Lấy chồng nhưng chưa một lần làm vợ
Anh luôn cố gắng kiềm chế bản thân để giữ gìn cho tôi và tôi cũng hứa sẽ dành tặng anh sự thiêng liêng nhất của đời người con gái vào đêm tân hôn.
Ảnh minh họa
Tất bật với việc chuẩn bị cho đám cưới khiến tôi và anh ít có thời gian ở bên nhau. Ngoài những công việc riêng của mỗi đứa thì cả hai còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho tổ ấm chung. Có lúc vì căng thẳng giữa chúng tôi đã nảy sinh những bất đồng, tranh cãi và tôi lại giận dỗi chẳng thèm nói với anh lời nào. Hôm tổ chức đám cưới, tôi vẫn còn ngang bướng bảo cho anh nợ đợi xong mọi việc rồi tôi sẽ tính lãi với anh. Tôi còn nhớ như in nụ cười của anh lúc đó, trông thật hiền hậu và bao dung. Anh đùa hỏi tôi: “Em có biết em đẹp nhất khi nào không?” thấy tôi còn đang lưỡng lự anh liền cười nói: “Em chỉ đẹp nhất khi mặc áo cưới và đứng cạnh anh”.
ấy như vừa mới đây thôi mà khi nhớ đến là tim tôi lại đau thắt. Trong cái ngày tưởng như mọi thứ chỉ để dành riêng cho chúng tôi thì lại cũng chính là ngày định mệnh đã vĩnh viễn cướp đi người đàn ông tôi yêu nhất trên đời. Vì can ngăn hai người bạn khỏi xô xát, anh đã vô tình trở thành nạ.n nhâ.n của một lưỡi dao khủng khiếp. Nó đã đâ.m trúng tim anh, khiến anh lịm đi mà chẳng kịp nói với tôi câu nào. Khi ấy mọi thứ xung quanh tôi như sụp đổ, tôi đã khóc và ôm chặt anh trong vòng tay mình. Má.u từ người anh vẫn không ngừng chảy. Chiếc áo trắng cô dâu tôi vừa mặc đã đổi thành màu má.u, má.u thấm cả vào trong tim tôi và cho đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được hình ảnh anh.
Video đang HOT
Khi quen anh tôi là giáo viên trung học. Trong một lần đi đám cưới cô bạn thân cùng trường, tôi và anh đã quen nhau. Anh lái tàu biển, do đặc thù công việc nên anh thường xuyên phải vắng nhà. Cứ vài ba tháng, có khi cả năm trời chúng tôi cũng chỉ gặp nhau được một hai lần. Trân trọng những giây phút ở bên nhau, anh luôn cố gắng chiều chuộng tôi, ngay cả những khi tôi giận hờn vô cớ anh cũng nhường nhịn và vỗ về tôi. Anh không đòi hỏi bất cứ điều gì ở tôi. Có lúc âu yếm, tôi đã muốn dâng hiến cho anh cái quý giá nhất của mình nhưng anh luôn kiềm chế và bảo sẽ giữ gìn điều thiêng liêng này cho đêm tân hôn của chúng tôi. Xa nhau nhưng tình yêu của tôi và anh vẫn không hề phai nhạt mà nó cứ lớn dần lên theo thời gian.
Khó khăn lắm anh mới được gia đình tôi chấp thuận. Nhớ lại những ngày đầu tiên anh đến xin phép bố mẹ để tìm hiểu tôi, bố tôi đã quyết liệt phản đối. Bố lo rằng anh không thể chăm sóc tốt cho tôi. Có lần thấy anh, bố liền đóng chặt cửa không cho vào. Bố nghiêm cấm tôi không được gặp anh và sẽ từ tôi nếu vẫn còn yêu anh. Nhưng thật may mắn là nhờ có tình yêu và sự quyết tâm lớn lao từ phía anh mà cuối cùng chúng tôi cũng được sự chúc phúc của gia đình. Hôm dạm ngõ bố còn nói vui với họ hàng hai bên “Tôi phải công nhận anh con rể này gan lì thật, đuổi kiểu gì cũng không chịu đi”. Tôi buồn cười vì bố nói nhưng cũng thầm cảm ơn anh vì cái tính gan lì ấy mà chúng tôi đến được với nhau.
Vậy mà cũng đã gần 4 năm ngày anh vĩnh viễn ra đi, anh để lại trong tôi một vết thương lòng không sao khoả lấp. Cho đến giờ, tôi vẫn có thói quen đứng trước cửa nhà mình để đợi anh. Tôi vẫn luôn nghĩ về anh và nguyện sẽ dành trọn tình yêu cho anh. Mặc dù, tôi vẫn chưa một lần được làm vợ anh theo đúng nghĩa.
Theo Vietnamnet
Tôi va.n xi.n chồng những 'phút giây hạnh phúc'
Tôi va.n nà.i anh, van anh ngủ cùng tôi, cho tôi giây phút hạnh phúc nhưng nhất định anh không làm. Anh đã coi tôi là người ngoài, giờ ăn không nói, ngủ không chung giường. Tôi năn nỉ, va.n xi.n anh, anh cũng mặc kệ, bỏ ngoài tai tất cả những gì chỉ cần là lời tôi nói.
