Lấy chồng được 8 tháng nhưng tuần nào cũng về nhà đẻ, lần gần nhất, mẹ “đuổi khéo” một câu khiến tôi xấu hổ vội đi ngay trong đêm
Tối hôm ấy tôi không dám ở lại, tôi nói dối là có việc đột xuất, bắt xe về lại nhà chồng.
Tôi lấy chồng được 8 tháng nhưng có lẽ nếu ai theo dõi mạng xã hội của tôi thì sẽ thấy tôi vẫn “check-in” ở nhà mẹ đẻ thường xuyên hơn cả ở nhà chồng. Không phải tôi không yêu chồng hay không hòa hợp với gia đình anh ấy mà thật lòng, cuộc sống làm dâu khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, mệt mỏi.
Nhà chồng tôi có bốn người: bố mẹ chồng, chồng tôi và em gái chồng. Mỗi người một tính, một ý. Sáng ra chưa kịp đánh răng đã nghe tiếng mẹ chồng sai xuống phụ nấu ăn. Trưa vừa ăn xong thì lại dọn dẹp, lau nhà, rửa chén. Chiều tối em chồng về là lại thêm một vòng cơm nước. Tôi đi làm 8 tiếng về nhà không được nghỉ, có hôm vừa đặt túi xuống đã nghe: “Con dâu mà để mẹ chồng phải đứng rửa bát thế này thì người ta cười cho”.
Thật ra tôi không phải kẻ lười biếng . Nhưng kiểu sống trong nhà chồng như thể mình là “nhân viên nội trợ không lương” khiến tôi kiệt sức. Thế là cuối tuần nào cũng vậy, tôi viện cớ “bố gọi về phụ làm giỗ”, “gia đình nhà ngoại có chút việc” hoặc “bạn thời cấp 3 cưới”… để trốn về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ của tôi thì khác. Tôi là con út, trên có anh trai và chị dâu. Mỗi lần về, chị dâu tôi lại nhiệt tình nấu cơm, giặt quần áo, dọn phòng, đôi khi còn rủ tôi đi siêu thị mua đồ. Tôi nằm dài cả buổi trong phòng máy lạnh, bấm điện thoại, thi thoảng nghe tiếng mẹ tôi ngoài phòng khách hỏi vọng vào: “Muốn ăn gì để mẹ bảo chị nấu?”.
Tôi biết mình đang ỷ lại nhưng cái cảm giác được yêu chiều, được tự do, được quay về làm “cô út của mẹ” cứ níu tôi mãi. Tôi thấy yên ổn trong 2 ngày ngắn ngủi ấy. Cho đến một hôm, khi tôi về nhà đúng lúc trời mưa, tay xách vali, mặt mũi phờ phạc vì cãi nhau với mẹ chồng chuyện lau bàn ăn, tôi nghe mẹ tôi nói một câu khiến tôi giật mình tỉnh hẳn:
“Thôi con ạ, con đi lấy chồng rồi thì phải biết mình thuộc về đâu. Đừng về đây như nhà trọ thế này nữa”.
Tôi đứng chết lặng ở cửa, tay còn chưa kịp đặt vali.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Chị dâu tôi lúc ấy đang đứng trong bếp, quay lại nhìn tôi với ánh mắt khó xử. Mẹ tôi thì không giận, nhưng nét mặt bà không còn dịu dàng như mọi lần tôi về nữa. Bà nói tiếp, giọng nhỏ nhưng rõ ràng từng chữ: “Chị con làm dâu 9 năm nay, có lần nào dám bỏ về ngoại đâu. Chỉ khi thật sự có việc mới về, mà phải là thông gia điện sang nói trước với bố mẹ bên này. Con phải học cách đối diện, học cách trưởng thành lên”.
Tôi ngồi xuống ghế, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên, trong lòng nghèn nghẹn. Tự dưng tôi thấy hổ thẹn với chị dâu – người vẫn đang lúi húi nấu cơm cho tôi mỗi lần tôi “bỏ trốn” khỏi nhà chồng. Hổ thẹn cả với mẹ – người từng bao bọc tôi từ bé đến lớn, nay phải mở miệng “đuổi khéo” con gái út vì sợ tôi mãi không lớn.
Tối hôm ấy tôi không dám ở lại, tôi nói dối là có việc đột xuất, bắt xe về lại nhà chồng. Trên đường đi, tôi mở điện thoại đọc lại tin nhắn cũ của chồng: “Anh biết em vất vả, nhưng chúng mình phải cùng cố gắng. Anh cũng đang học làm chồng, mình cùng nhau tiến bộ nhé”.
Tôi từng nghĩ chỉ cần quay về nhà mẹ là mọi mệt mỏi sẽ tan biến. Nhưng có lẽ, đến một lúc nào đó, người ta phải học cách tự đứng vững, thay vì cứ mãi nằm trong vùng an toàn của những ngày cũ.
Tôi biết mình không thể sống như thế mãi nhưng tôi không biết phải thay đổi như thế nào?
Mẹ chồng nằm viện, em dâu không đến thăm một lần nhưng khi bà xuất viện thì có mặt và nói một câu khiến mẹ chồng tôi "khỏe ngay lập tức"
Tôi đứng nép bên cửa, tự dưng thấy lạnh buốt cả người trong khi ngoài trời thì đang nắng đổ lửa.
