Lặn lội lên thành phố để báo tin vui cho chồng, vợ đau khổ đến độ đòi ly hôn khi phát hiện bí mật tày trời anh giấu dưới gầm giường
Tưởng sẽ được đoàn tụ với chồng sau nhiều tháng xa cách, ai ngờ đó là đêm cuối cùng 2 người gần nhau.
Hưng và Thủy lấy nhau được 2 năm mà chưa có con. Điều đó khiến vợ chồng cô mệt mỏi, đặc biệt là Thuỷ. Cô ngày đêm mong ngóng mình sẽ có tin vui để tránh những ánh mắt dị nghị và lời gièm pha của họ hàng. Hai vợ chồng đã đi thăm khám tại bệnh viện, bác sĩ kết luận họ hoàn toàn bình thường, chỉ là may mắn chưa mỉm cười với hai người mà thôi.
Thời gian gần đây Hưng lên thành phố làm việc. Anh ít về thăm nhà bởi vì khoảng cách địa lý khá xa (gần 350km). Có khi phải 2-3 tháng anh mới về quê 1 lần. Mà mỗi lần, Hưng cũng chỉ ở với vợ vài ngày là lại khăn gói lên đường.
Cách đây 4 tháng, nhân dịp nhà có giỗ, Hưng về thăm bố mẹ và vợ. Trong 3 ngày ở nhà, vợ chồng anh đã quan hệ. Họ quấn lấy nhau và trao nhau những nụ hôn ngọt ngào do lâu ngày không được gần gũi, rồi sau đó Hưng lại khăn gói lên thành phố làm việc.
Bẵng đi một vài tháng, Thủy cảm thấy cơ thể có nhiều dấu hiệu lạ như ăn khỏe hơn, thèm đồ chua, hay nôn khan, và đặc biệt là hơn 2 tháng chưa ‘đèn đỏ’. Mua que thử thai về thử, cô hạnh phúc đến bật khóc khi nhìn thấy 2 vạch rõ ràng. Để yên tâm hơn, Thủy còn đi ngay đến bệnh viện để khám lại. Kết quả cô đã có thai.
Cô vui mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên trong bệnh viện. Gương mặt u ám bao ngay bỗng nờ nụ cười toe toét. Thủy lập tức nghĩ đến chuyện báo tin vui này với chồng. Nhưng suy nghĩ thế nào cô lại không muốn gọi điện cho anh. Thủy muốn trực tiếp nói với chồng để chứng kiến khoảnh khắc anh vỡ òa vì hạnh phúc.
Nghĩ là làm, hôm sau cô khăn gói lên thành phố thăm chồng. Đi xe khách gần một ngày mới tới, Thủy mỏi rã rời. Nhưng nghĩ đến lúc cô được gặp chồng, Thủy như quên đi tất cả.
Gọi chồng ra bến xe đón, Thủy nhớ lại những ngày đầu 2 người hẹn hò. Vì yêu xa nên cứ phải 3-4 tuần Hưng mới bắt xe sang chỗ Thủy làm việc để hẹn hò. Khi đó cô cũng ra bến xe đón anh. Nhìn thấy nhau là đã thấy vui lắm rồi, họ ôm nhau thật chặt ngay giữa chốn đông người…
Thủy đang nghĩ linh tinh thì Hưng ra đón đến nơi. Trái với suy nghĩ của cô, câu đầu tiên Hưng lại trách vợ sao lên đột xuất không báo với anh. Câu thứ 2 anh cũng trách cô đi lại xa xôi trong tình hình dịch dã. Dù có hơi giận dỗi nhưng Thủy lại nghĩ do chồng quan tâm mình nên mới nóng giận như vậy nên cô dễ dàng bỏ qua. Cô cố tình nhõng nhẽo không chịu lên xe để chồng xuống nước nịnh nọt như ngày nào…
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đây là lần đầu tiên Thủy lên thành phố thăm chồng. Vừa bước vào phòng trọ, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt. Căn phòng khá rộng rãi, mát mẻ, nhưng Thủy lắc đầu cười. Ông chồng vẫn lôi thôi như ngày nào. Xa vợ cái là biết ngay, quần áo, đồ dùng cá nhân lộn xộn hết cả.
