Lấy chồng xong, tôi trở thành “siêu nhân” bất đắc dĩ
Là một phụ nữ, bản thân tôi cũng nhận thấy, từ ngày lấy chồng, cuộc sống của tôi trở nên khác biệt hoàn toàn. Và từ khi nào, tôi hình như đã trở thành một siêu nhân bất đắc dĩ…
Từ khi nào, tôi hình như đã trở thành một siêu nhân cả nhà (Ảnh minh họa)
Chào tất cả các bạn đọc!
Hơn 2 năm nay, tôi là bạn đọc quen thuộc của mục này. Tuy nhiên, vì công việc khá bận rộn ở công ty, về nhà lại có con nhỏ nên tôi chưa bao giờ comment hay chia sẻ được với bất cứ bài viết nào, hoàn cảnh nào của bạn đọc cho dù đọc những tâm sự ấy, nó để lại trong lòng tôi nhiều suy nghĩ và trăn trở.
Hôm nay, nhân ngày các con được bà nội đón về quê chơi, chồng lại đi công tác nên tôi có thời gian cho riêng mình. Rảnh rỗi, tôi mở máy tính và bắt đầu ngồi cặm cụi viết những nỗi niềm tôi ấp ủ bấy lâu nay.
Là một phụ nữ, bản thân tôi cũng nhận thấy, từ ngày lấy chồng, cuộc sống của tôi trở nên khác biệt hoàn toàn. Và từ khi nào, tôi hình như đã trở thành một siêu nhân cả nhà ạ. Hàng ngày, ngoài đi làm giống chồng ở công ty, tôi phải lo bao việc không tên khác. Nào là dọn dẹp nhà cửa để nhà tinh tươm, sạch sẽ hơn. Nào là chăm sóc các con thật khỏe mạnh. Nào là lo chi tiêu hàng ngày sao cho hợp lý và khéo co nhất để vẫn đủ đầy lại có thể dư một khoản tiền nhỏ phòng thân lúc ốm đau cho cả nhà.
Những việc này nếu hàng ngày tôi làm không chu toàn thì ngay lập tức chồng sẽ lại nửa đùa nửa thật ý kiến bảo: “Đàn bà không làm việc nhà, không chăm con thì tôi cưới về làm gì”. Đấy là chồng tôi – người thi thoảng giúp tôi việc nhà còn cười đùa khi nói vậy. Chứ tôi nghĩ với nhiều gia đình mà vợ lười biếng, không chu toàn được việc gia đình là chắc chắn những ông chồng sẽ “phũ” bỏ ngay và luôn được.
Video đang HOT
Dù chồng tôi cũng san sẻ khá nhiều mọi việc nhưng tôi vẫn cảm giác khi phụ nữ đã lấy chồng thì cái gì cũng đổ lên đầu họ hết. Bằng chứng là ngoài phải có công ăn việc làm để tự lập về tài chính, ngoài chăm sóc con và gia đình mình tốt vẫn chưa đủ, tôi và nhiều phụ nữ khác phải biết đối nội đối ngoại, hiếu lễ với gia đình nhà chồng nữa.
Nói về điều này, tôi thấy hầu như phụ nữ nào khi lấy chồng cũng coi trọng và ưu tiên nhà chồng hơn nhà đẻ mình. Như tôi đây, dù cũng khá khéo léo trong khi đối nội, đối ngoại hay hiếu lễ với gia đình chồng song nếu một ngày tôi làm không tốt điều này, ngay lập tức sẽ bị mang tiếng xấu.
Ngoài những điều kể trên, chắc hẳn phụ nữ nào cũng như tôi còn phải biết khéo léo chiều chồng. Chồng tôi tuy là một người đàn ông tốt và chưa bao giờ giấu vụng bên ngoài song để cảnh giác, tôi vẫn luôn phải có ý thức chiều chồng và giữ chồng theo cách riêng của mình. Khi chồng có biểu hiện hơi khác lạ một chút hay vợ chồng cãi nhau là tôi phải lạt mềm buộc chặt, cơm sôi bớt lửa ngay. Nói chung, tôi cũng phải tìm cách ngọt nhạt khôn khéo với chồng để giữ tổ ấm gia đình. Bởi vì suy cho cùng, ngoài một vài tật xấu cố hữu ra, tôi thấy chồng tôi vẫn còn tốt hơn nhiều người đàn ông khác.
Ví như khi vợ chồng giận dỗi, chồng chán chường ra ngoài cả đêm không thèm về nhà thì chẳng có vấn đề nhiều lắm. Nhưng là vợ, lúc giận chồng, tôi chưa bao giờ dám ra ngoài cả đêm vì tôi biết nếu làm vậy sẽ to chuyện ngay dù cùng là một hành động. Hoặc khi hết giờ ở cơ quan, chồng tôi vẫn có thể la cà quán xá hay ở lại công ty muộn. Còn tôi, dù nhiều hôm hết giờ làm không muốn về nhà nhưng vẫn phải cắn răng mà về vì không đành lòng nhìn lũ trẻ nheo nhóc, không muốn bố mẹ chồng hỏi nhiều.
Nhiều lúc tôi cứ nghĩ, sao phụ nữ đã đi lấy chồng lại tội nghiệp đến thế. Sao hàng ngày, tôi cứ phải bắt buộc trở thành siêu nhân bất đắc dĩ? Nhưng nếu không cố là siêu nhân như thế, trái lại có mặt nào tôi làm không tốt thì thể nào cũng có chuyện xảy ra với tôi luôn.
