Lần đầu tiên dẫn con về quê nội sau 6 năm, tôi thề sẽ không có lần thứ 2 sau những chuyện họ đã làm với con gái tôi
Tôi đã nhún nhường, xuống nước trước sau 6 năm căng thẳng. Đáp lại là thái độ, cách ứng xử của họ với tôi vẫn chẳng có gì thay đổi.
Cách đây 6 năm, vợ chồng tôi và nhà nội đã gay gắt với nhau. Nguyên nhân vì chồng tôi là con trai một, là cháu đích tôn của dòng họ. Nhưng chúng tôi lại làm ở thành phố, cách nhà chồng đến 45km. Tôi cũng là con gái duy nhất của bố mẹ. Thế là tôi bàn với chồng chuyện mua nhà ở thành phố để ở, sau này già thì về quê.
Nhà chồng tôi vin vào việc đó để nói tôi điêu ngoa, dắt mũi chồng. Thấy tôi đi làm xa bất tiện, mệt mỏi, chồng tôi xuôi theo và chúng tôi quyết định về phố ở. Từ đó, nhà chồng hễ nhắc tới tôi là tỏ thái độ khinh thường, căm ghét. Họ còn từ mặt cả chồng tôi vì tội nghe lời vợ.
Suốt 6 năm như thế, hàng tháng tôi vẫn gửi tiền, quà về cho bố mẹ chồng nhưng không về. Ngay cả khi tôi sinh con, nhà chồng cũng chẳng có ai hỏi han tới tôi cả. Họ làm như tôi không tồn tại trên đời vì dám cướp mất cháu đích tôn của họ. Vậy thì tôi về để làm gì?
Tuần trước, chồng tôi buồn bã nói bố chồng tôi bị bệnh, muốn được gặp con gái tôi. Nghĩ thời gian cũng lâu rồi nên tôi đồng ý cùng chồng đưa con về quê.
Ngay cả khi tôi sinh con, nhà chồng cũng chẳng có ai hỏi han tới tôi cả. (Ảnh minh họa)
Không ngờ, khi thấy tôi dắt con gái vào cổng, mẹ chồng tôi đã nhăn mặt rồi nói rõ to: “Mày về thì về một mình thôi, sao còn dẫn ‘mẹ’ mày về thế?”. Tôi nghe mà tức điên. Tuy vậy, tôi vẫn dằn lòng thưa dạ cho phải phép. Trước lời thưa của tôi, mẹ chồng cũng chỉ bĩu môi.
Mấy chị chồng nghe nói tôi về cũng kéo nhau sang. Mà có phải sang để hỏi thăm tôi đâu, sang để cạnh khóe tôi đó chứ. Thấy tôi ngồi trên ghế salon, chị cả nói: “Ối dào, bố chồng bệnh nằm liệt giường mới thấy con dâu về thăm”. Chị khác tiếp lời: “Ông bà tổ tiên nó còn chẳng coi trọng thì nói gì đến bố mình”. Chồng tôi cũng bực mình, bảo họ im đi, họ mới cay cú im miệng.
Họ ghét tôi nên ghét lây luôn con gái tôi. Thấy con bé mũm mĩm, trắng trẻo, ăn mặc sang trọng, họ nói thì thầm nhưng đủ cho tôi nghe thấy: “Đúng là con thành phố nhỉ? Hình như nó béo phì rồi, nhìn hai cái má muốn chảy xệ luôn kìa. Về quê thăm ông bệnh mà cứ diện như đi sàn diễn ấy. Không có ý thức gì cả”. Ngồi nói chuyện với bố chồng mà máu trong người tôi cứ sôi lên sùng sục.
Video đang HOT
Tôi thề sẽ không bước chân về đó thêm một lần nào nữa. (Ảnh minh họa)
Đến giờ ăn trưa, tôi đi tìm mãi, gọi mãi mà không thấy con bé đâu. Con bé là nguồn sống của tôi nên tôi phát hoảng lên, chạy khắp nơi tìm kiếm. Mấy người chị chồng chẳng những không tìm giúp tôi mà còn thờ ơ ngồi ăn cơm. Họ còn bảo chắc con bé thấy ở quê lạ nên đi chơi đâu đó rồi.
Mãi đến khi ra nhà vệ sinh nằm cách xa nhà, tôi mới nghe thấy tiếng con bé khóc gọi mẹ. Tôi tìm cách mở cửa ra thì thấy con ngồi khóc lóc thảm thiết dưới nền nhà. Sau khi qua cơn hoảng sợ, tôi hỏi han thì con bé mới kể. Thì ra nó đau bụng, muốn đi vệ sinh nên nhờ chị cả tôi dẫn đi. Theo thói quen, con bé chốt cửa lại. Không ngờ chốt cửa hư nên con bị nhốt luôn trong ấy.
