độc đáo – một chỗ đứng ở cả Bắc Phi và Địa Trung Hải, hoàn hảo để thể hiện sức mạnh vào vùng đất yếu của châu Âu và trên khắp Sahel”, nhà phân tích Anas El Gomati tại Viện Sadeq có trụ sở ở Tripoli, cho biết.
Libya chưa sẵn sàng?
Tuy nhiên, có rất ít bằng chứng cho thấy miền Đông Libya đang chuẩn bị cho một làn sóng đổ bộ từ Nga.
Hình ảnh vệ tinh do Al Jazeera kiểm tra cho thấy không có công trình xây dựng mới nào của Nga tại bất kỳ sân bay Libya nào hoặc động thái nào tại cảng Tobruk, một cảng nước ấm mà Nga được cho là đang cân nhắc để đưa lực lượng quân sự tới từ trước cuộc khủng hoảng Syria.
“Đừng đánh giá thấp tiềm năng của Tobruk. Nó chưa phải là Tartus, nhưng đó chính xác là lý do tại sao Nga muốn có nó. Họ không tìm kiếm những gì hiện có. Họ đang tìm kiếm những gì họ có thể xây dựng”, ông El Gomati nói.
Libya đã bị mắc kẹt trong một cuộc tranh giành quyền lực của riêng mình, một cuộc đấu tranh mà việc tái triển khai quân đội của Nga từ Syria đến Bắc Phi có thể đảo ngược.
Libya đã có rất ít sự ổn định kể từ cuộc cách mạng năm 2011. Nước này được quản lý bởi hai chính phủ, cả hai đều bị những người chỉ trích cáo buộc là bất hợp pháp – nhưng không bên nào sẵn sàng nhượng bộ cho đến khi cuộc bầu cử quốc gia có thể được tổ chức.
Cuộc bầu cử được đề xuất gần đây nhất đã thất bại tháng 12/2021.
Ở phía Đông là Chính phủ ổn định quốc gia (GNS), được hậu thuẫn bởi nhà lãnh đạo tự xưng, chỉ huy quân sự Khalifa Haftar. Ở phía Tây là Chính phủ hiệp định quốc gia được quốc tế công nhận, do Thủ tướng Abdul Hamid Dbeibah lãnh đạo.
Theo các nhà phân tích như Tarek Megerisi của Hội đồng Đối ngoại châu Âu, việc thành lập một trung tâm quân sự lớn của Nga ở miền Đông Libya sẽ trao cho phe Haftar một tiếng nói lớn trong các cuộc đàm phán mà ông ta có thể từ bỏ mà không phải trả giá.
“Nếu Nga rút lui hoàn toàn về phía Đông, Haftar sẽ có thể làm bất cứ điều gì ông ta muốn”, nhà phân tích Tarek Megerisi tại Hội đồng Đối ngoại châu Âu nói, mô tả cách các cường quốc phương Tây sau đó sẽ cố gắng xoa dịu Haftar với hy vọng kéo ông ta ra khỏi Nga.
Ông nói thêm rằng các cuộc đàm phán do Liên hợp quốc đề xuất “sẽ không còn là đàm phán”. “Haftar … có thể ra lệnh. Bao gồm cả việc bổ nhiệm một thủ tướng mới, người sẽ chỉ có hiệu lực cho đến khi ông ta chắc chắn bất hòa với Haftar. Và sau đó thì sao? Thêm đạn nữa”, ông kết luận.
NATO có bị đe dọa?
Haftar tiếp tục là mục tiêu của hoạt động ngoại giao của phương Tây mặc dù có khả năng ông sẽ cung cấp cho Nga, đối thủ địa chính trị của phương Tây, một nơi trú ẩn an toàn chỉ cách bờ biển NATO vài trăm hải lý.
Căn cứ hải quân Nga tại Tartus, Syria vào ngày 13/12/2024 qua ảnh vệ tinh của Maxar Technologies
“Mối đe dọa với NATO không bị thổi phồng. Nó bị đánh giá thấp”, nhà phân tích El Gomati nhận xét.
“Đây không chỉ là về các căn cứ quân sự. Đây là về việc Nga tạo ra các điểm gây áp lực trên các tuyến đường di cư, nguồn cung cấp năng lượng và hành lang thương mại của châu Âu. Vị thế của Libya khiến nơi này trở thành một nền tảng hoàn hảo cho chiến tranh hỗn hợp”, ông nói.
Bốn ưu tiên sống còn để Syria thoát khỏi một cuộc chiến tranh khác
Ai có thể dự đoán rằng sau gần 14 năm nội chiến và 5 năm bế tắc, chính quyền Bashar al-Assad ở Syria sẽ sụp đổ chỉ trong một tuần? Với sự ra đi của ông Assad, câu hỏi cấp bách hiện nay là chính quyền mới cần làm gì để đảm bảo tương lai hòa bình cho đất nước.
