Lần đầu đến nhà người yêu, tôi đã bị mẹ anh làm cho sợ mất mật đến nỗi phải “bỏ của chạy lấy người”
Thấy bác xắn tay áo cãi nhau với cô hàng xóm mà chẳng nể mặt khách, tôi vội vã xin phép ra về. Trên đường đi vẫn không hết run sợ.
Tôi yêu Hoàng được nửa năm nay. Thú thật suốt thời gian quen nhau, anh luôn quan tâm, lo lắng cho tôi từng chút một. Chúng tôi cũng đã hứa hẹn với nhau, cuối năm nay sẽ xin hai bên gia đình tổ chức đám cưới.
Từ trước đến giờ, tôi không phải là người thực dụng. Dù biết Hoàng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, tôi vẫn đồng ý làm người yêu anh. Hơn nữa nhìn vào sự nỗ lực của anh, tôi có niềm tin một ngày nào đó anh sẽ làm nên việc lớn.
Nhà Hoàng cũng ở thành phố. Có điều chưa bao giờ anh chủ động mời tôi về chơi nhà. Hoàng nói bố mẹ hơi khó tính, sợ tôi cảm thấy không thoải mái nên chưa muốn giới thiệu. Cho đến đợt này, thấy tôi giục quá nhiều, anh mới đưa đến nhà chơi.
Trước khi đưa tôi về, Hoàng ấp úng nói gia đình anh không giàu có. Thế nhưng khi đứng trước cửa căn nhà ấy, tôi vẫn không khỏi thất vọng. Nhà Hoàng nằm sâu trong ngõ, đường đi lắt léo vô cùng. Đã vậy cả gia đình vẫn sống trong căn nhà 2 tầng chật chội, ẩm mốc và xập xệ.
Tôi mất hết hy vọng vào chuyện tương lai với Hoàng. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cả bữa cơm, mẹ người yêu hỏi tôi như tra khảo. Nào là làm ở đâu, lương thế nào, đã có nhà riêng chưa. Mặc dù là lần gặp đầu tiên nhưng bác cũng nói thẳng, rằng sau này sẽ không cho con trai ở riêng. Bởi đó là điều kiện tiên quyết. Chưa hết, kể cả đã lấy vợ, Hoàng vẫn phải đưa tiền lương cho mẹ. Lúc này, tôi đã cảm thấy khó chịu lắm rồi. Không ngờ một chuyện khác lại xảy ra.
Sau bữa cơm, chúng tôi đang ngồi ăn hoa quả thì một cô hàng xóm đến nhà. Mẹ người yêu tôi ra tiếp, một lúc sau thì hai người bắt đầu to tiếng. Liên quan tới chuyện tiền nong, hôm qua mẹ Hoàng mượn cô hàng xóm 100 ngàn lúc gặp ở chợ để mua cua, về đến nhà thì không trả tiền, giờ cô ấy qua đòi. Mẹ Hoàng khăng khăng đã trả, cô hàng xóm khăng khăng chưa. Thế nên hai người cãi nhau inh ỏi vì 100 ngàn đồng. Nhìn cảnh ấy, tôi quá sợ nên vội vã lấy lý do để ra về.
Mọi người ạ, tôi mất hết hy vọng vào chuyện tương lai với Hoàng. Việc nhà anh không khá giả, tôi hoàn toàn có thể thông cảm. Chỉ là tính cách của mẹ người yêu quá áp đặt. Chưa kể cuộc cãi vã của bác và cô hàng xóm hôm nay cũng làm tôi mất hết cảm tình. Theo mọi người, tôi nên giải quyết chuyện này thế nào đây?
(Xin giấu tên)
Hồi hộp mở quà ra mắt của mẹ người yêu, tôi sụp đổ trong phút chốc khi thấy thứ bên trong
Trên đường về người yêu còn nhắn tin bảo có lẽ tôi đã qua ải nên mẹ anh mới tặng quà cho tôi.
Chúng tôi yêu nhau từ thời còn học đại học. Tôi là dân văn còn Chiến là dân toán theo đúng nghĩa nên anh thường xuyên chạy qua giảng bài giúp tôi mấy môn như xác suất thống kê với logic học.
Trong khi anh rất tỉ mỉ, tinh tế và con nhà giàu thì xuất thân của tôi chẳng có gì nổi bật khi bố mẹ đều buôn bán tạp hóa nhỏ trên phố núi. Có lẽ nếu không tình cờ thấy Chiến trên phố cùng bố mẹ anh thì tôi cũng sẽ không bao giờ biết xuất thân của anh.