Điều làm tôi tức giận nhất chính là chị cả, người đã dẫn con tôi đi vệ sinh. Rõ ràng biết tôi đi tìm con, biết bé bị nhốt trong nhà vệ sinh mà vẫn thờ ơ ngồi ăn cơm. Tôi bế con vào nhà, vừa đi vừa khóc cùng con. Nếu nhà vệ sinh không hở một bên trần nhà sau bão thì chắc con gái tôi đã không sống nổi rồi. Để không bị giận quá mất khôn, lại nói những câu khiến chồng khó xử, tôi gọi anh chở ngay mẹ con tôi về thành phố.
Thế đó, sau 6 năm, tôi đã nhún nhường về quê thăm họ. Đáp lại là sự lạnh nhạt, thờ ơ của họ. Tôi thề sẽ không bước chân về đó thêm một lần nào nữa. Chỉ là tôi thương chồng. Anh đứng giữa vợ con và nhà nội sẽ rất mỏi mệt. Tôi phải làm gì để anh thấy nhẹ nhàng hơn đây? Còn chắc chắn tôi sẽ không thỏa hiệp với nhà chồng nữa.
Theo Trí Thức Trẻ
Cứu nhân nhân trả oán Phần 4: Lòng người bạc bẽo
Từ đầu đến cuối, ông bà nuôi ong tay áo rồi, dẫu lúc ấy không mong anh phải trả ơn hay báo đáp nọ kia, nhưng cũng không nghĩ sẽ nhận lại trái đắng nhường này.
Dù anh đã thẳng thắn tới mức ấy nhưng tận sâu trong lòng cô vẫn tin tưởng anh còn tình nghĩa dành cho mình. Vì thế, cô cố gắng níu kéo chồng: "Còn con gái mình thì sao hả anh? Chúng ta đã từng thật lòng với nhau cơ mà, vì xa cách quá lâu nên anh mới thấy chán em phải không? Chỉ cần mình ở bên cạnh nhau như trước, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp như xưa mà anh..." Cô luống cuống chân tay, cảm xúc hỗn độn khiến cô không biết phải nói sao để diễn tả rành mạch những suy nghĩ trong lòng mình nữa.
Anh cười khẩy nhìn cô: "Cô nghĩ tôi thật lòng với cô à? Tôi nói cho cô biết, tôi chưa bao giờ có tình cảm với cô cả. Khi ấy, vì bố mẹ cô không muốn cho tôi đi học đại học, tôi đành phải thực hiện hạ sách đó. Tôi chỉ là đứa con nuôi, dẫu sao cũng không có nhiều liên hệ mật thiết với nhà cô, nhưng nếu tôi là con rể họ, là chồng con gái họ, là bố của cháu họ, là người ảnh hưởng đến tương lai hạnh phúc của cô, thì ắt hẳn họ sẽ cố gắng nuôi tôi đi học. Quả nhiên tôi nghĩ chả hề sai, có thêm cô thuyết phục, bố mẹ cô đồng ý ngay."
"Sao? Cô không ngờ phải không? Nếu đã biết sự thật rồi thì cũng nên bỏ cái ý định đoàn tụ với tôi đi. Tôi tìm mọi cách được đi học là mong không bao giờ còn phải quay về cái vùng quê nghèo nàn, lạc hậu ấy nữa. Từ khi bước chân lên đây, tôi thề với lòng phải quyết tâm cắt đứt mọi liên hệ với mọi thứ ở nơi đó, kể cả gia đình cô, cô hiểu không?" - anh gằn giọng mang theo sự uất hận và căm ghét, khiến cô bất chợt thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Ảnh minh họa
Anh nói là sự thật? Hóa ra anh luôn căm ghét vùng quê nghèo ấy, bao gồm cả gia đình cô? Ngay từ ban đầu, anh đã toan tính mưu toan cho tương lai, bất chấp lợi dụng cô và con gái làm bàn đạp cho mình? Và khi đã thành công thì anh sẵn sàng phủ nhận cái bậc thang đã đưa mình đi lên?
"Cô cứ suy nghĩ đi, nghĩ xong rồi thì gọi điện cho tôi, lúc ấy chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Một lần nữa tôi phải nhắc nhở cô, tôi không đời nào quay lại với cô và vùng quê nghèo hèn ấy, cô hãy thôi mộng tưởng viển vông đi" - nói xong, anh đứng dậy đi trước, bỏ cô lại nơi xa lạ ấy một mình chẳng biết phải đi đường nào để về.
Cô ngồi khóc trong công viên cả một buổi chiều, quá đau đớn và khổ sở, tình yêu và mọi hy vọng của cô đều bị những lời nói lạnh lùng nghiệt ngã của anh dập tắt hoàn toàn. Nhìn trời xẩm tối, cô mới lê bước hỏi đường, bắt xe về nhà trọ.
