Làm sao để chấm dứt chuyện ngoại tình?
Bạn đừng mong giữ cái thế “ăn vụng biết chùi mép” này lâu dài hay mãi mãi. Sẽ có một lúc nào đó chuyện sẽ bị phát giác. Hãy biết lo sợ cho điều đó để mà tỉnh táo buông tay trước khi bị bỏng.
Em năm nay 38 tuổi. Em kết hôn 12 năm, có 1 con gái 11 tuổi và con trai 8 tuổi. 3 năm gần đây em cảm thấy cuộc sống gia đình nhàn nhạt vì 2 vợ chồng không cùng tiếng nói chung. Em đi làm ở công ty, còn chồng em mở cửa hàng buôn bán. Gần như 2 vợ chồng ít chia sẻ với nhau, giờ mối quan tâm nhiều nhất là con cái.
Hơn 1 năm nay em đã yêu 1 người đồng nghiệp hơn em 6 tuổi, thật ra anh ấy là sếp trực tiếp của em. Em và anh ấy làm việc chung với nhau 14 năm, giúp đỡ nhau rất nhiều trong công việc. Anh ấy cũng có gia đình và 2 con. Anh ấy đã ngỏ lời yêu em trước và lúc đó em rất ngạc nhiên vì anh là người điềm đạm, tốt bụng. Em đã khuyên anh không nên vì nếu mình làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến gia đình.
Tuy nhiên làm việc chung 1 thời gian dài nên ít nhiều cũng có cảm tình với nhau. Sau đó em và anh thường xuyên đi công tác chung và tâm sự, chia sẻ với nhau nhiều. Ngoài giờ làm việc ở công ty, mỗi ngày em và anh ấy đều gọi điện hoặc chat với nhau. Thỉnh thoảng đi uống cafe hoặc đi ăn chung sau giờ làm việc. Cả em và anh ấy đều dằn vặt rất nhiều về mối quan hệ này, đã nhiều lần nói chia tay nhưng chưa thực hiện được. Mỗi lần như vậy cả 2 đứa đều rất buồn, mất ăn mất ngủ nên sau đó lại quan hệ lại.
Chúng em đều biết mình đang làm chuyện sai trái, làm tổn thương đến gia đình, cần phải chấm dứt ngay nhưng không hiểu sao không thể chấm dứt được chị à. Có thể do làm chung công ty, mỗi ngày gặp nhau nên quá khó để buông tay. Gần đây vợ anh ấy có vẻ nghi ngờ nên chúng em giảm bớt thời gian chat, gọi điện. Anh ấy chỉ gọi điện cho em khi anh ấy ở bên ngoài và hạn chế chat, chỉ chúc em ngủ ngon và vài câu thăm hỏi. Lúc trước có khi 2 đứa chat với nhau đến 11, 12g khuya.
Em và anh ấy vẫn làm tròn trách nhiệm trong gia đình, cả 2 đều không nói xấu vợ hoặc chồng mình. Chị có cách nào giúp em có thể chấm dứt chuyện tình cảm này 1 cách dễ dàng nhất, ít đau khổ nhất không? Em cám ơn chị rất nhiều.
TT
Chào bạn,
Video đang HOT
Biết sai trái mà vẫn không làm sao chấm dứt được chẳng qua là vì bạn và người ấy quá tham lam, quá chiều chuộng bản thân mình, và trước mắt chưa có gì là “nguy hiểm” đến mức một trong hai người hay cả hai phải lo sợ mất đi gia đình mình nên các bạn không chịu buông tay khỏi trò chơi nguy hiểm này mà thôi.
Hãy tưởng tượng như các bạn đang cầm cái ly pha lê tuyệt đẹp, bên trong có thắp một chiếc đèn cầy lung linh. Ánh đen cầy khiến chiếc ly càng thêm lóng lánh và người cầm nó, là bạn và người tình, càng thích thú. Các bạn mê mẩn vẻ đẹp của nó và không muốn rời khỏi tay. Nhưng dần dần, cây đèn cầy sẽ sụm xuống, đổ tràn ra trong ly và lửa bắt lên cao hơn, khiến chiếc ly bỏng rẫy trong tay bạn. Chừng nào chiếc ly sẽ đốt bỏng tay của bạn, chừng đó dứt khoát là vì sự an toàn của bạn, bạn sẽ buông tay khỏi chiếc ly. Bất kể chuyện nó vỡ tan tành như thế nào.
