Lấy chồng giàu, nhiều khi cơm chan đầy nước mắt!
Chị ngẫm thấy cảnh đời ai cũng có những cái khổ của riêng mình, chỉ có điều người ta vì lý do nào đó mà im lặng hoặc cố gắng mà sống, mà vượt qua, bởi có nói hay không nói thì những vẫn đề khó khăn mà họ gặp phải cũng chẳng ai có thể giúp mà giải quyết được. Nhưng chị vẫn sẽ nói những tâm sự đang đè nặng trong lòng chị, hi vọng người con gái nào đang mơ tưởng một cuộc sống giàu sang, đổi đời nhờ lấy chồng giàu thì hãy suy nghĩ lại, bởi “những chiếc bánh màu hồng ngọt ngào đôi khi chính là miếng bả chuột”.
Ngày còn trẻ, chị nức tiếng gần xa về nhan sắc hơn người của mình. Chị đã từng đi thi một vài cuộc thi về nhan sắc và đạt giải cao nhất năm chị còn đang học cấp ba. Kể từ hồi ấy, nhiều người biết chị nhiều hơn và cám dỗ cũng theo chị từ đó.
Không ít thiếu gia, và đại gia vây quanh săn đón, chiều chuộng, ngỏ ý làm quen làm thân với chị. Từ một người con gái có gia cảnh rất bình thường, nhưng nhờ có nhan sắc mà sáng xe đưa, chiều xe đón, cuộc đời cứ như trải chiếu hoa, chị là niềm hãnh diện của gia đình khi đó. Tuy vậy, chị vẫn không để ý đến ai bởi chị không thể trói đời mình nơi tỉnh lẻ.
Học xong cấp ba, chị thi đỗ vào một trường đại học nhàng nhàng, nhưng nhờ tiếng tăm của cuộc thi nhan sắc và vẻ ngoài của mình, chị khá nổi tiếng trong trường với tư cách là một hoa khôi. Một vài tờ báo giấy đưa tin, đưa hình tung hô, chị càng thêm nổi tiếng và ngày càng có nhiều lời mời gọi tham gia đóng phim, làm mẫu…chị nhận lời vài show với ý niệm tham gia cho vui dù chị không thích mấy công việc liên quan đến nghệ thuật cho lắm bởi chị biết mình không có khả năng.
Trong một lần đi dự tiệc đóng máy bộ phim đầu tay mà chị tham gia, chị đã gặp V, một thiếu gia đất mỏ nổi tiếng và anh cũng chính là chồng chị bây giờ.
V chiều chuộng và chân tình với chị hơn những người đàn ông khác rất nhiều. Những người đàn ông tán tỉnh tôi một thời gian thấy không có kết quả thì đều rút lui và nhanh chóng tìm cho mình bến đỗ mới. Riêng V thì khác, anh tỏ ra là một người đàn ông tâm lý, chân thành và rất quan tâm chị về cả vật chất lẫn tinh thần. chị suy nghĩ nhiều đêm, biết mình cũng không có tài cán gì ngoài nhan sắc, “mà đời con gái có thì thôi” – mẹ chị thường bảo thế, nên khi anh ngỏ lời đưa chị về ra mắt để tính chuyện hôn nhân thì chị không hề do dự.
Được diện kiến với mẹ chồng tương lai mới thấy bà là một người đàn bà sắc xảo đến rợn người. Bà rất vồn vã, nhã nhặn khi gặp chị lần đầu, tôi cứ nghĩ rằng bà đã ưng chị nên chị cũng thấy thoải mái khi bước chân vào biệt thự nhà bà. Ai ngờ, ngoài mặt bà nói cười với chị còn trong lòng thì ngăn cản dữ dội.