Thế là nhân lúc chồng bảo Thủy ngồi nghỉ, để anh ra chợ mua thức ăn về nấu thì cô tranh thủ dọn dẹp phòng. Chỉ một thoáng căn phòng của anh đã trông gọn gàng, ngăn nắp hẳn. Đúng là có bàn tay phụ nữ có khác! Còn mỗi công việc quét nhà, cô định nhường chồng nhưng nghĩ thế nào thì lại cầm chổi quét.
Thủy đưa đường chổi đi 1 lượt, đến gần giường anh nằm, vì không thể cúi xuống, cô cho chổi vào lùa cát bụi ra. Nhưng đi kèm với bụi bẩn, Thủy phát hiện có nhiều cuộn giấy được vo tròn, ném trong gầm giường. Mở ra xem, cô bất ngờ đó là những biên lai gửi tiền qua ngân hàng. Người gửi là Hưng, người nhận là 1 cô gái lạ.
Linh tính không lành xoẹt qua đầu Thủy. Cô lấy điện thoại tra số liên lạc của người kia. Đó là một cô gái ở tỉnh khác. Cô này cũng đang có thai, hình ảnh bụng bầu được cô cập nhật từng ngày trên Zalo.
Ánh mắt của Thủy bỗng mở to, nhìn trân trân vào 1 bài đăng của cô gái đó. Nội dung bài đăng vẫn là khoe con đang lớn trong bụng mẹ. Nhưng người phụ nữ đó có tag Hưng và gọi rõ anh là ‘bố của Bi’.
Thủy ngồi xuống giường một cách khó nhọc. Cái gì đang xảy ra trước mắt cô thể này. Lúc này Thủy chỉ mong những suy nghĩ của mình không phải là sự thật.
Một lúc sau Hưng về, nhìn thái độ lạ của vợ, trên tay còn cầm những tờ hóa đơn đó, Hưng liền hiểu nguyên nhân. Chỉ do vô tình ném giấy trong gầm giường, anh lại không ngờ vợ phát hiện ra bí mật của mình.
Hưng đánh rơi túi thức ăn xuống đất, lao đến Thủy, ôm cô và xin tha thứ. Hưng giải thích: ‘Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Đó chỉ là sự cố 1 lần anh uống say thôi. Cô ta cứ đeo bám anh, nói rằng đã có con với anh nên anh không thể không có trách nhiệm’.
Thủy gào khóc, ra sức đấm, cào xé, đẩy Hưng ra khỏi người mình. Cô gắt lên: ‘Sao anh có thể làm thế với tôi. Người phụ nữ kia đã mang thai cho anh. Còn là con trai. Còn tôi còn chửa sau cả cô ta. Lại là con gái. Anh nói đi, nói đi, giờ tôi phải làm sao’.
Thấy vợ thông báo tin vui, Hưng ngẩn người 2 giây nhưng rồi vui mừng ập đến với anh. Hưng cầm tay Thủy nắm thật chặt, hỏi dồn dập: ‘Thật á, em nói thật ư, em không dối anh chứ. Anh thành bố rồi ư…’
Nhưng vui mừng của Hưng không xua đi được đau khổ của Thủy. Giờ anh có con riêng, có nhân tình, cô gái kia còn mang thai con trai – điều mà cả nhà anh đều mong muốn. Cô phải làm sao? Ly hôn hay chấp nhận?
Từ hôm qua đến nay, Thủy và Hưng ở cùng phòng nhưng không ai nói với ai. Ai cũng chìm trong nhưng suy nghĩ của riêng mình. Riêng Hưng thi thoảng lại quay ra vợ, ngập ngừng nói câu xin lỗi, mong cô tha thứ. Nhưng trong đầu Thủy lại phảng phất nghĩ về việc ly hôn. Cô rất khó chấp nhận chuyện chồng mình phản bội.