Bởi lẽ, Chiến là người cực kỳ khiêm tốn lại rất ít khi nói về gia đình, có hỏi thì anh cũng chỉ nói bố mẹ buôn bán nhỏ lẻ. Sau 2 năm làm bạn thân thì Chiến chủ động tỏ tình với tôi.
Tất nhiên, tôi sung sướng và hạnh phúc đến phát điên lên vì từ lâu tôi cũng thích Chiến chỉ là chưa có cơ hội tỏ tình. Mầy lần về nhà tôi chơi, Chiến thích thú vô cùng, anh nói quê tôi không khí trong lành, mọi người lại tình cảm, ăn một bữa cơm cùng nhau đủ thấy ấm áp.
Lúc này Chiến mới tâm sự có khi cả năm nhà anh mới có một bữa cơm đoàn tụ vì bố mẹ đều có những mối quan tâm khác ngoài gia đình, anh lại sống tự lập từ nhỏ nên bố mẹ cũng không mấy khi quan tâm đến cảm xúc của anh.
Ảnh minh họa
Sau khi 2 đứa ra trường có công việc tạm ổn, Chiến ngỏ lời cầu hôn và tôi liền đồng ý. Giống như bất cứ cô gái nào khi yêu, tôi cũng mơ ước đến ngày kết hôn, được sống hạnh phúc cùng người yêu.
Khi chúng tôi quyết định về nhà Chiến ra mắt, anh đã dặn tôi ăn mặc giản dị, cố gắng ghi điểm với mẹ anh. Thế nên hôm ấy, tôi mặc một chiếc váy với thiết kế giản dị nhưng vẫn toát lên được sự thanh lịch.
Vừa đến nhà bạn trai tôi suýt ngất với gia thế cực khủng nhà anh. Biết nhà Chiến là đại gia nhưng tôi không nghĩ giàu đến mức ấy. Nhà anh có tới 4 người giúp việc, ai nấy việc nọ việc kia đi qua đi lại rất trật tự.
Tôi chào mẹ Chiến, bà cũng chẳng quan tâm và đoái hoài gì đến món quà ra mắt của tôi. Bữa cơm nhà anh thì căng thẳng đến tột độ, gần như không ai nói với ai câu nào. Người yêu thì ra hiệu cho tôi cứ ăn tự nhiên nhưng thú thật trong không khí ấy tôi cũng không nuốt nổi.
Tôi cảm nhận được rằng mình không thuộc về nơi này nên khi mẹ Chiến hỏi đến gia cảnh thì tôi biết chắc chắn mình khó có thể trở thành con dâu bà dù chúng tôi yêu nhau đến cả mấy năm.
Trước khi về, mẹ Chiến tăng tôi một hộp quà được gói bọc cẩn thận. Tôi có ý không dám nhận nhưng bà bảo quà bà tặng thì tôi cứ nhận nên tôi miễn cưỡng đồng ý.
Trên đường về Chiến còn nhắn tin cho tôi nói rằng chắc tôi qua ải rồi nên mẹ anh mới tặng quà. Tôi cũng hồi hộp không biết bên trong hộp quà đựng thứ gì.
Về đến nhà, từ từ mở chiếc hộp ra tôi kinh ngạc với những thứ bên trong. Đó là một tập tiền 500 nghìn cùng một lá thư và một chiếc vòng tay có giá trị.
Nước mắt tôi giàn giụa khi đọc những dòng chữ trên lá thứ: "Hãy chia tay với Chiến, xuất thân của cháu không xứng với thằng bé. Hơn nữa, từ khi còn bé Chiến cũng đã có vị hôn thê, hiện con bé vẫn đang tu nghiệp ở nước ngoài. Chỉ cần con bé về chúng ta lập tức tổ chức hôn lễ. Mong cháu hãy tự trọng. Số tiền này đủ để cháu mua vài thứ mình thích...".
Tim tôi nghẹn lại, đúng là so về gia thế thì tôi không xứng với Chiến nhưng tình yêu giữa chúng tôi là thật lòng. Tôi phải làm gì thì mới được mẹ Chiến chấp nhận đây?
Chồng đi công tác mua tôm hùm biếu nhà nội, còn bên ngoại thì nói 'Ăn làm gì cho phí của' Đây không phải lần đầu chồng hành xử như thế. Em không nói gì, lẳng lặng đi làm 2 con tôm. Cuối tuần, chồng kêu nay làm bữa hải sản, mang tôm hùm ra ăn. Chồng đi công tác mua tôm hùm to biếu bà nội, còn bên ngoài thì nói 'Ăn làm gì cho phí của' Chán quá mọi người ạ, không...