Video đang HOT
Sau cuộc gặp ấy mấy hôm thì bà chủ động gọi chị đến nhà và kêu không được nói cho V biết. Vừa ngồi xuống bà đã nhìn tôi sắc lẹm khiến chị sởn gai ốc. Chẳng nói chẳng rằng, bà vứt một quyển sổ lên bàn rồi bảo “Cháu xem đi, cái này là cái gì?”. Chị cầm cuốn sổ lên thì thấy tên mình ngoài sổ, mở ra xem thì thấy đó là quyển sổ khám thai định kỳ, phiếu và ảnh siêu âm thai, rồi ngày tháng khám, sau đó thì đình chỉ thai… chị ngơ ngác hỏi bà “Đây là cái gì vậy bác?” thì bà rít lên từng câu sắc lạnh “Lại còn cái gì nữa, không phải tác phẩm của cô thì còn của ai? Tốt nhất là cô nên im miệng và tránh xa thằng V nhà tôi ra, đừng để tôi đưa cái này cho mọi người thì cô không con đường mà lấy chồng đâu!”.
Chị thất sắc, không thể ngờ nổi sao lại có chuyện phi lý đến vậy đổ ập lên đầu? Ai đã vu oan giá hoạ cho chị? Mãi sau này tôi mới biết, vì mẹ chồng chị không ưng cái gia cảnh nhà chị nên bày ra cái trò giá hoạ này để chị “chột” mà rút lui. Thật là một người đàn bà đáng sợ!
Chị không làm gì sai nên không phải sợ, chị nói thẳng với V chuyện đó và V hoàn toàn tin tưởng chị, có lẽ anh cũng biết mẹ mình là người thế nào? Mẹ chồng chị là người có thể “hô phong hoán vũ”, đổi trắng thay đen, bà chỉ có một nhược điểm duy nhất là yêu V hơn bất cứ thứ gì trên đời, vì thế khi không thể ngăn cản quyết định của con trai duy nhất, bà đã chiều ý để V cưới chị về làm dâu nhà bà.
Cuộc vui “ngắn chẳng tày gang”, sau khi kết thúc tuần trăng mật thì chồng chị bận tối ngày với bao công việc nên ít có thời gian về nhà. Vậy nên, anh cũng không biết mẹ anh đã hành hạ chị thế nào…
Bà gọi chị xuống nhà rồi bắt chị kí vào một lá đơn cam kết nếu ly hôn sẽ ra đi tay trắng, không đòi hỏi quyền lợi hay tài sản gì của nhà chồng. chị thấy khó chịu với thái độ của bà nên bảo “đợi anh V về bọn con nói chuyện đã” thì bà chẳng nói chẳng rằng cho chị ngay một cái bạt tai và rít lên “Mày chỉ là loại hữu sắc vô hương, mày nghĩ những loại như mày bước chân vào nhà giàu để làm gì không ai biết à? Xin lỗi mày đi con, có biết tại sao người ta lại giàu không? Là đầu người ta có sỏi đấy con ạ, không phải để trên đầu trang trí đâu! Nếu mày không ký, thì chỉ thiệt cho mày thôi!”.
Nhìn vẻ quyết liệt và cái nhếch miệng đầy khinh thị con dâu, chị không còn giữ được bình tĩnh nữa, cầm lấy ngay cái bút ký vào đám giấy tờ bà đưa rồi đi lên phòng. Bà có vẻ hể hả lắm “Thế ngay từ đầu có phải nhanh không nào? Mẹ làm thế cũng vì vợ chồng chúng mày cả, sau này mày với nó không hoà thuận, mày bỏ nó thì có phải thiệt thòi cho thằng V không?”. Chị nhìn bà mà chẳng buồn nói câu nào nữa, vì nói cũng không lại với cái miệng ghê gớm của bà.
Bố mẹ chị từ ngày con gái đi lấy chồng chỉ dám qua thăm con một lần, chung quy cũng vì cái thái độ khinh người của mẹ chồng chị khiến bố mẹ đẻ tôi cảm thấy bị xúc phạm, dù thương yêu con gái nhưng ông bà nhất định không thèm đến chơi. Chị nghĩ đến cái cảnh mình mà buồn, nhưng bản thân mình làm dâu mà còn không muốn ở thì hỏi sao bố mẹ mình không muốn đến!