Hậm hực mẹ chồng ăn ở luộm thuộm, ngay sau đó cô phải khóc nấc khi đọc lá thư đẫm nước mắt của bà
Cô và anh quen nhau từ năm nhất Đại học. Cô học ngoại ngữ chính tại trung tâm mà anh làm thêm. Chiếc xe đạp của cô luôn được anh sắp xếp ngăn nắp, cẩn thận cho nên cô thấy mến anh lắm. Hai người luôn giữ liên lạc cho tới cuối năm Đại học thì anh ngỏ lời yêu cô.
Anh kể cho cô nghe về gia đình mình. Bố ly hôn rồi bỏ 2 mẹ con đi biệt tích từ đó không về, mẹ một mình nuôi anh nên người. Ở cạnh cô, anh vẫn luôn kể về mẹ với bao sự biết ơn khiến cô có chút ghen tỵ. Nhưng nghĩ lại thì mẹ anh đã hi sinh cả cuộc đời nuôi nấng, dạy anh thành một người tử tế, cô tự dặn lòng phải yêu thương, tôn trọng mẹ anh.
Cưới nhau được thời gian thì anh đi làm xa, thi thoảng về thăm nhà. Cô lại có bầu bí trước khi cưới nên ở nhà với mẹ chồng. Và những tháng ngày "uất ức" cũng bắt đầu từ đây.
Cô nấu món gì mẹ chồng cũng không ưng cái bụng. Thậm chí cả việc phơi quần áo bà cũng để ý, rồi gấp áo cho chồng không phẳng là bà nói luôn:
- Con nên gọn gàng từ những việc nhỏ nhất đi, tuềnh toàng như thế rồi thành thói quen khó sửa.
Muốn rút gọn thời gian lau nhà nên cô không quét mà lấy chổi lau luôn. Mẹ chồng vừa vào đến cửa đã càm ràm:
- Đừng có lười quá, không quét rác đi chỉ lau không thế bằng hòa, nhà vẫn bẩn!
Những lúc như thế cô chỉ muốn gọi điện kể với chồng. Cô biết anh đi làm cả ngày mệt mỏi, nên thôi không muốn kêu ca sợ anh suy nghĩ. Nhưng cứ đụng làm gì là cô lại bị mẹ chồng soi xét khiến tâm trạng hết sức khó chịu, thậm chí ghét bà ra mặt.
Thế rồi giữa cô và mẹ chồng bỗng dưng có một khoảng cách vô hình nào đó mà không thân thiết được. Cô chỉ mong đến những ngày mẹ chồng đi vắng, dạo này cứ một tháng bà đi vài ngày rồi con trai lại đưa về. Cô có hỏi nhưng anh chỉ nói mẹ lên thành phố thăm người quen. Cô cũng chẳng quan tâm mấy vì những ngày đó cô thấy thật nhẹ nhõm và thoải mái.
Hễ về nhà, mẹ chồng lại bắt đầu khiến cô thấy ngột ngạt vì liên tục cáu gắt và soi xét con dâu. Bà là người nguyên tắc, sạch sẽ và quy củ, ai mà học theo ngay được cơ chứ, nhiều lúc cô hậm hực trong lòng như thế. Vậy mà dạo này trong phòng riêng của bà tóc rụng đầy mà cũng chẳng thèm vơ vào. Ngày nào cô cũng vào dọn thấy tóc rụng vương vãi ra sàn, cả trên giường hay thảm chùi chân, chỗ nào cũng có tóc của bà.
(Ảnh minh họa)
Một lần, không kiềm chế được cô đã lớn tiếng "chấn chỉnh" mẹ chồng:
- Mẹ bắt con phải sạch sẽ, ngăn nắp, vậy mẹ nhìn lại phòng của mình xem, chỗ nào cũng có tóc. Tóc của mẹ vương vãi khắp nhà, thậm chí dính cả vào nồi canh.
