Lãnh cảm sau khi bị chồng bạo hành
Tôi đang giam cầm mình trong cuộc sống tù ngục ngót 4 năm với một người chồng mình không hề yêu.
Tôi là một người phụ nữ bất hạnh, theo mọi lẽ của từ này. Tôi đang giam cầm mình trong cuộc sống tù ngục ngót 4 năm với một người chồng mình không hề yêu. Tệ hơn anh ta không bao giờ có ý định li dị tôi. Thương thay, tôi và anh ta lại có một đứa con trai 2 tuổi. Và vì tất cả những lẽ đó, tôi đang vùng vẫy thoát khỏi cuộc hôn nhân tồi tệ này, trong vô vọng.
Bốn năm rưỡi trước, tôi là cô sinh viên vừa tốt nghiệp. Bố mẹ li dị khi tôi mới 8 tuổi, tuổi thơ thiếu thốn tình cảm gia đình nên ngay khi ra trường, xin được việc làm ổn định tại một cơ quan nhà nước, tôi lên kế hoạch lấy chồng. Người chồng trong mơ ước của tôi không cần giỏi, đẹp trai, mà chỉ cần là một người yêu thương tôi thật lòng. Thậm chí yêu tôi hơn tôi yêu anh ấy cũng được. Tôi sợ cảm giác người đàn ông mình yêu thương bỏ mình ra đi, như mẹ tôi thường nói về bố trong uất ức đắng cay. Vì thế trong vô vàn những vệ tinh vây quanh mình khi ấy, tôi đã gật đầu làm vợ anh N.
Anh không đẹp trai bằng những vệ tinh kia, cũng không khéo ăn nói, thậm chí hơi khù khờ nhưng anh yêu tôi say đắm. Anh sẵn sàng lao đi trong cơn mưa để mua cho tôi bó hoa và đứng dưới hiên nhà đợi tôi ra mở cửa, dù lúc đó tôi đang vô tư say ngủ. Anh là người đàn ông đứng đợi tôi lâu nhất khi tôi làm về muộn, trên tay là chiếc bánh, gói kẹo. Anh bảo: “Em ăn tạm cho đỡ bị hạ đường huyết, rồi chúng mình cùng đi ăn một bữa ngon lành, rồi anh sẽ chở em về nghỉ ngơi cho sớm. Chứ em tự về nhà thì thể nào cũng úp mì gói ăn cho xong bữa. Anh xót lắm”. Những điều nhỏ bé anh làm để gây ấn tượng với tôi đã khiến trái tim tôi cảm động. Mẫu đàn ông nửa lãng mạn, nửa thực tế đó cho tôi cảm giác yên tâm về một người chồng người cha tốt khi xây dựng cuộc sống hôn nhân với anh.
Nhưng ngay tuần đầu tiên lấy anh, tôi ngỡ ngàng nhận ra mặt trái trong con người anh mà những phù hoa lãng mạn bồng bềnh khi yêu đã che lấp đi. Anh vẫn ân cần âu yếm vợ mỗi khi tỉnh táo. Nhưng tối đến, trở về nhà, anh lại say khướt mềm rũ dặt dẹo như một kẻ nghiện. Tôi đã nhiều lần khuyên nhủ, nhẹ nhàng có, to tiếng có, anh đã chân thành xin lỗi và hứa tu tỉnh nhưng cứ hễ nhận được cuộc gọi của bạn bè thì dù tôi đã cơm nước sẵn sàng đợi anh chung bữa, anh lại xách xe ra cửa: Đừng đợi cơm anh, lát anh về. Một chốc lát của anh có thể biến thành 2 3 giờ sáng.
Mỗi một lần anh ta nói là một cú đấm, đá giáng thẳng xuống người phụ nữ yếu đuối mà anh ta gọi là vợ. (ảnh minh họa)
Tôi chịu trận trước những cơn say mèm, nôn ọe ghê tởm của anh đến không còn cảm xúc để khóc lóc vật vã nài xin anh từ bỏ nữa. Tôi chỉ còn biết chịu đựng và chịu đựng. Khi bắt đầu mang thai, cứ mỗi lẫn anh say xỉn tôi lại lấy dao cứa lên cửa tủ một vết cắt. Cho đến khi sinh con ra, tôi không thể nào đếm nổi đã bao nhiêu vết cắt đau đớn mà anh đã đâm vào tim mẹ con tôi. Có con anh cũng chẳng từ bỏ thói nghiện rượu của mình. Phó mặc hai mẹ con tôi cho ô sin. Tôi bị trầm cảm sau sinh như một lẽ tất yếu sau tất cả căng thẳng trong cuộc sống vợ chồng.
