Lãng quên anh thôi!
Với em, tình yêu là mãi mãi… chỉ có điều người cùng em làm nên tình yêu đấy không phải là anh nữa!
Làm người phải biết cách từ bỏ và lãng quên. Từ bỏ thứ tình cảm đã không thuộc về mình và lãng quên người đã từ bỏ mình…Em không phải là người giỏi giấu cảm xúc, nhưng em lại là người giỏi đoán biết cảm xúc của người khác vậy nên đừng cố nói nhớ em, rằng mọi thứ chỉ là do hoàn cảnh. Và cũng đừng dối em rằng anh đã từng yêu em. Em nhắm mắt cũng cảm nhận được mà, thật đấy.
Em biết thế, nhưng hình như để quên anh thì khó quá, có vẻ em không làm được. Em không quên được những kỉ niệm giữa anh và em, không quên được hình ảnh dựa vào vai anh mà khóc khi “tình đầu” rời bỏ em và anh nói “hãy bắt đầu lại từ đầu, hãy tin anh.. và rồi em sẽ không bao giờ phải khóc thế này”. Nhưng, bây giờ anh đã phản bội lại lời nói đấy rồi, em vẫn khóc… nhưng không thể quên anh.
Những lúc rảnh rỗi, à không, kể cả những lúc cố tình bận rộn với biết bao công viêc em vẫn lén lút nhìn nhìn, ngó ngó vào facebook anh rồi nhảy từ fb anh sang fb “người mới” ấy, tự nhiên đắng nơi cổ họng, nước mắt em trào ra chẳng kiểm soát được khi thấy 2 người vui vẻ bên nhau. Em biết chuyện ấy sẽ xảy ra, nhưng sao vẫn đau thế này?
Chợt nhận ra rằng quên một người thật khó. Bởi những kỉ niệm, những cảm xúc đã từng có với nhau đâu dễ dàng chôn sâu về quá khứ. Nhưng em hiểu trong cuộc đời mỗi người đều có những khoảng thời gian khó khăn như thế, cố dặn lòng phải vượt qua, chỉ là sớm – muộn!
Làm người phải biết cách từ bỏ và lãng quên. Từ bỏ thứ tình cảm đã không thuộc về mình và lãng quên người đã từ bỏ mình… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Và anh yên tâm, rồi em sẽ quên được, sớm thôi, bởi…
Thực ra, nỗi buồn thì sâu, nhưng niềm vui đôi khi lại rất nhỏ. Em vẫn sẽ cố gắng sống tốt. Một lời nói động viên, một câu nói vô tư và có phần mộc mạc của một người bạn cũng sẽ khiến em cảm thấy ấm lòng hơn.
Em biết rằng tổn thương đã tồn tại thì mãi mãi chẳng thể mất đi. Cứ nghĩ rằng giấu càng sâu, thì đâu nhìn thấy nữa… Nhưng đôi khi, những thứ ta không nhìn thấy nữa cũng chẳng phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi. Nó vẫn ở đó, dù xa xôi, nhưng chưa từng biến mất… Vì vậy em sẽ không cố quên anh nữa, cứ để mọi thứ tự nhiên rồi thời gian sẽ làm nó phôi phai. Mọi thứ sẽ nguôi ngoai dần, dù không thể quên nhưng chắc chắn sẽ chẳng còn sâu.
Em sẽ tự làm mình vui bởi đơn giản, em sẽ không phải hối hận vì đã sống hết mình cho tình yêu ấy. Còn anh, anh sẽ phải hối hận vì đã để cho một ngươi khác có cơ hội làm cho em hạnh phúc!
Và anh à,
Em vẫn tin trên đời có những thứ là mãi mãi. Đó là tình yêu. Với em, tình yêu là mãi mãi… chỉ có điều người cùng em làm nên tình yêu đấy không phải là anh nữa!
Theo Eva
Em yên bình khi không còn có anh
Em nhận thấy rằng không có anh, em biết cách yêu thương chính bản thân mình, làm mới mình hơn.
Anh à! Đã hơn 1 năm rồi phải không anh. Hơn một năm kể từ khi em nhận được từ anh một quyết định mà với em khi ấy nó quá tàn nhẫn. Sự chia tay của anh giống như một cú sốc tinh thần quá lớn với em. Em đã từng nghĩ rằng em sẽ sống những ngày như một cái bóng vì không còn anh bên cạnh. Nhưng ngày hôm nay, nếu vô tình gặp nhau, em tin anh sẽ ngạc nhiên vì sự rạng rỡ mà em đang có.
Không phải em cố tạo ra một vẻ ngoài vui tươi để che đậy đi tâm hồn trống vắng trong mình. Thực tế, em đang sống những ngày yêu đời và yêu mình dù em chưa tìm được một người đàn ông khác cho riêng mình. Em vẫn là cô gái độc thân vì em chưa sẵn sàng để yêu, để đón nhận thêm một ai khác nữa. Nhưng em đang hạnh phúc và sống rất yên bình.