Rồi chuyện đến ba năm rồi mà chị vẫn chưa đậu thai cũng khiến chị khủng hoảng tinh thần. Hai vợ chồng đã đi khám nhiều nơi và biết rõ nguyên nhân là do chồng chị vô sinh thứ phát, không thể có con. Nhưng mẹ chồng chị khăng khăng cho rằng vì chị là loại “gái độc không con” nên lấy cớ để yêu cầu chị làm đơn ly hôn. Khi chồng chị lên tiếng thì bà lại cho rằng “Nhà này ba bảy đời ai mà chả có con đàn cháu đống, hà cớ gì mà lại vô sinh được? Ấy là do vợ chồng không hợp cũng số, căn quả… bỏ nhau lấy đứa khác lại đẻ ầm ầm ra…” và tìm mọi cách “cổ vũ” cho vợ chồng chị ly hôn.
Hôm rồi, tự dưng mấy cô giúp việc nghỉ làm hết. chị hỏi lý do tại sao thì bà thẳng thừng “Lấy cô về làm cái máy đẻ mà còn không biết đẻ thì phải biết mà lau dọn nhà cửa chứ còn kêu ca gì?”. Nhà chỉ có hai mẹ con, đang ăn cơm mà chị phải nuốt nước mắt vào lòng.
Từ ngày lấy chồng đại gia, mang tiếng sống trong biệt thự, đi xế hộp tiền tỷ, quần áo xài đồ hiệu nhưng chị chưa bao giờ có một phút thảnh thơi về tâm hồn đúng nghĩa. Nhiều khi chị nghĩ mình còn trẻ, hay là mình ly hôn cho xong? Mình vẫn còn cơ hội để làm lại từ đầu mà, nhưng nghĩ đến chồng chị lại chùng lại. Vì anh thực ra vẫn yêu chị, và nếu chị ra đi với hai bàn tay trắng, trở về khởi điểm lúc ban đầu, liệu chị có thể tìm được người yêu chị thật lòng, một gia đình tốt hay là lại rơi vào một nhà giàu phiên bản khác? Ly hôn chị sẽ bắt đầu lại từ đâu? Còn bố mẹ chị nữa họ hãnh diện về chị biết bao nhiêu? Nghĩ hoài nghĩ mãi mà chả thấy đâu lối thoát, tâm trạng ngày càng nặng nề, bí bách, chị chỉ còn biết giãi bày cho những ai quan tâm đến cuộc sống sau bức rèm nhung của “đại gia, kiều nữ” mà người ta thường nói, cho họ thấm cái cảnh làm dâu nhà giàu nó “sướng” thế nào!
Nhiều cô gái trẻ hay nói thế này ” thà khóc trong BMW còn hơn cười sau xe đạp”, chị biết các cô ấy chưa từng trải qua cảnh “khóc trong BMW” nên mới nghĩ thế, chứ nếu ngày nào mở mắt ra cũng thấy cuộc đời một màu u ám, bế tắc, nuốt nước mắt vào lòng thì hẳn các cô cũng biết sợ như chị thôi…
Theo Eva
Thằng tù
Hôm nay tòa xử nó, chị cũng đến ngồi dự, vì chị là mẹ nó, người ta gửi giấy mời. Nó là con chị, nhưng lâu rồi mẹ con có gặp nhau đâu.
Suốt buổi xét xử chị chẳng nghe được gì, đầu óc cứ lơ mơ. Chị chỉ tập trung nhìn nó, đứa con trai xinh đẹp của chị, nước mắt chị vòng quanh. Nó phạm tội dẫn dắt gái mại dâm, lại còn ẩu đả gây thương tích nghiêm trọng. Nghe tòa tuyên án, nghe người ta chửi nó đáng đời, chị khóc ngất. Ở ngoài xã hội người ta nhìn nó là thằng đầu bươu đầu bò, nhưng với chị, nó vẫn là đứa con bé bỏng ngày nào, đứa con tội nghiệp. Tại chị tất!
Cái việc chị sinh nó ra cũng đúng là oan nghiệt. Số kiếp nó khốn khổ, từ lúc đẻ ra đã chẳng được ai chào đón rồi. Khi biết chị cấn thai nó, bố nó cao chạy xa bay. Chị trẻ người non dạ, luống cuống với hậu quả quá lớn mà tình yêu vụng dại đầu đời để lại. Bố mẹ chì chiết, hàng xóm xì xào, cả nhà bắt chị bỏ cái thai đi nhưng chị thương nó nên không nỡ. Hổ dữ còn không ăn thịt con, chị giết nó sao đành khi nó đã thành hình mà đang mỗi ngày mỗi lớn trong bụng chị. Khóc lóc vật vã, van xin, cuối cùng chị cũng thuyết phục được ông bà ngoại nó cho chị sinh nó ra. Ở làng chị, cái chuyện chửa hoang nghiêm trọng lắm. Các cụ ngậm đắng nuốt cay đồng ý cho chị sinh.
