Được vợ chồng bác bán bún cưu mang suốt thời đại học, khi tôi thành đạt quay lại tìm thì biết chuyện đau lòng
Tôi biết mình không thể trở thành một người bất nhân bất nghĩa được. Có ân phải báo đáp, đó là thứ duy nhất tồn tại trong đầu tôi.
Hồi tôi mới vào đại học, tay xách theo cái ba lô cũ, trong túi chỉ có vài triệu bố mẹ dúi cho để đóng học và sinh hoạt tháng đầu, về sau tự kiếm việc làm thêm kiếm sống. Tôi đã run run đứng giữa ngã tư đầu phố, nhìn những dãy nhà trọ san sát nhau, tự hỏi: “Liệu mình có trụ nổi không?”.
Ký túc xá hết chỗ, tôi đành thuê một căn phòng nhỏ xíu sát mép đường tàu. Tháng đầu tiên, tôi ăn cơm bụi dọc phố. Đến tháng thứ hai, tiền cạn dần. Tôi bắt đầu ăn mì tôm, lót dạ bằng bánh mì ế mua theo ký ở lò bánh.
Rồi một hôm trời mưa, tôi đói lả mà ví không còn đồng nào. Tôi đứng lấp ló trước quán bún riêu đầu ngõ, một quán nhỏ chỉ có chiếc tủ kính, vài cái bàn inox và đôi vợ chồng già luống tuổi. Bà cụ đang cắt hành, còn ông thì múc từng vá nước dùng nghi ngút.
Tôi còn nhớ rõ ánh mắt của bác trai khi nhìn tôi, rồi bác gọi: “Sinh viên à? Lại đây ăn bát bún cho ấm bụng, mai trả cũng được”.
Tôi không hiểu sao bác biết tôi không có tiền. Tôi vừa xấu hổ vừa biết ơn. Đó là bát bún đầu tiên tôi ăn sau nhiều ngày chỉ sống bằng nước lọc.
Từ đó, mỗi lần không còn tiền, tôi lại ghé quán bác. Có hôm tôi chỉ đủ tiền mua nửa suất, bác vẫn gắp thêm cho tôi cục giò, dúi thêm cái bánh rán đem về. Có lần bác còn bảo: “Học cho giỏi vào, đừng lo chuyện tiền nong. Sau này ra trường làm ông nọ bà kia rồi trả bác cũng chưa muộn”.
Lúc đó, tôi cay khóe mắt, tự hứa trong lòng sau này sẽ báo đáp.
Ảnh minh họa
Đến năm cuối đại học, tôi có việc làm thêm ổn định nên cũng không túng thiếu lắm, rồi tôi bận rộn thực tập, tốt nghiệp, lao vào công việc mới, tôi mải mê chạy đua với những deadline và ước mơ đổi đời. Đến khi lên đến chức trưởng phòng, lương tháng cũng được gọi là cao, 35 triệu, trả hết nợ nần mà bố mẹ vay ở quê, tôi mới nhớ đến đôi vợ chồng già bán bún năm nào.
Video đang HOT
Tôi quay lại con ngõ cũ. Quán bún không còn, chỗ ấy giờ là một cửa hàng sửa xe. Hỏi thăm mấy người dân quanh đó, mới biết bác đã nghỉ bán từ hơn một năm. Bác trai bị suy thận nặng, chạy chữa mãi cũng không khỏi, giờ chỉ nằm một chỗ ở căn nhà cũ cách đó vài dãy phố. Bác gái cũng yếu, chỉ quanh quẩn chăm chồng, không có con cái gì cả.
Tôi đến tìm. Căn nhà nhỏ lụp xụp, tối om. Khi tôi bước vào, bác gái nhận ra tôi, rưng rưng nước mắt: “Trời ơi, thằng Mạnh… lâu rồi không thấy, thành đạt rồi chứ con?”.
Tôi gật gật đầu, rồi ngồi xuống chiếc ghế nhựa, nhìn bác trai nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn bác thì đang chết dần theo từng cơn đau.
Tôi quay về nhà, nói với bố mẹ ý định muốn nhận vợ chồng bác là cha mẹ nuôi , để danh chính ngôn thuận chăm lo lúc tuổi già, vì tôi thấy mang ơn mà không báo đáp được thì day dứt cả đời.