Khi chưa chồng, tôi luôn ngẩng cao đầu với sự tự tôn cao ngất trời. Thế mà lúc lấy chồng rồi tôi cứ có cảm tưởng như dần bị mất giá đi (Ảnh minh họa)
Còn nhớ, khi chưa chồng, tôi luôn ngẩng cao đầu với sự tự tôn cao ngất trời. Thế mà lúc lấy chồng rồi tôi cứ có cảm tưởng như dần bị mất giá đi. Lúc nào tôi cũng phải lo lắng và lo mình không gánh vác hết nổi. Thế mà tất cả mọi chuyện từ A-Z trong nhà nếu không hay xảy ra đều bị quy chụp là lỗi của người phụ nữ dù ai cũng thừa biết, gia đình chẳng phải do tất cả thành viên xây dựng nên?
Chẳng thế mà hôm trước hai chị em gái gặp nhau, tôi kêu ca với chị gái rằng: “Từ ngày lấy chồng em là siêu nhân chị ạ”. Chị tôi cười đáp rằng, phụ nữ nào lập gia đình rồi chẳng thế. Chị còn là siêu nhân 3 đầu sáu tay cơ. Chồng vẫn yêu thương và không ngoại tình, không cờ bạc là may rồi còn mong gì hơn. Nghe chị nói vậy, tôi lại thấy hơi tội nghiệp tôi, chị cũng như nhiều phụ nữ khác quá. Có lẽ nào các siêu nhân là phụ nữ chúng mình nên tiếp tục AQ để giữ hạnh phúc gia đình? Không biết có nhiều phụ nữ cảm thấy mình là siêu nhân từ khi lấy chồng như chị em tôi không?
Theo Afamily
Nghĩa vợ chồng
Ngày anh bỏ chị đi theo người khác, trái tim chị như tê dại.
Hồi yêu nhau, anh thề, dù gì anh cũng không bao giờ xa chị. Nhớ lần hai đứa giận nhau, chị bỏ đi xa khiến anh phải tìm chị khắp nơi. "Cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có em bên cạnh". Nhìn ánh mắt đỏ hoe của anh, chị đã chùng lòng.
Sáu năm yêu nhau, anh chị kết hôn trong niềm hoan hỉ. Cuộc sống gia đình hòa thuận, ấm êm nhưng cũng không tránh được những bận cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Chị vẫn là người vợ chỉn chu, vun vén cho tổ ấm hạnh phúc, còn anh cư mải miết với công việc mà anh đam mê. "Vợ có công chồng chẳng phụ", nghĩ vậy chị sẵn sàng hậu thuẫn để anh rộng đường thăng tiến. Chị đâu ngờ một ngày anh bỏ chị với đứa con gái đang bập bẹ học nói để đến với tình yêu mới: một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và giỏi giang hơn chị. Chị đã sống những chuỗi ngày đau khổ, vật vã xen lẫn căm hận vì sự bội bạc của anh.
Gia đình anh cũng "từ" mặt anh từ ngày anh bỏ chị. Mỗi lần đưa cháu về thăm ông bà nội, nhìn mẹ chồng ôm cháu khóc rưng rức, chị lại hận anh nhiều hơn.
Nhưng thỉnh thoảng chị vẫn phải chạm mặt anh, đó là những khi anh đến thăm con. Dù không còn là vợ chồng thi anh vẫn là bố của con gái chị. Không có lý gì để chị tước đi quyền thăm nom con của anh. Cũng đã có lúc, trong đầu chị lóe lên ý nghĩ trả thù anh nhưng nhìn con, từ đôi mắt đến tâm hồn đều đang trong trẻo như giọt sương mai, chị không muốn nó bị vấy bẩn bởi sự ích kỷ của người lớn.
Rồi một ngày, số phận nghiệt ngã đã lấy đi đứa con gái mà chị hết mực yêu thương. Chị đổ gục và chẳng thiết tha với cuộc sống nữa. Nhưng những người thân yêu bên cạnh đã xốc chị dậy. Cũng kể từ ngày đó, anh không còn bất kỳ mối liên hệ nào với chị. Chị cười trong nước mắt: từ nay cuộc đời mình sẽ không còn phải dính dáng đến con người bội bạc ấy.
Vậy mà hôm rồi biết tin anh bệnh nặng, suốt đêm chị trằn trọc không ngủ. Cuộc sống của anh với người vợ mới chẳng mấy tốt đẹp. Từ ngày anh bị bệnh, vợ mới càng đối xử lạnh nhạt với anh. Việc trông nom anh trong bệnh viện, cô ta thuê khoán hẳn một cô hộ lý, còn cô ta dăm bữa nữa tháng mới ghé qua một lần. Nghĩ đến cảnh đêm hôm anh vò võ một mình trong bệnh viện với cảnh cơm niêu, nước lọ, nước mắt chị lại ứa ra.
Sáng sớm, thấy chị sửa soạn túi hoa quả đến thăm anh, em gái chị chua chat hoi:
- Chị vẫn còn định đến gặp con người bạc tình bạc nghĩa ấy ư?
Tim chị như thắt lại. Lặng im hồi lâu chị mới cất giọng:
- Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, huống chi chị và anh ấy đã yêu nhau sáu năm, ba năm chung sống và có với nhau một đứa con. Dù anh ấy có lỗi với chị, dù tình yêu không còn, nhưng giờ anh ấy đang bị bệnh làm sao chị có thể coi anh như người dưng nước lã.
Theo VNE
Mẹ chồng Tôi vốn chẳng ưa gì mẹ chồng dù bà không phải dạng đanh đá, hay bắt bẻ. Còn nhớ hôm đầu tiên ra mắt, tôi ôm về một cục tức và nỗi thất vọng tràn trề. Thất vọng vì gia cảnh nhà chồng quá đơn sơ, quê mùa. Đàn gà ngang nhiên chạy ra chạy vào trong bếp, gian nhà chính vừa được...