Tôi về làm dâu nhà chồng từ năm 23 tuổi. Tôi là con dâu cả, còn con dâu thứ, Ngọc, cưới về sau tôi 3 năm, sống riêng trên thị trấn. Thi thoảng mới về, bữa thì giỗ chạp, bữa thì Tết nhất, vậy mà mỗi lần về là mẹ chồng tôi lại tất bật nấu món nọ món kia, cười tít cả mắt, dặn tôi trước cả tuần: "Ngọc nó thích ăn bánh bột lọc nhân tôm thịt đấy, nhớ mua cho đầy đủ". Rồi bà tự tay chọn từng con tôm, tự tay xào nhân, gói từng cái bánh để "con dâu quý hóa" về ăn. Còn tôi, ăn hay không ăn, bà chẳng quan tâm, mà có lỡ ăn 1-2 cái thì bà sẽ lập tức nhắc nhở: "Ăn thì nhớ phần em nó".
Tự nhiên nước mắt tôi chảy ra. 10 năm làm dâu, cái gì tôi cũng cố vun vén vào gia đình, chăm lo bố mẹ chồng không thiếu gì, thế nhưng mẹ chồng chưa một lần khen. Có gì ngon, ai cho cái gì bổ dưỡng, là bà sẽ phần Ngọc. Thậm chí có lần tôi mua 2 quả sầu riêng về để cả gia đình ăn cho đã (vì cả chồng và 2 con tôi đều thích ăn sầu riêng), bà liền cất đi một quả, chiều hôm đó vội mang đến cho con dâu thứ như thể sợ để ở nhà là tôi sẽ lấy ra ăn mất. Tôi nói với chồng thì anh lại chẹp miệng bảo tôi đừng so đo những việc nhỏ đó. Lâu dần tôi cũng chẳng muốn nói với anh, vì không giải quyết được gì mà mình thì thành người nhỏ nhen, cứ để ý từng tí.
Ngọc thì khéo lắm. Về đến nhà là tay bắt mặt mừng, miệng cười tươi rói: "Mẹ ơi, con về rồi đây, nhớ mẹ quá". Rồi quàng vai bà, đấm bóp nhẹ nhẹ, rót nước mời trà, gọi mẹ ngọt như rót mật. Thế mà 10 năm nay, chưa lần nào tôi thấy Ngọc mua cho mẹ hộp thuốc bổ đắt tiền hay cái áo cái quần nào.
Cho đến hôm vừa rồi, mẹ chồng ốm nặng, phải nằm viện. Ngọc gọi điện về cho tôi, líu lo: "Mẹ nằm viện à? Ôi đúng đợt này em đang bận lu bù, công ty có thêm dự án mà em thì phụ trách chính khâu thiết kế, nhà em lại bận công trình nên đành nhờ chị chăm mẹ giúp nhé. Hôm nào được nghỉ thì em về thăm mẹ". Rồi Ngọc lại gọi cho mẹ chồng tôi, tỉ tê gì đó nửa tiếng khiến mẹ chồng tôi vui tít mắt, luôn miệng nói: "Ừ, con bận thì cứ cố gắng làm cho tốt đi, mình có năng lực nên phải gánh vác thế đấy. Bao giờ rảnh thì về thăm mẹ cũng được, bệnh vặt ấy mà, có chị dâu con lo rồi".
Nghe mẹ chồng nói mà tôi tưởng Ngọc là trụ cột công ty, không có em ấy thì công ty phá sản cho nên vài phút về thăm mẹ chồng ốm cũng không có. Còn tôi cứ lầm lũi ở bên chăm lo cho bà, từ thay rửa cho bà, đi mua cháo, đóng viện phí, đưa bà đi kiểm tra... chả thiếu việc gì thì bà lại coi như không nhìn thấy.
Ảnh minh họa
Đến khi mẹ chồng xuất viện, Ngọc mới đem theo túi trái cây tới. Vừa bước vào phòng, Ngọc đã rơm rớm nước mắt: "Mẹ ơi, mẹ bệnh thế nào, khỏi hẳn chưa mà đã xuất viện. Hôm nghe tin, con lo quá...".
Mẹ chồng tôi có vẻ xúc động, mắt cũng rơm rớm theo: "Mẹ khỏe rồi, con đến thăm là mẹ khỏe ngay lập tức".
Tôi đứng nép bên cửa, tự dưng thấy lạnh buốt cả người trong khi ngoài trời thì đang nắng đổ lửa.
Đêm ấy, tôi mơ thấy mình đứng giữa một mâm cỗ đầy, toàn những món tôi từng nấu cho bà. Nhưng khi tôi với tay lấy một miếng bánh thì Ngọc giật lại. Tôi tỉnh dậy, ướt đẫm mồ hôi.
Hôm sau, tôi xin phép nhà chồng lên thành phố mấy hôm thăm bạn. Rồi chẳng cần chờ ai đồng ý, tôi gói ghém vài bộ quần áo, đi luôn, không về cơm nước, không giặt giũ...
2 ngày sau, chồng gọi điện: "Mẹ hỏi em đi đâu. Bà bảo em giận dỗi vô cớ, có việc gì không hài lòng sao không nói".
Tôi cười nhẹ: "Mẹ biết em buồn sao? Mẹ biết em giận gì sao?".
Chồng im lặng.
Tôi không giận. Giận để làm gì? Nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo, không thể ở nhà bạn quá lâu được, còn con cái nữa mà. Nhưng quay về thì tôi thấy chán nản vô cùng. Tôi phải làm thế nào đây?
Họ hàng bỗng có thái độ khác lạ, tôi nhục nhã ê chề khi biết được lý do Tôi thực sự không còn mặt mũi nào để về nhà mẹ đẻ. Suốt thời gian qua, tôi cứ thắc mắc vì sao mỗi lần về quê ăn cỗ, mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, thậm chí có người còn xì xào sau lưng. Tôi nghĩ mãi mà không hiểu chuyện gì xảy ra cho đến khi một người...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Đằng sau vẻ ngoài tử tế, chồng tôi che giấu sự thật cực kỳ khó tin