Toàn cảnh Hội nghị về Syria ở thành phố Aqaba, Jordan ngày 14/12/2024. Ảnh: THX/TTXVN
Khi các nhóm đối lập do Hayat Tahrir al-Sham (HTS) dẫn đầu chiếm giữ thành phố lớn Aleppo vào cuối tháng 11 với sự kháng cự ít ỏi, các nhà bình luận đã tin rằng đây là sự khởi đầu cho sự sụp đổ của chính quyền Assad. Nhiều người dự đoán một cuộc chiến khốc liệt cho đến cùng.
Ông Assad đã bị bất ngờ và lực lượng của ông rõ ràng là không được chuẩn bị. Ông đã rút quân khỏi Aleppo để tập hợp lại và tranh thủ thời gian để quân tiếp viện từ Nga và Iran đến, và hy vọng các chiến binh đối lập sẽ dừng lại ở đó.
Nhưng điều đó đã không xảy ra. Được khích lệ bởi thành công nhanh chóng ở Aleppo, các chiến binh HTS không lãng phí thời gian và tiến về Hama, chiếm giữ thành phố này một cách dễ dàng. Họ nhanh chóng tiếp tục chiếm giữ Homs, thành phố lớn tiếp theo ở phía nam.
Trong khi đó, Nga đã cung cấp hỗ trợ không quân hạn chế cho chính quyền Assad. Còn Iran, sau khi đã làm suy yếu lực lượng của mình trong cuộc phòng thủ của Hezbollah chống lại Israel ở Liban, đã không thể cung cấp hỗ trợ đáng kể và đã rút quân còn lại khỏi Syria.
Và vào ngày cuối cùng, ông Assad đã trốn khỏi đất nước, và thủ tướng của ông đã chính thức trao lại quyền lực cho HTS. Sự kiện này đánh dấu sự kết thúc 54 năm nắm quyền của gia đình Assad tại Syria.
Di sản của ông Assad
Nhà nước Syria hiện đại được thành lập vào năm 1920 sau Hiệp định Sykes-Picot khi kết thúc Thế chiến thứ nhất. Syria trở thành một quốc gia ủy nhiệm của Hội Quốc Liên dưới sự kiểm soát của Pháp, và chỉ giành được độc lập vào năm 1944. Sau một thời kỳ hỗn loạn, bao gồm cả việc thống nhất với Ai Cập không thành công, Đảng Ba'ath đã giành quyền kiểm soát vào năm 1963 thông qua một cuộc đảo chính có sự tham gia của Hafez al-Assad.
Năm 1966, ông Hafez al-Assad đã lãnh đạo một cuộc đảo chính khác cùng với các sĩ quan khác từ nhóm thiểu số Alawite. Điều này cuối cùng dẫn đến một chế độ dân sự, với việc Hafez al-Assad trở thành tổng thống vào năm 1970.
Ông Hafez al-Assad và con trai Basha al-Assad. Ảnh: intpolicydigest
Hafez al-Assad qua đời vào năm 2000, và con trai út của ông, Bashar al-Assad, đã lên nắm quyền tổng thống. Được đào tạo ở phương Tây để trở thành bác sĩ, Bashar al-Assad đã thể hiện hình ảnh ôn hòa và hiện đại, làm dấy lên hy vọng rằng ông có thể mở ra một kỷ nguyên mới về tiến bộ và dân chủ ở Syria.
Tuy nhiên, Bashar al-Assad sớm thấy mình phải điều hướng trong bối cảnh khu vực đầy biến động sau các cuộc tấn công khủng bố ngày 11/9/2001. Các cuộc nổi loạn Mùa xuân Arab tràn vào đất nước, dẫn tới một cuộc nội chiến tàn khốc khiến ước tính hơn 300.000 người thiệt mạng, 5,4 triệu người tị nạn và 6,9 triệu người phải di dời ở trong nước.
4 ưu tiên cần thiết với Syria mới
Syria hiện do HTS và ban lãnh đạo của nhóm này, với thủ lĩnh Abu Mohammad al-Jolani, nắm quyền. Họ sẽ phải đối mặt với nhiều thách thức trước mắt và 4 ưu tiên chính nếu không muốn đẩy đất nước vào một cuộc chiến tranh khác:
1) Củng cố quyền lực. Ban lãnh đạo mới sẽ phải cố gắng đảm bảo không có nhóm vũ trang nào có khả năng phản đối chế độ của họ, đặc biệt là tàn dư của chế độ cũ và các phe phái nhỏ hơn không thuộc lực lượng đối lập vừa giành chính quyền.
Quan trọng hơn, họ cũng sẽ cần thảo luận về cách thức chia sẻ quyền lực giữa liên minh các nhóm đối lập. Al-Jolani có khả năng trở thành tổng thống của Syria mới, nhưng cách thức phân bổ phần quyền lực còn lại vẫn chưa chắc chắn.
Có vẻ như phe đối lập đã không chuẩn bị để tiếp quản đất nước nhanh chóng như vậy và họ có thể không có thỏa thuận chia sẻ quyền lực. Điều này sẽ cần phải được đàm phán và giải quyết nhanh chóng.