Bố tôi nhíu mày: “Con còn có bố mẹ ruột, chưa lo cho xong, lại đèo thêm gánh nặng khác? Đền ơn thì cho người ta ít tiền chữa bệnh là được, sao phải nhận làm bố mẹ nuôi?”.
Tôi biết bố không vô lý. Gia cảnh tôi cũng chẳng khá giả gì. Bố mẹ ở quê vẫn làm ruộng, mỗi tháng tôi gửi về vài triệu phụ thêm, còn chưa xây lại được nhà cửa cho đàng hoàng, vẫn căn nhà mái ngói cũ, trông tồi tàn nhất xóm. Giờ thêm một đôi già yếu nữa, liệu tôi có gánh nổi không?
Nhưng tôi cũng không đành lòng buông tay. Họ từng cưu mang tôi khi tôi chẳng có gì. Không máu mủ, chẳng ruột rà nhưng lại tốt hơn bao nhiêu người thân trong họ hàng.
Đêm ấy tôi không ngủ được. Tôi nhớ từng lần bác dúi cho tôi cái bánh lúc trời mưa. Những hôm tôi không qua, hôm sau bác sẽ hỏi thăm xem có phải tôi ốm hay không? Liệu chỉ vài triệu có đủ đền ơn?
Tôi quyết định không tranh cãi nữa. Chăm sóc không nhất thiết phải làm rầm rộ. Tôi tự tìm hiểu bệnh án của bác, liên hệ bác sĩ, chuyển viện cho bác lên tuyến tốt hơn. Tôi thuê người theo chăm ban ngày, còn tối tôi ghé qua. Tiền lương tôi chia hai phần, gửi bố mẹ một nửa, phần còn lại cho đôi vợ chồng già. Làm như vậy, tuy tôi chẳng còn giữ được gì cho bản thân, không biết khi nào mới có tiền mua nhà thành phố, nhưng tôi vẫn thấy lòng thanh thản và bình yên, có ân không báo đáp thì tiền bạc để làm gì?
Chồng vừa lười vừa không có chí tiến thủ để vợ bạc mặt nuôi cả nhà, nhưng khi biết tôi có 4 mảnh đất riêng thì giãy nảy lên đòi đứng tên chung cho bằng được
Trong khi bạn bè đồng trang lứa đang lo mua nhà, mua xe, đầu tư cho tương lai con cái, thì chồng tôi vẫn mãi là một cậu bé 40 tuổi.
Tôi lấy chồng đã hơn 10 năm, hai đứa con đang tuổi ăn học. Nhưng trong suốt quãng thời gian đó, tôi chưa bao giờ được sống trong cảnh "chồng chở che, vợ đỡ đần". Ngược lại, tôi phải một mình gồng gánh mọi thứ, từ tiền học cho con, tiền sinh hoạt gia đình, đến cả những khoản phụng dưỡng bố mẹ chồng.
Chồng tôi không phải là người xấu. Anh không cờ bạc, không rượu chè, không bạo hành. Nhưng anh cũng chẳng có chút gì gọi là chí tiến thủ. Công việc của anh chỉ là một vị trí văn phòng nhàn hạ với mức lương đúng 3,5 triệu đồng - số tiền chẳng đủ để trang trải cho bản thân anh, chứ đừng nói đến chuyện nuôi vợ con.
Mỗi ngày của anh đều theo một kịch bản giống nhau: Đi làm về, ăn cơm xong là cắm mặt vào điện thoại chơi game. Anh bảo rằng:
- Em cứ bắt anh phải bon chen làm gì? Đời người có mấy chục năm, sống thoải mái thôi!
Tôi nghe mà đắng lòng mà cũng á khẩu luôn. Trong khi bạn bè đồng trang lứa đang lo mua nhà, mua xe, đầu tư cho tương lai con cái, thì chồng tôi vẫn mãi là một cậu bé 40 tuổi chỉ biết đến những trận game vô bổ.
Sáng nào tôi cũng dậy từ 5 giờ để đi làm. Công việc của tôi vất vả gấp đôi, gấp ba người khác, nhưng tôi không dám nghỉ ngơi. Vì tôi biết, nếu tôi ngừng lại một ngày, cả gia đình sẽ chẳng có gì để ăn.