Ác nỗi, mỗi khi say, anh trở về lại như một con thú hoang, anh lao vào tôi ngấu nghiến, muốn ân ái với tôi. Nếu như trước đây tôi sẵn lòng chiều theo men tình của anh. Đến nỗi đứa con của chúng tôi cũng được hoài thai trong một cơn say của anh. Tôi nói nửa đùa nửa thật bảo anh nhớ xem tối hôm đó uống rượu gì để sau này đặt tên cúng cơm ở nhà cho con. Nhưng giờ, tôi đã làm mẹ, gánh nặng chăm con, hồi phục sức khỏe sinh lỹ lẫn tinh thần sau sinh quá lớn. Tôi không thể lại làm cỗ máy tình dục trơ lỳ cảm xúc để anh thỏa thuê trong cơn say nữa. Tôi vùng vậy, lấy hết bản năng tự vệ đạp mạnh anh ta ra. Trái ý, hắn ta cho tôi một cái bạt tai phũ phàng khiến tôi ứa máu.
Video đang HOT
- Anh đánh tôi, anh muốn giết tôi sao? Anh giết tôi thì ai chăm con để anh đi uống rượu?
Tôi hét lên đau đớn.
Con trai đang say ngủ nghe chúng tôi lớn tiếng bật khóc ngằn ngặt.
Tôi vội chạy ra giường ôm nựng con thì bị hắn ngăn lại.
- Mày dám chống lại tao à. Tao cho mày chết, tao cho mày chết!
Mỗi một lần anh ta nói là một cú đấm, đá giáng thẳng xuống người phụ nữ yếu đuối mà anh ta gọi là vợ. Tôi không có khả năng chống cự. Ô sin, mẹ chồng nghe động chạy sang nhưng không ai dám chạy vào ngăn cản cơn cuồng bạo của kẻ đang say. Từ giây phút ấy, tôi hiểu tất cả đã chấm dứt, tình yêu, tình thương, tình nghĩa vợ chồng. Tôi chỉ là một cái bóng yếu đuối trong ngôi nhà ấy. Không ai xót thương cho tôi, không ai bênh vực cho tôi hết. Tình cảm gia đình mà tôi khát khao từ khi là một cô bé sẽ chỉ mãi là những ảo ảnh xa vời. Nằm trơ ra không đủ sức chống đỡ trận đòn tàn khốc của chồng, trước mắt tôi nhớ lại cái hình ảnh cô bé 8 tuổi theo mẹ đến nhà người tình của bố đánh ghen. Có lẽ cuộc đời đã dành cho tôi cay đắng và chỉ toàn cay đắng từ giây phút ấy. Khung cảnh trước tôi nhòa đi, nước mắt xen lẫn máu. Tôi ngất lịm đi trong tủi nhục. Lần đầu tiên, tôi thấy mình đã sai lầm, khi bắt đầu một cuộc hôn nhân không phải bởi tình yêu.
Tất cả những gì diễn ra sau đó giống như tôi trong cơn mê sảng. Từ sau trận bạo hành của chồng, tôi đã không còn sống đúng nghĩa một con người. Tôi nhớ mình đã viết đơn li dị, thế rồi anh ta đã xé tan nó, quỳ xuống xin tôi tha tội, ăn năn day dứt, như mọi lần. Mẹ đẻ, mẹ chồng khuyên giải tôi hãy bao dung, nhẫn nhịn, vì tôi là đàn bà, tôi phải sống vì con, nó quá bé để chịu cảnh chia lìa giống tôi ngày trước… Chồng tôi, sau lần bạo hành, chừng như sợ tôi tố cáo, cũng đã giảm những lần uống rượu thùng bất chi thình. Anh ta đã chịu khó ở nhà chơi với con. Nhưng anh ta càng tỏ ra chiều chuộng tôi bao nhiêu tôi càng thấy ghê sợ bấy nhiêu. 6 tháng li thân, tôi quyết định cho anh ta một cơ hội và cũng thử cảm xúc của chính mình. Nhưng ngay khi anh ta chạm đến người, hôn tôi tôi đã co rúm lại như một con tôm và khóc. Mặc cho bao dỗ dành, mặc cho anh ta làm đủ trò kích thích tôi chỉ cảm thấy đau đớn, một nỗi đau đớn không bao giờ nguôi ngoai.