Chính phủ mới có khả năng sẽ công nhận Đơn vị Bảo vệ Nhân dân người Kurd Syria (YPG) và các vùng lãnh thổ mà họ kiểm soát là một khu vực tự trị trong Syria. Tuy nhiên, một nhà nước người Kurd độc lập sẽ bị Thổ Nhĩ Kỳ, nước hậu thuẫn bên ngoài chính của phe đối lập, phản đối mạnh mẽ.
Mặc dù vậy, lịch sử dường như đang chuyển động có lợi cho người Kurd. Hiện nay có khả năng cuối cùng là một nhà nước Kurd độc lập, thống nhất ở miền bắc Iraq và đông bắc Syria thành một thực thể duy nhất.
Chỉ huy lực lượng đối lập Syria Abu Mohammed al-Golani phát biểu trước các tay súng tại Damascus ngày 8/12/2024. Ảnh: REUTERS/TTXVN
2) Giành sự công nhận của quốc tế. Syria là một nơi rất phức tạp và đa dạng. Do đó, chính phủ mới chỉ có thể được duy trì nếu giành được sự công nhận của quốc tế.
Những bên đóng vai trò chủ chốt trong quá trình này là Thổ Nhĩ Kỳ, Liên minh châu Âu, Mỹ và Israel (thông qua Mỹ). Có khả năng tất cả các thực thể này sẽ công nhận chính phủ mới với điều kiện là chính phủ này phải thành lập một chính quyền ôn hòa, kiềm chế không chiến đấu với YPG người Kurd và không ủng hộ Hezbollah hoặc Hamas.
Với thành công bất ngờ trong việc lật đổ chính quyền Assad nhanh chóng như vậy, phe đối lập có khả năng sẽ chấp nhận những điều kiện này để đổi lấy viện trợ và sự công nhận quốc tế.
3) Thành lập một chính phủ mới. Câu hỏi quan trọng là các lực lượng đối lập sẽ thiết lập loại trật tự chính trị nào. HTS và nhiều nhóm trong liên minh của họ là người Hồi giáo Sunni, trong đó HTS từng liên quan đến al-Qaeda. Tuy nhiên, HTS đã tách khỏi tổ chức khủng bố này vào năm 2016 và chuyển trọng tâm hoàn toàn sang Syria với tư cách là một phong trào đối lập.
Tuy nhiên, Syria cũng không nên mong đợi một chế độ dân chủ thế tục. Chính phủ mới cũng khó có thể giống với chế độ thần quyền cực đoan của Taliban.
Trong cuộc phỏng vấn gần đây với CNN, ông Jolani đã nêu ra hai điểm chính. Ông cho biết ông và các nhà lãnh đạo khác trong nhóm đã phát triển quan điểm và hiểu biết mới về Hồi giáo - điều cho thấy quan điểm cực đoan từ khi còn trẻ của họ đã giảm bớt theo thời gian. Ông cũng nhấn mạnh rằng phe đối lập sẽ khoan dung với các quyền tự do và quyền của các nhóm tôn giáo và dân tộc thiểu số.
Chi tiết cụ thể về cách thức điều này sẽ thể hiện vẫn chưa rõ ràng. Kỳ vọng là HTS sẽ thành lập một chính phủ bảo thủ trong đó Hồi giáo đóng vai trò chủ đạo trong việc định hình các chính sách xã hội và lập pháp.
Về mặt kinh tế và chính sách đối ngoại, các nhà lãnh đạo mới của đất nước có thể sẽ thực dụng, cởi mở với các liên minh với các cường quốc khu vực và toàn cầu đã ủng hộ họ.
Người dân tại thủ đô Damascus, Syria ngày 10/12/2024. Ảnh: THX/TTXVN
4) Xây dựng lại đất nước và duy trì sự thống nhất. Điều này là cần thiết để ngăn chặn một cuộc nội chiến khác bùng nổ - lần này là giữa những người chiến thắng.
Một tuyên bố gần đây từ Ban Chính trị của HTS cho biết Syria mới sẽ tập trung vào xây dựng, tiến bộ và hòa giải. Chính phủ mới đặt mục tiêu tạo ra các điều kiện tích cực để những người Syria phải di dời trở về đất nước của họ, thiết lập quan hệ xây dựng với các nước láng giềng và ưu tiên tái thiết nền kinh tế.
Syria và Trung Đông nói chung đã bước vào một giai đoạn mới trong lịch sử hiện đại của họ. Thời gian sẽ cho biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào, nhưng có một điều chắc chắn: mọi thứ sẽ không bao giờ như cũ.
Leo thang xung đột đe dọa tiến trình chuyển đổi chính trị ở Libya Theo phóng viên TTXVN tại Bắc Phi, giới phân tích trong khu vực cho rằng giao tranh tái diễn ở Libya đã làm dấy lên những lo ngại về cuộc xung đột rộng lớn hơn, đe dọa tiến trình chuyển đổi chính trị do Liên hợp quốc (LHQ) bảo trợ và đẩy đất nước bị chiến tranh tàn phá này vào tình trạng...