Nhà chồng tôi cũng không phải là chỗ dựa. Bố mẹ chồng tuổi đã cao, không có lương hưu, tháng nào tôi cũng phải gửi về một khoản tiền. Chồng tôi coi đó là chuyện đương nhiên.
- Bố mẹ nuôi mình lớn, giờ mình phải phụng dưỡng chứ!
Nhưng tại sao "mình" ở đây lại chỉ có mình tôi? Mà bố mẹ anh nuôi anh chứ nuôi được tôi ngày nào đâu?
Sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định phải có tài sản riêng. May mắn là trời cũng không để anh bần cùng, tôi làm ăn cũng kiếm được kha khá. Tôi bắt đầu tiết kiệm từng đồng, dành dụm suốt 5 năm trời để mua được 4 miếng đất nhỏ. Tôi cố ý chỉ đứng tên mình, mất thêm chút tiền thuế để làm mua bán theo diện cho tặng.
Nói thật là ai sống trong hoàn cảnh của tôi cũng vậy thôi, phải cho mình đường lùi mà cũng phải lo lắng tương lai của 2 đứa con nhỏ nữa chứ.
Nhưng rồi một ngày, anh vô tình phát hiện ra chuyện đất cát kia. Anh giãy nảy lên đòi thêm tên vào đất đai bằng được, anh dằn hắt rồi làm đủ trò trong nhà để khiến tôi khó chịu. Bản thân anh biết mình không có tiếng nói trong nhà nên chẳng còn cách nào khác là làm mình làm mẩy đến khi tôi khó chịu phải đồng ý bằng được thì thôi.
Tôi nhìn anh chằm chằm:
- Chung bằng cách nào? Bằng việc anh chẳng đóng góp được đồng nào, để một mình tôi phải làm quần quật suốt ngày?
Anh im lặng vì đuối lý nhưng vẫn liên tục làm đủ trò mèo để tôi phải thêm tên anh vào sổ đỏ.
Chuyện không dừng lại ở đó. Chồng tôi còn mách với bố mẹ anh, thế là cả nhà chồng đồng loạt lên án tôi.
"Con dâu mà giấu giếm tài sản, không coi chồng ra gì!".
"Nhà này có phải chỉ mình nó khổ đâu, sao nó ích kỷ thế?".
Tôi chỉ biết cười cay đắng. Họ có biết rằng trong 10 năm qua, tôi đã nuôi cả gia đình này như thế nào không? Có biết rằng những miếng đất kia là giọt mồ hôi, nước mắt của tôi không?
Đôi khi tôi tự hỏi, phải chăng mình đã sai khi quá bao dung với chồng? Sai khi để anh ỷ lại vào mình quá lâu? Nhưng giờ nghĩ lại, tôi thấy quyết định mua đất riêng là cách duy nhất để bảo vệ tương lai của các con tôi.
Tôi tuyên bố thẳng thừng, chẳng có ai trên đời này muốn có ăn mà lại không làm cả. Nếu anh thật sự muốn đứng tên tài sản thì hãy chứng minh bản thân mình đi. Khi nào anh có thể đóng góp được vào chi phí sinh hoạt của cả nhà thì lúc đấy nói chuyện chung đụng sau. Còn nếu anh và bố mẹ anh không chịu được thì cứ tự động bước ra khỏi cuộc đời tôi. Bao nhiêu năm qua tôi chịu đựng đến mức ấy là quá đủ rồi!
Sống chung với mẹ chồng: 5 triệu tiền ăn mỗi tháng vẫn thiếu, tôi bất lực khi bị biến thành "nhân viên đi chợ" Tưởng chừng việc góp tiền sinh hoạt sẽ giúp cuộc sống chung thuận lợi, nhưng tôi không ngờ rằng mỗi ngày về nhà, tôi đều bị mẹ chồng "gọi điện nhờ vả" mua đủ thứ. Đến khi phát hiện sự thật, tôi mới tá hỏa nhận ra mình đang gánh cả gia đình chồng mà không hay biết. Ảnh minh họa. Tôi sinh...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Rapper nghèo mua kẹo mút tỏ tình bạn gái, vỡ mộng vì cuộc sống hôn nhân