Tối, cô gọi điện về nhà, kể cho bố mẹ nghe toàn bộ câu chuyện. Mẹ cô y như rằng khóc lóc hết nước mắt, thất vọng cực độ khi anh trả ơn gia đình cô bằng những bạc bẽo đó. Dù anh không thương cô, muốn cắt đứt với cô thì ông bà vẫn là người có ơn nuôi dưỡng anh cơ mà!
Bố cô nổi giận đùng đùng, quyết phải cho kẻ tráo trở là anh một bài học, để bạn bè đồng nghiệp của anh trên thành phố, nhất là cô bạn gái mới của anh biết rõ bộ mặt thật của anh. Cô thật lòng chẳng muốn làm to chuyện nữa, bởi trái tim cô đã kiệt sức. Cõi lòng cô mệt mỏi vô ngần, chỉ muốn về vùng quê yên bình kia, rời xa thị thành náo nhiệt phồn hoa đầy lạ lẫm này. Nhưng cô không khuyên được bố, đành ở lại chờ ông tự mình bắt xe lên.
Ảnh minh họa
Đợi bố lên, cô đưa ông tới công ty anh đợi gặp anh. Cô muốn ông gọi anh ra nói chuyện riêng nhưng ông không cho, ông bảo anh đã bội bạc thì ông việc gì phải giữ sĩ diện cho anh. Một khi anh nói ra đám lời cạn tàu ráo máng như thế, nghĩa là trong lòng anh, cô và ông bà chưa bao giờ chiếm giữ một phần nào dù là nhỏ nhoi. Từ đầu đến cuối, ông bà nuôi ong tay áo rồi, dẫu lúc ấy không mong anh phải trả ơn hay báo đáp nọ kia, nhưng cũng không nghĩ sẽ nhận lại trái đắng nhường này.
Cảnh tượng như buổi trưa ấy lại tái diễn: anh xuất hiện cùng cô bạn gái đồng nghiệp, vui vẻ đi ăn trưa. Bố cô nhìn thấy con rể thân thiết với cô gái khác thì nóng mắt, chạy tới không nói không rằng giáng cho anh một cái tát. Ông hằn học nhìn anh: "Thằng ăn cháo đá bát, vô ơn bội nghĩa! Sao mày đối xử với con gái tao và chúng tao như vậy? Nếu ngày ấy tao không nhặt mày về nuôi thì giờ này mày chết bờ chết bụi đâu rồi không ai biết, chứ đừng nói là được ăn học tử tế mà đứng ở đây? Chắc mày quên hết những lúc chúng tao nhọc nhằn tiết kiệm từng nghìn gửi tiền cho mày học trên thành phố rồi phải không?"
Cô níu tay bố muốn ngăn ông lại, những lời lẽ có phần khó nghe này lại nói trước mặt nhiều người khác, thật khó xử cho anh. Anh sầm mặt nhìn bố con cô, trong mắt chẳng có chút tình cảm nào với người anh từng nhiều năm gọi bằng bố nuôi và người vợ có với mình một đứa con. Cô cứ sợ anh sẽ mất mặt trước mọi người, nhưng dường như anh bình thản hơn cô nghĩ rất nhiều. Anh chẳng có thái độ trốn tránh, sau một chút bất ngờ ban đầu thì nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Ảnh minh họa
Anh nhìn bố con cô và nhóm người gặp náo nhiệt vây quanh xem, cất cao giọng: "Xin lỗi vì chuyện của tôi mà làm phiền thời gian đi ăn trưa của mọi người. Nếu bác ấy đã muốn nói ra giữa chốn đông người thì tôi cũng đành công khai mọi chuyện để giữ danh dự cho bản thân mình, dẫu không phải vì tôi thì cũng còn vì vợ chưa cưới của tôi. Đáng nhẽ trong lòng tôi đã hoàn toàn quên hết những việc gia đình bác ấy làm với mình, vẫn nguyện coi bác ấy là bậc cha chú mà phụng dưỡng..."
Bố con cô chết đứng tại chỗ. Anh đang nói gì vậy? Gì mà công khai mọi chuyện? Chẳng lẽ còn có một câu chuyện khác câu chuyện mà người trong cuộc là cô và bố mẹ trực tiếp trải qua? Gì mà việc gia đình cô làm với anh? Lẽ nào nhà cô gây tội với anh? Đầu cô ong ong không nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy một nỗi bất an trào dâng trong lòng. Chưa khi nào cô cảm thấy câu "lòng người khó lường" lại đúng như lúc này.
(Còn tiếp)
Theo Thái Nguyên / Thời Đại
Khi bố mẹ không sống chung nhà (3): Con đau khổ vì bố mẹ không chịu học cách buông Những ông bố bà mẹ sau ly hôn vẫn căm ghét nhau cho thấy họ chưa thực sự chia tay. Hận chồng cũ hay hận vợ cũ thực chất là đang làm đau chính mình. Tệ hại hơn, họ làm đau lòng những đứa con... Trên báo Phụ nữ, Thúy Ly, một cô gái sống tại Tp. Hồ Chí Minh viết thư cho...