Thằng bé ra đời, rồi lớn dần lên là niềm vui đối với cả nhà. Chẳng ai còn nhớ chuyện cũ. Nó xinh xẻo, ngoan ngoãn, cái mồm suốt ngày véo von. Ông bà ngoại yêu nó nhất. Nó cũng thích ông bà, quấn quýt cả ngày cho chị đi làm. Chị chẳng bằng cấp nên lên xã bán hàng thuê. Cảnh nghèo rau cháo nuôi nhau mà hạnh phúc, ông bà ngoại thằng bé là chỗ dựa tinh thần lớn lao cho chị.
Thế nhưng chẳng được mấy năm, ông bệnh đột ngột qua đời. Bà buồn phiền mà cũng đi theo ông một năm sau đó. Lúc ấy thằng nhóc mới năm tuổi. Chị lâm vào cảnh hụt hẫng, mất chỗ dựa tinh thần, không biết bấu víu vào đâu. Vì không còn ai trông con nên chị xin nghỉ chỗ bán hàng, tự xoay xở nhiều nghề kiếm sống, trong ấy có cả nghề bán thân. Chị buộc phải làm thế, vì cuộc sống mỗi lúc một khó khăn, chị lại cô độc trên cõi đời, không học vấn, không nghề ngỗng, và chị còn phải nuôi con. Mấy lần chị đưa khách về, thằng bé hình như đều biết. Căn nhà bé tí tẹo, mẹ "tiếp khách" bên dưới, con ở trên cái gác lửng con con...
Giờ chị tự xỉ vả mình, ngày ấy lẽ ra chị không nên làm thế. Tại chị nghĩ không thông. Thằng bé đang tuổi lớn, thời gian đó, chị đã tiêm nhiễm vào đầu nó những gì! Chị nhớ có một hôm, thằng bé rất nghiêm túc nói với mẹ rằng: "Mẹ đừng dẫn ai về nhà nữa". Ánh mắt nó mạnh mẽ, sắc như dao. Chị đau điếng người. Chị mắng nó là không làm thế lấy gì cho nó ăn. Từ ấy nó không buồn nói chuyện với chị nữa. Chị cứ dẫn ai về thì nó bỏ đi.
Sau chị cũng bỏ "nghề", nhưng chị cảm nhận là mình đã mất con. Nó không còn như trước. Dù chị có dẫn ai về nhà hay không thì nó vẫn cứ đi. Ngay cả những lúc đáng ra phải ngồi học ở trường thì nó cũng đi. Nó đi để không phải ăn cái gì của chị. Cô giáo báo về là nó trốn học suốt. Bạn bè nó toàn đứa xấu. Chị bất lực. Vì chị không còn tư cách dạy dỗ nó.
Cho đến hôm nay nó ra nông nỗi này, chị tin tất cả là tại chị. Nếu được làm lại, chị sẽ vẫn sinh nó ra, nhưng phải sống cuộc sống khác. Sao chị lại yếu đuối, thiếu bản lĩnh đến vậy. Chị không bằng một phần của nó, dù bây giờ, trong mắt thiên hạ, nó là một thằng tù.
Kết thúc buổi xét xử, người ta dẫn giải nó ra xe, chị cứ như người mộng du, đi theo nó mãi. Cho tới lúc nó ra đến xe thùng mới nói với chị được một câu: "Mẹ về đi". Chị lại khóc.
Theo VNE
Con dâu thích đẻ Cuối tuần gia đình anh con trai về chơi, cô con dâu hí hửng tiết lộ chuẩn bị bỏ "kế hoạch" để sinh thêm đứa nữa: "Phải cố kiếm đứa con gái cho nó tình cảm, gần mẹ, chứ hai thằng giặc chán chết". Bà đi xuống bếp mới khẽ buông tiếng thở dài. Ngày con dâu sinh thằng cháu đích tôn, khỏi...