Hai bên họp bàn đám cưới, bố mẹ tôi bỏ về sau khi nghe yêu cầu của nhà trai

Vợ tôi chăm chỉ đến mức bố con tôi chỉ muốn... bỏ nhà đi

Họ hàng mời đám cưới, vợ tôi nhất quyết không đi vì "mời tận 3 lần"

Người đàn ông đã ly hôn nhiều năm nhưng vẫn sống cùng vợ cũ như một cặp tình nhân

Giúp mẹ chồng che giấu bí mật, 3 năm sau, nàng dâu trả giá đắt

Tôi sốc và ám ảnh khi phát hiện quá khứ của vợ sau 4 năm kết hôn

Chồng coi tôi là đồ bỏ đi, khi tôi ly hôn thật thì anh trở nên trượt dốc, 3 năm sau gặp lại, bộ dạng của anh khiến tôi thất kinh

Đi Phú Quốc với bạn trai thì gặp ngay người yêu cũ cũng đang hưởng tuần trăng mật, đêm đó, anh ta nhắn cho tôi một tin lạnh sống lưng

Con trai cứ đi làm về là loanh quanh với vợ, đóng cửa kín mít, thái độ với mẹ cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ

Gặp lại chồng cũ trong một đêm tồi tệ nhất, mọi thứ "cháy lại" song tôi vẫn quyết định dứt áo ra đi

Anh hủy hôn trước ngày cưới, 3 năm sau trở lại xin tôi một bữa cơm nhưng thứ anh để trên bàn ăn khiến cả nhà tôi chết lặng
Có thể bạn quan tâm

Đạt G và Cindy Lư cắt máu thề nguyện trong lễ cưới, 2 nhóc tỳ thực hiện nghi thức độc đáo
Sao việt
23:31:39 13/07/2025
Trong bữa tiệc tân gia ở nhà tôi, em trai khoe lương tháng cả trăm triệu, bố mẹ tôi mừng rỡ mà đâu biết "sấm sét" ở ngay trên đầu

Cuối tuần mua mề gà về chế biến thế này, ăn giòn sần sật vị chua cay đậm đà cực ngon
Ẩm thực
22:38:46 13/07/2025
Trung Quốc xây siêu đập lớn hơn Tam Hiệp, Ấn Độ cảnh báo 'bom nước'
Thế giới
22:17:00 13/07/2025
Lee Min Ho đón nhận mất mát lớn trước ngày trở lại màn ảnh rộng
Sao châu á
22:04:39 13/07/2025
3 không khi ăn thịt ngan
Sức khỏe
22:02:18 13/07/2025
Lên đồ cùng gile, tạo nốt trầm cá tính cho nàng thơ đa diện
Thời trang
22:00:53 13/07/2025
Doãn Hải My - vợ Đoàn Văn Hậu dạo này lên cân, gu thời trang càng sexy, gợi cảm
Sao thể thao
21:17:27 13/07/2025