Vô tình thấy ảnh cưới của bạn gái cũ, tôi bật khóc nhớ lại một điều

Yêu cầu điều này khi "sống thử", tôi bất ngờ bị nhà gái không cho cưới

Thất nghiệp ở tuổi 35: Cái giá của sự an nhàn ở tuổi 25 và 4 bài học xương máu

Làm quản lý cấp cao ngành dược, thu nhập 70 triệu, tôi bị cả nhà vợ xem như cỗ máy kiếm tiền

50 triệu đồng và màn gây sốc về báo hiếu của con rể với bố mẹ vợ

Sinh nhật mẹ chồng, chị dâu chuyển 500 nghìn và bảo tôi lo hết, khi đồ ăn mang về, cả nhà đều sững sờ

Bí quyết của cụ bà sống an nhàn, không cần dựa vào con cái dù lương hưu có 7 triệu

Vợ đi lao động nước ngoài không về, ngày con nói bố hãy đi bước nữa khiến tôi bật khóc tủi hổ

Cay đắng quyết định ly hôn khi đang mang thai vì một lý do ai nghe cũng phải xót thương

Chồng mới cùng con riêng đến ở nhà tôi 8 năm nhưng khi tôi muốn tặng nhà cho con gái ruột thì anh lại nổi khùng

Cả làng chê trách khi tôi đưa bố vào viện dưỡng lão nhưng ông lại nở nụ cười
Có thể bạn quan tâm

Xe giường nằm chở quá 43 người, chủ xe và tài xế bị phạt hơn 64 triệu đồng
Pháp luật
07:10:30 02/09/2025
Jungkook (BTS) thừa nhận mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý
Sao châu á
07:07:02 02/09/2025
Tuấn Hưng mở cửa nhà phố cổ, đón cựu chiến binh vào nghỉ chờ xem diễu binh
Sao việt
06:58:29 02/09/2025
Xót xa cậu bé mắc 8 căn bệnh nan y viết thư yêu cầu mẹ ngừng điều trị
Netizen
06:55:45 02/09/2025
Gió ngang khoảng trời xanh - Tập 10: Buổi xem mắt tại quán cháo lòng thất bại của Kim Ngân
Phim việt
06:48:48 02/09/2025
James Milner xứng danh huyền thoại Premier League
Sao thể thao
06:48:33 02/09/2025
Dàn diễn viên "Mưa đỏ" và 20.000 khán giả hát Còn gì đẹp hơn gây xúc động
Nhạc việt
06:27:02 02/09/2025
Hình ảnh ngoại giao mang nhiều ý nghĩa tại hội nghị thượng đỉnh SCO
Thế giới
06:14:41 02/09/2025
Mẹ đảm ở Hà Nội chỉ cách làm thạch rau câu cờ đỏ sao vàng cực đơn giản, mừng ngày đại lễ 2/9
Ẩm thực
06:01:08 02/09/2025
Trời ơi sao phim Hàn này hay quá vậy: Nữ chính đỉnh ơi là đỉnh, cả nước mòn mỏi chờ đến phần 2
Phim châu á
06:00:36 02/09/2025