Cứ thế, tôi trơ lì mọi cảm xúc, bước tiếp trong cuộc hôn nhân cạn tình yêu. Mỗi lần gần gũi với chồng tôi cứ nhìn trừng trừng lên trần nhà và đếm, cho tới khi nào anh ta thỏa mãn và rời khỏi tôi, ngủ một giấc say sưa. Con trai tôi sắp bước sang tuổi thứ 3. Khi nó lớn, tôi biết dạy con điều gì khi mẹ nó đã đánh mất bản thân mình, sống như một bóng ma để giữ cho nó một mái ấm đủ cha và mẹ. Tôi có nên viết tiếp một lá đơn li dị thứ hai? Sức mạnh nào giúp người phụ nữ nhu nhược như tôi có đủ can đảm dứt bỏ khỏi người đàn ông ấy?
Theo VNE
"Đừng nên nghe lời ngon ngọt của nó..."
Đến lần thứ ba Bảo đánh tôi thì mẹ mới biết. Bà nói: "Mới quen nhau mà nó đánh như vậy, mai mốt lấy về chắc nó giết con".
Tôi rất giận anh hai đã nói cho mẹ biết nhưng vẫn cố bênh vực Bảo: "Tại con nói xóc nên ảnh giận chớ đâu phải tự nhiên mà ảnh đánh con đâu mẹ? Con gái của mẹ đâu có vừa gì".
Mẹ kêu tôi đưa Bảo về nhà để mẹ nói chuyện. Nhưng từ sau hôm bị mẹ phát hiện đã đánh tôi, Bảo không dám đến nhà nữa. Tôi năn nỉ cách gì, anh cũng lắc đầu: "Anh sợ mẹ chửi lắm". Tôi bảo nếu sợ như vậy, không lẽ cả đời anh không gặp ba mẹ tôi sao? Vậy thì chuyện cưới xin của chúng tôi sẽ thế nào? "Chừng nào tới đó rồi tính"- Bảo dứt khoát.
Một bữa, tôi vô tình nói cho Bảo biết tôi phải đưa ba mẹ ra phòng công chứng để làm giấy tờ nhà, nghe vậy Bảo hỏi dồn: "Ba mẹ làm di chúc cho tài sản hả? Cho ai vậy?". Tôi gật đầu: "Cho anh hai". "Sao không cho em? Em cũng là con mà?". Tôi bảo đó là tài sản của ba mẹ, ông bà muốn cho ai là quyền của họ, tôi không can thiệp. Thật ra hôm đó ba mẹ ra công chứng là để ủy quyền cho anh hai quản lý cơ sở sản xuất dầu dừa của gia đình vì ba đã yếu.
Không ngờ mấy hôm sau, Bảo chủ động bảo tôi: "Hay là... em đưa anh về thăm ba mẹ? Nói gì thì nói, mình cũng là con cái, không lẽ lại giận cha mẹ?". Tôi nghe vậy thì mừng húm. Vậy là tôi đưa anh về. Ba mẹ tôi không tỏ vẻ gì. Chỉ đến khi ăn cơm xong, ngồi uống nước nói chuyện, mẹ tôi mới hỏi: "Cháu có định đưa gia đình vô bàn chuyện của hai đứa chưa?". Bảo ấp úng: "Dạ... cũng chưa ạ. Công ăn việc làm của con chưa ổn định nên con muốn chờ thêm một thời gian nữa".
Thật ra hôm đó ba mẹ ra công chứng là để ủy quyền cho anh hai quản lý cơ sở sản xuất dầu dừa của gia đình vì ba đã yếu. (ảnh minh họa)
Mẹ tôi nhìn thẳng mặt Bảo: "Có tính thì tính bây giờ, sớm sủa gì nữa đâu mà lần lựa. Năm nay con Phương 26 tuổi rồi. Mà bác nói trước, con bác đẻ ra, nuôi tới lớn, cho ăn học đàng hoàng, bác chưa đánh nó một roi nào. Nếu mà cháu còn đánh nó nữa thì bác không có gả đâu". Bảo vò đầu bức tóc nói rằng tại tính mình nóng nảy, đi làm công trường với dân giang hồ tứ chiếng nên bị ảnh hưởng. "Con hứa sẽ cố gắng sửa đổi"- Bảo nói với ba mẹ tôi.
Ba tôi nãy giờ ngồi im, đến lúc đó mới lên tiếng: "Dù gì thì cháu cũng là người có ăn học. Kỹ sư đại học Bách khoa chớ không phải kẻ vô học, phải nói năng, hành xử cho đúng mực là người có văn hóa". "Dạ, con biết rồi"- Bảo cúi mặt.