Em từng nghĩ yên bình phải là trong vòng tay anh. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã khác đi... (ảnh minh họa)
Suốt những năm tháng yêu nhau, em tự cô lập thế giới của mình. Em giống như một chú ếch ngồi dưới đáy dưới sâu, nhìn lên chỉ thấy bầu trời là một khoảng nhỏ. Khi ấy, bầu trời của em là anh. Em coi anh như là cả thế giới của mình. Vì anh, em cắt mọi quan hệ với những người bạn khác giới khác vì sợ anh sẽ ghen tuông. Em tự làm cho chính mình và cuộc sống của mình trở nên đơn điệu và nhàm chán.
Càng như thế, em càng tự đánh mất sự hấp dẫn của mình trong mắt anh. Lúc nào em cũng lo sợ anh sẽ yêu người con gái khác. Sợ anh thay lòng đổi dạ vì một cô gái xinh đẹp nào khác. Càng sợ em lại càng coi anh là tất cả những gì mình có, cố gắng đáp ứng tất cả những gì anh cần, anh muốn mà không giữ lại một chút tự kiêu của người con gái. Em cứ nghĩ rằng làm thế anh sẽ cảm động và không rời xa em.
Ngày ấy, chỉ nghĩ đến việc phải rời xa anh thôi đã khiến em nghẹt thở. Em đã từng không biết bao lần nằm trong vòng tay anh mà khóc vì sợ nếu có một ngày anh bỏ rơi em. Nỗi sợ mất anh trở thành một thứ ám ảnh quá lớn với em. Em không nhận ra rằng, ngoài kia, biết bao cô gái vẫn đang vui sống và từng ngày làm mới mình lên, còn em, em đang tự làm cho mình mất đi tất cả sự hấp dẫn.
Thực tế thì không phải, cuộc sống vẫn đẹp khi em chỉ có một mình. Bởi không còn anh yêu em, em tự biết yêu thương bản thân mình! (Ảnh minh họa)
Anh chia tay em giống như một điều sẽ không thể nào khác được. Chỉ là em vốn không chịu thừa nhận thực tế đó. Em không mang tới cho anh sự chinh phục. Thứ mà em mang đến trong tình yêu với anh chỉ là một sự đủ đầy tới mức thừa thãi. Em đánh mất sự khao khát và cảm giác muốn nắm giữ của anh. Em sai lầm. Bởi lẽ tình yêu cũng như cuộc sống này, muốn giữ một ai đó bên mình phải luôn khiến cho người ta thấy khao khát và cảm nhận được giá trị của mình, phải khiến cho người ta phải thấy lo sợ nếu mất mình. Nhưng em thì đã làm điều ngược lại. Em yêu anh bằng một tình yêu quá độ khiến anh không cảm nhận được sức hút từ con người em.
Ngày anh nói chia tay, em đã nghĩ mình sẽ sụp đổ hoàn toàn vì mất anh. Em khóc hằng đêm, những giọt nước mắt tưởng không bao giờ ngớt. Nhưng có lẽ nhờ đó mà em dần tỉnh ngộ. Em nhận ra mình đã phụ thuộc quá nhiều vào anh mà không giữ lại chút gì đó cho riêng mình. Em đã tự đánh mất bản sắc của chính mình vì thế anh chia tay sẽ chỉ là điều sớm hay muộn. Ở ngoài kia có biết bao cô gái, mỗi người một màu sắc, một cá tính riêng. Anh chắc chắn sẽ chán ngấy với một cô gái mà cả thế giới của cô ấy chỉ có mình anh. Em không dám đưa ra một quyết định gì, từ chuyện ăn món gì đến mặc như thế nào em cũng cố gắng chiều theo ý anh. Em tự biến mình thành người thể hiện những mong muốn của anh thay vì là chính mình và khiến anh yêu em vì điều đó.
Em đã từng nghĩ mình không thể nào tìm được sự bình yên nếu vắng anh nhưng giờ thì khác. Em sống nhẹ nhàng và yêu đời. Em nhận thấy rằng không có anh, em biết cách yêu thương chính bản thân mình, làm mới mình hơn. Em tin, mình đủ hấp dẫn để khiến một người đàn ông yêu thương mình thật lòng. Cảm ơn anh vì đã mang tới cho em bài học này sau khi anh ra đi. Cảm ơn anh!
Theo Khampha
Cảm ơn người thứ 3 Cảm ơn người thứ ba cho em biết rằng, anh không phải là người sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời! Vậy là anh đã quyết định dừng con thuyền tình của mình ở một bến đỗ cuối cùng. Tất nhiên, bến đỗ đó không phải là em dù cho tình yêu của hai đứa mình đã kéo dần gần 10 năm....