Nước mắt tôi chảy dài khi nghĩ đến những ngày tháng vợ chồng trong tương lai. Tôi đã tưởng anh yêu tôi hết lòng, hết dạ. Thì ra, anh chỉ coi tôi là người đàn bà mà anh sở hữu, không hơn không kém.
Ngày cưới tôi, nhìn nụ cười rạng rỡ của anh, tôi tin, đó là tình yêu thực sự. Tôi nghĩ, chắc chắn mình sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc như ý. Nhưng thật chẳng ngờ, mọi chuyện đã thay đổi chóng mặt. Ngày đó, anh lấy tôi nhưng không phải thực sự anh yêu thương tôi hết lòng. Anh vẫn tơ tưởng tới người con gái khác, đó là người tình cũ của anh. Vì hận cô ấy, anh đem lòng yêu tôi và cưới. Thế mà anh đóng đạt vai, đóng như thật chuyện chúng tôi trở thành vợ chồng hạnh phúc.
Phát hiện ra anh còn hay nhắn tin tình cảm với người cũ, tôi bốc hỏa. Tôi làm um mọi chuyện lên, nói anh ngoạ.i tìn.h này kia. Cả nhà anh biết chuyện nói anh không ra gì. Ai cũng nghĩ anh phản bội tôi vì đúng là, anh có cô bạn gái cũ tên như vậy, cũng làm ở chỗ đó, theo như tôi biết và gia đình anh biết. Nghe tới tên cô ta, họ đoán là tôi biết chuyện, họ cũng nghĩ &'không có lửa làm sao có khói' nên anh là đối tượng tình nghi. Chúng tôi trở thành hai người bằng mặt không bằng lòng.
Anh hận tôi, cau có khó chịu vì tôi nói chuyện của anh với cả nhà. Anh khăng khăng không ngọai tình, chỉ là nhắn tin tình cảm khi cô ấy kêu than với anh về gia đình mình. Chứ anh chưa từng làm chuyện gì với cô ấy từ khi anh cưới tôi. Anh thừa nhận là mình còn yêu người con gái đó, nhưng họ cũng có gia đình rồi. Còn anh thì đang cố gắng vun vén tình cảm với tôi. Nhưng tôi đã bị anh chơi cho một vố, giờ cả làng biết anh ngoạ.i tìn.h này kia. Trong mắt họ, anh là một gã đàn ông vô liêm sỉ, không ra gì. Anh hận tôi vì tôi đã bêu xấu anh, đặt điều cho anh.
Thú thực là, tôi chưa từng thấy anh ngoạ.i tìn.h, chỉ là tôi đọc được tin nhắn mùi mẫn của anh. Điều đó cũng không thể khẳng định anh ngoạ.i tìn.h. Nhưng má.u ghen tuông nổi lên trong người tôi, tôi bực bội đã nói anh như vậy. Kể ra chỉ là nhắn tin tình tứ, tôi nghĩ, anh cũng không nên làm như vậy khi anh đã có vợ rồi. Nhất là, đó là người con gái anh yêu thương tha thiết.
Bây giờ, tôi nói với anh rằng, đó là sai lầm của tôi, hi vọng anh hiểu và thông cảm cho tôi. Phụ nữ ghen tuông là vậy. Nhưng anh đã lạnh lòng với tôi, anh nhất định không tha thứ. Từ hôm đó, anh coi tôi như người dưng nước lã. Anh ra ngoài nằm, không nằm chung giường với tôi. Anh ghét bỏ tôi, coi tôi không ra gì. Tôi nói gì anh cũng phớt lờ như tôi không tồn tại. Nhưng anh không đề cập chuyện l.y hô.n, có lẽ vì chúng tôi mới cưới.
Tôi mệt mỏi vì cuộc sống vợ chồng như vậy. Không chung giường, cả bữa ăn không nói câu nào. Anh coi tôi không ra gì. Tôi cô đơn vô cùng, và thấy mình đã quá đáng. Tôi va.n nà.i anh, van anh ngủ cùng tôi, cho tôi giây phút hạnh phúc nhưng nhất định anh không làm. Anh đã coi tôi là người ngoài, giờ ăn không nói, ngủ không chung giường. Tôi năn nỉ, va.n xi.n anh, anh cũng mặc kệ, bỏ ngoài tai tất cả những gì chỉ cần là lời tôi nói.
Anh hận tôi như vậy, tôi phải làm sao? Tôi chán lắm rồi, sống thế này thì thà không sống còn hơn! Liệu tôi sai hay là anh sai.
Theo VNE
Gửi anh- chàng bộ đội sắp 'đeo gông' cho em Bạn bè của vợ hay cười mà trêu vợ rằng "Giờ phải phong danh hiệu bà vợ anh hùng cho những người lấy bộ đội", có lẽ thế thật, bởi làm vợ bộ đội, nhất là bộ đội đóng quân xa nhà thì chịu nhiều thiệt thòi lắm. Vợ cũng bắt đầu thấy mình "thiệt thòi" rồi chồng à. Nhưng vợ chấp nhận,...