Sau hôm đó, anh bảo tôi: "Ba mẹ em đúng là... Ông bà có ăn đời ở kiếp với em đâu mà hăm với dọa". Tôi bảo anh: "Lại chứng nào tật nấy rồi. Nhịn cha mẹ có lỗ lã gì mà không chịu làm? Anh đã hứa rồi đó. Còn đánh em thì mẹ không có gả đâu". "Không gả thì dẫn đại. Tới chừng đó coi ai lỗ?"- Bảo nhăn mặt.
Được chừng 4 tháng, hôm đó Bảo đi làm công trình ở Cà Mau về, tôi phát hiện bao cao su trong quần áo của anh nên tra hỏi. Biết là không thể chối cãi, anh thú nhận: "Nhưng anh cũng biết làm sao cho an toàn. Đó cũng là thương em, giữ gìn cho em. Chớ thử hỏi một thằng đàn ông sức dài vai rộng như anh mà xa vợ cả tháng, làm sao mà chịu nổi".
Tôi tức giận nặng lời. Nói qua nói lại một hồi, Bảo lại giở thói côn đồ. Anh đánh tôi, sơ ý thế nào mà trúng ngay đuôi mắt bầm tím. Tôi giận Bảo đã phản bội tôi để đi lại với những người phụ nữ khác, khi bị phát hiện lại còn đánh tôi: "Đã vậy thì từ nay đường ai nấy đi".
Tôi chạy về nhà, nằm khóc vùi. Lần này khi mẹ hỏi, tôi không cần giấu giếm. Tôi kể với mẹ tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tôi và anh đã ăn ở với nhau như vợ chồng từ mấy năm qua. Nghe vậy, mẹ tôi lặng lẽ khóc. Lát sau bà mới nói: "Con bỏ nó đi. Thứ đàn ông như vậy, không đáng để lấy làm chồng đâu. Còn cái chuyện trai gái ăn nằm với nhau, không có người này thì có người khác, đừng vì những thứ ham muốn tầm thường đó mả hủy hoại cuộc đời mình".
Ngay lúc đó, tôi biết chắc là mẹ nói đúng, nhưng khi cơn đau qua đi, vết bầm trên mắt đã tan thì tôi lại nhớ đến Bảo. Tôi nhớ quãng thời gian 6 năm quen nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tôi gặp và yêu Bảo ngay lần đầu tiên khi trường anh và trường tôi tổ chức giao lưu nhân ngày 9 tháng 1. Khi ấy, Bảo đã ôm đàn ghi-ta đệm cho bạn bè hát bài "Dậy mà đi" khiến tôi mê mẩn. Sau đó, tôi đã chủ động đi tìm anh... Trong mắt tôi, Bảo là người đàn ông đích thực, lắm tài vặt, ăn nói có duyên. Sau này khi đã trao thân cho anh, tôi còn phát hiện nơi anh một người đàn ông cuồng nhiệt có thể làm đắm say tất cả những người phụ nữ nào đã lên giường với anh một lần.
Tôi nhớ tất cả những điều đó đúng lúc Bảo gọi điện thoại cho tôi. Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ và hứa không bao giờ tái phạm. "Anh xin thề độc. Anh mà còn lăng nhăng bậy bạ, còn đánh em thì trời đánh anh đi". Tuy không thấy mặt nhưng chỉ nghe anh nói, tôi đã thấy xốn xang trong lòng. Anh đã thề độc như vậy thì có lẽ sẽ không dám vi phạm lời thề.
Bất giác tôi muốn chạy đến gặp anh, muốn tha thứ cho anh, muốn tiếp tục những tháng ngày hạnh phúc bên anh như chúng tôi đã từng có... Thế nhưng tôi chợt nhớ, hình như có lần anh đã nói như vậy khi tôi đòi chia tay sau một trận đòn nhừ tử. Tôi chợt nhớ lời mẹ: "Đừng có nghe lời ngon ngọt của nó. Cái tánh thằng đó như vậy là không bao giờ sửa đổi đâu con".
Thật lòng tôi đang ngổn ngang giữa thương và giận, giữa tiến và dừng... Những người ở ngoài sáng suốt, hãy nhìn vào và cho tôi biết, tôi phải làm sao khi chuông điện thoại của Bảo vẫn gióng giả từng giờ...
Theo VNE
Vợ bị chồng đánh vì không đi hỏi vợ cho chồng Không đẻ được con trai nên chồng lén lút quan hệ với nhân tình khác, đáng trách hơn là chồng đánh vợ vì không sang xin cưới nhân tình cho chồng. Người đàn ông có hành vi trên là Vũ Văn Trọng (SN 1968, trú tại thôn Bùi Xá, xã Trung Hòa, huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên). Theo phản ánh của người...