Lấy chồng cho có… tiếng
Chỉ là không muốn thiên hạ dị nghị, người đời cười chê hay nghĩ mình không lấy được chồng. Lấy chồng, hy vọng và mong muốn có một mái ấm hạnh phúc như bao người, có một người chồng chung thủy và yêu thương mình hết mực. Thế nhưng, cuộc sống chẳng như những gì ta mong đợi bởi đàn ông tốt thì không quá hiếm, nhưng chọn được một trong số những người đó làm chồng thật khó.
Bạn bè xì xào, bảo nhau: “ Sao chồng chiều mày thế” nhưng có ai biết &’trong chăn mới biết chăn có rận’. Chỉ có sống trong hoàn cảnh ấy mới thực sự thấu hiểu, chồng mình là người thế nào. Thế nên người ta nói, hôn nhân là việc mà người chưa có thì mong muốn, người có rồi thì chỉ mong được giải thoát. Nhiều lúc nghĩ đến chuyện đó mà ngại lấy chồng.
Lấy chồng, hy vọng tìm được một người giàu có, có thể bao bọc cho mình một cuộc sống thoải mái, dễ chịu nhưng những gã giàu có thường không chung tình. Người ta nói chân dài là phải có đại gia. Người giàu sẽ yêu gái xinh, gái đẹp. Còn những cô gái bình thường, kiếm được một người vừa giàu có lại yêu thương mình hết lòng quả thật là quá khó. Thế nên, những người giàu chẳng dành cho mình.
Lấy chồng, hi vọng tìm được một người giàu có, có thể bao bọc cho mình một cuộc sống thoải mái, dễ chịu nhưng những gã giàu có thường không chung tình. (ảnh minh họa)
Nhiều người lấy chồng, yêu nhau tha thiết, rồi tiến tới tình yêu. Thế nhưng, cuộc sống cơm áo gạo tiền không như ý, rồi họ xích mích, rồi họ cãi vã, rồi họ… ly hôn. Tuy nhiên, không phải gia đình nào cũng thế. Nhưng một vài trường hợp như thế, đã khiến người ta dần mất đi niềm tin.
Video đang HOT
Lấy chồng, hạnh phúc có, đau khổ cũng có. Hôn nhân chống chếnh, nếu không biết giữ vững thì một lúc nào đó rất dễ lung lay, để vỡ. Nhiều người mang tâm lý sợ lấy chồng vì lo lắng hạnh phúc không bền. Nhưng, không lấy chồng không được. Người ta sẽ cười chê, sẽ bàn tán, dị nghị vì sao cô ấy không lấy chồng, rồi người ta suy diễn đủ thứ chuyện để cố gắng tìm ra một lý do hợp lý vì sao người con gái đó không lấy chồng.
Và thế nên, dù sợ, dù lo lắng cũng phải lấy chồng cho… có. Chỉ là không muốn thiên hạ dị nghị, người đời cười chê hay nghĩ mình không lấy được chồng. Nhưng dù sao, khi đã lấy, vẫn hy vọng một cuộc sống viên mãn, hạnh phúc để không còn phải mất niềm tin vào đàn ông, và vững tin hơn vào cái gọi là hôn nhân.
Theo afamily
Một phần cuộc đời không có đôi vai anh kề bên
Tôi từng nghe một câu chuyện mang tựa đề "Yêu xa". Tôi rất cảm động và đồng cảm với những người đang yêu mà không được ở bên người mình yêu,phải xa nhau khi tình yêu chớm nở và hứa hẹn những hoài bão cùng nhau bước qua phía trước.
Cũng bởi vì tôi cũng là một người con gái đang yêu và người tôi yêu đã ở xa lắm,xa không chỉ một vòng trái đất như trong lời một bài hát mà ai đó từng hát khi tình yêu không còn trọn vẹn....Anh,tình yêu một thời của tôi đã xa mãi và nơi anh đến có lẽ đi đến hết cuộc đời,tôi mới có thể đặt chân đến được.
Hai năm yêu nhau, tôi và anh đã trải qua một phần đời sinh viên đẹp nhất và đáng nhớ nhất. Hai năm ghi dấu bao kỉ niệm cho tình yêu đầu của chúng tôi, một con bé sinh viên năm thứ nhất ngây thơ,trong sáng và một chàng trai năm cuối điển trai, tuấn tú. Tôi không biết mình đã yêu anh như thế nào, chỉ nhớ rằng mình đã rất hạnh phúc,và anh cũng vậy.Tất cả hoài niệm của mối tình đầu còn đọng lại trong tâm trí tôi đến giờ phút này là nụ cười của anh.
Tôi luôn khao khát được nhìn thấy nụ cười trên môi anh,nụ cười sao ấm như nắng Hà Nội những ngày mùa đông lạnh giá, sao rạng rỡ như bảy sắc cầu vồng sau mỗi cơn mưa...Nó như trở thành một phần trong tôi,để cứ mỗi lần vô tình nhìn thấy nụ cười trên một gương mặt có chiếc lúm đồng tiền thân quen, hai dòng nước mắt lại tuôn rơi trên bờ mi hao gầy, mỏi mệt.