Mẹ chồng tái mặt, giận run người, bữa đó bà bỏ cơm tối. Lúc đầu cô thấy hả hê trong lòng với sự ích kỷ hẹp hòi của mình. Nhưng không hiểu sao cả tối đó lòng cô cứ ngổn ngang một nỗi niềm khó diễn tả về sự lặng im của mẹ chồng.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh giấc thì thấy nhà cửa sạch sẽ, quần áo đã phơi ngoài dây, bữa sáng đã dọn trên bàn và một bức thư được đặt cạnh mâm cơm.
- Mẹ xin lỗi thời gian qua đã quá cứng nhắc với con. Mẹ chỉ muốn hai con sống tốt sau khi mẹ không còn. Mẹ biết làm dâu, làm mẹ, làm vợ thật sự rất vất vả. Nhưng mẹ chỉ muốn con chững chạc và chín chắn hơn để lo toan cuộc sống gia đình và chăm sóc chồng con. Mẹ bị ung thư phải xạ trị nên tóc mới rụng nhiều như thế. Chồng con nó cũng biết chuyện này nhưng mẹ cản, sợ con đang bầu bí lại lo lắng. Nay mẹ đi Hà Nội xạ trị đợt tiếp, Tiến sẽ tranh thủ qua chăm mẹ, con ở nhà lo toan nhà cửa, chờ mẹ về nhé.
Đọc thư xong, cô ch ết lặng. Hóa ra sự nghiêm khắc của mẹ chồng bấy lâu nay đều xuất phát từ tình yêu thương, sự hi sinh, lo lắng của một người mẹ dành cho các con. Vậy mà cô đã ôm ấp sự bực tức khó chịu với mẹ bao ngày.
Bữa cơm hôm ấy mẹ nấu sẵn, cô thấy ăn sao vừa vặn quá, quần áo mẹ phơi sao nhanh khô quá, nhà cửa sạch sẽ quá. Từng góc nhà thân quen đều vọng lại lời dạy của mẹ chồng.
Những đợt hóa trị tiếp theo, mẹ chồng rụng tóc nhiều hơn. Cô rớt nước mắt khi dọn nhà thấy tóc mẹ rụng cả búi. Rồi đến một hôm, cô quét nhà chẳng còn thấy sợi tóc nào của mẹ rụng dưới sàn nữa. Mẹ chồng cô nằm đó, đầu đã trọc hết, mệt chẳng buồn ăn uống, nói chỉ thều thào vì đau đớn.
Cô chăm sóc mẹ chồng và quán xuyến việc nhà rất ngăn nắp gọn gàng, y như những lời dặn trước đây của bà. Những lúc mẹ chồng khỏe, cô thường ngồi tâm sự cùng bà. Đến lúc hiểu ra rồi thì thời gian bên nhau chỉ còn đếm bằng tháng, bằng ngày.
Có những sự nghiêm khắc, khi qua rồi mới thấy giá trị của nó. Cô hiểu, lá nào rồi cũng sẽ rụng về cội nhưng hơn bao giờ hết lúc này cô chỉ mong mẹ chồng mau khỏe. Để bà lại "ghét" con dâu, "càu nhàu" cô như ngày xưa...
Mẹ vợ bỗng dưng làm mâm cỗ đầy, để tôi ăn uống say sưa rồi ngọt nhạt xin xỏ một chuyện khó tin Mẹ vợ cầm tay tôi, ngọt nhạt mong tôi hiểu và giúp đỡ cho em vợ với tư cách là một người anh trai trong nhà. Sau khi kết hôn, tôi sống ở nhà vợ vì nhà tôi rất chật chội, lại đông người. Nhà vợ tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, lại khá rộng rãi. Ngoài vợ tôi,...