Anh à, không phải em không cố gắng,không phải em yếu đuối đến thế, tất cả chỉ vì em yêu anh, chỉ vì em cần anh cùng em bước tiếp những tháng ngày còn lại trong cuộc đời. Chỉ vì em khao khát được có anh bên cạnh, được gục đầu vào ngực anh, tựa vào vai anh và hôn nhẹ lên bờ môi anh...Nhưng anh ở nơi đâu?Anh đến nơi đâu khi bỏ lại em giữa lòng Hà Nội heo hút gió heo may, giữa dòng đời bon chen,xô bồ...
Anh về miền đất nào xa xăm khi một mình em chết lặng giữa dòng người qua lại. Em lặng nghe tiếng gió đông thét gào buốt giá, em ghen tị, căm ghét một đôi tình nhân dắt díu nhau dưới đêm mưa lạnh, em thèm một nụ hôn nồng cháy khi trái tim như đang bật khóc nức nở...
Giáng sinh lại về...Giáng sinh với người ta là khoảnh khắc ấm áp,là yêu thương đong đầy, nhưng với tôi, đó là nỗi đau không thể nào quên... Hai năm trước,vào một đêm Giáng sinh yên bình,anh đã bỏ lại tôi với những mơ mộng của mối tình đầu vụng dại và ra đi mãi mãi...Giáng sinh năm ấy lạnh lắm, nhưng tôi yêu cái tiết trời buốt giá bởi lẽ trong mưa phùn và gió lạnh, người ta cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết khi có một bàn tay lặng lẽ siết chặt đôi tay mình, truyền từng chút hơi ấm mong manh của cơ thể cho mình....
Tôi đã cùng anh tung tăng trên những nẻo đường Hà Nội rực rỡ ánh đèn,tấp nập người qua lại. Bất chợt tôi nhìn thấy một em bé chừng bốn,năm tuổi đang hoảng hốt trước ánh đèn chói lóa của một chiếc ô tô từ xa lao tới. Một cảnh tượng thương tâm sắp xảy ra, tôi biết điều đó nhưng chỉ kịp vội vàng đưa hai tay lên che kín mắt. Khi những tiếng chân vội vã, hoảng hốt xung quanh ngày một to hơn, dòng người nháo nhác vây quanh chiếc xe, tôi nắm chặt bàn tay anh...
Nhưng khi quay lại, tôi bàng hoàng nhận ra đó không phải anh mà là một người đàn ông xa lạ.Tim tôi bất giác đập nhanh hơn, tôi hoảng loạn trong đám đông gọi tên anh...Nhưng không một lời đáp lại,chỉ có những tiếng vang cứ vọng lại dồn dập.Tôi chen vào giữa đám đông....Anhhhh...Tôi chỉ kịp kêu lên thất thanh rồi không biết những chuyện sau đó xảy ra như thế nào nữa...
Khi tỉnh lại giữa bốn bức tường trắng xa lạ,tôi cố nhớ lại những gì vừa xảy ra.Một ngày, hai ngày rồi ba ngày trôi qua...Tôi gọi điện cho anh nhưng không được, tôi không muốn và cũng không đủ can đảm để hỏi một ai đó chút tin tức về anh.Tôi sợ có thể điều họ nói ra sẽ là điều mà tôi không bao giờ muốn nghe...Tôi vẫn chờ một ngày anh sẽ đến thăm...Nhưng tôi hiểu...Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra khi đứa bạn thân vào thăm bỗng ôm chầm lấy tôi và khóc nức nở....Tôi biết...tôi đã mất anh...mãi mãi....
Anh à, em vẫn mơ hoài một mái ấm hạnh phúc như anh đã từng nói....Em vẫn nuôi ước mơ về một căn nhà nhỏ chiều chiều vang tiếng cười trẻ thơ, đêm đêm sáng ánh đèn bên bàn học của những đứa trẻ...Một căn nhà có sân rộng và giàn cây dây leo buông xuống như những tấm rèm trước cửa.Em vẫn chưa thể quên những chiều hè mưa bay, trên bờ vai anh kể cho em nghe về ba má, về chuyện mẹ chồng - nàng dâu, về những hoài bão trong cuộc đời...
Tất cả kí ức về anh em sẽ giữ mãi trong tim,vì biết đâu đấy trong cuộc sống em vô tình tìm lại được một chút hơi ấm của anh giữa lòng thành phố này...
Mối tình đầu đi qua cuộc đời tôi như một nốt trầm lắng đọng giữa bản nhạc đang du dương, chỉ có điều sau nốt trầm ấy, một mình tôi phải chơi tiếp bản nhạc buồn, bản nhạc cho tình yêu non nớt, bản nhạc cho một phần còn lại của cuộc đời tôi...
Một phần cuộc đời không có đôi vai anh kề bên...
Theo Eva