Giờ đây, chiếc ly trên tay bạn còn rất đẹp và bạn vẫn còn thích thú. Nhưng đó là một trò chơi hết sức nguy hiểm. Ban có cần phải chờ đến khi nó gây thương tích cho bạn hay không? Mọi việc dù đang “tốt đẹp” đến như thế nào cũng không bao giờ sẽ là điều “tốt đẹp” mãi mãi. Quy luật của cuộc sống là như vậy. Bạn đừng mong giữ cái thế “ăn vụng biết chùi mép” này lâu dài hay mãi mãi. Sẽ có một lúc nào đó chuyện sẽ bị phát giác. Hãy biết lo sợ cho điều đó để mà tỉnh táo buông tay trước khi bị bỏng.
Đừng lấy chuyện “làm tròn trách nhiệm và không nói xấu vợ chồng hai bên” của bạn ra để bào chữa cho mối quan hệ của mình. Thật ra nó chỉ làm các bạn “xấu” thêm. Bởi nó giống như các bạn có một thỏa thuận ngầm hết sức tỉnh táo của những kẻ đồng lõa, cùng ăn vụng chung một thứ mà thôi. Sự xúc phạm của bạn đối với gia đình, với chồng, vợ và các con của bạn chẳng vì thế mà giảm bớt.
Bạn hỏi Hạnh Dung cách dễ dàng nhất để chấm dứt hành động xấu xa của mình? Điều đó nằm trong chính quyết tâm của bạn mà thôi. Hãy nhận thức cho rõ sự sai lầm của mình, tỉnh táo vạch ra những được và mất khi mọi thứ đồ bể, nhìn cho thấu những mất mát, ê chề mà mình sẽ phải nhận lấy khi chồng, con bạn biết được sự việc này để lấy đó làm động lực dứt bỏ khỏi thứ nghiện ngập xấu xa này. Nếu bạn thật sự còn yêu quý gia đình mình, bạn sẽ làm được điều đó.
Theo Baophunu
Mỗi lần tức giận, vợ tôi đều tìm cách bỏ thai
Em không biết bao nhiêu lần đòi phá thai, bỏ đói 2 mẹ con cả ngày trời không thèm ăn uống gì hết. Những lúc giận, em đánh cái bụng của mình không thương tiếc.
Tôi mang tâm sự của mình lên đây hy vọng mọi người sẽ chia sẻ những kinh nghiệm sống để con tôi được hưởng cuộc sống hạnh phúc thật sự bên bố mẹ. Quen nhau 4 năm tại Mỹ chúng tôi quyết định về Việt Nam sinh sống với lời hứa nếu kết hôn với em thì em sẽ không sinh con cho tôi mặc dầu tôi là cháu đích tôn trong gia đình. Kết hôn được 2 năm nhưng em vẫn không thể nào quên được cuộc sống độc thân, vẫn xanh đỏ tím vàng, vẫn đi sớm về muộn, vẫn anh anh em em với những kẻ xung quanh em.
Ảnh minh họa
Từ lúc sống chung với nhau em chưa hề biết nấu cơm là gì, đến bây giờ dù 25 tuổi em vẫn không phân biệt được con gà và con vịt. Chúng tôi thành lập một công ty TNHH ở Việt Nam nhưng vẫn đi đi về về giữa Mỹ và Việt Nam vì vợ chồng tôi còn nhà cửa và công ty bên Mỹ. Về Việt Nam em hầu như ít gần gũi với tôi hơn, em cũng chẳng quan tâm gì đến công ty, đi làm chỉ như một trách nhiệm đối với em.
Chuyện sẽ không đến nỗi nào khi trong lúc nóng giận tôi đã đập chiếc xe ô tô mới mua của em, mà em dùng để chở người đàn ông khác đi chơi. Tưởng đâu mọi chuyện sẽ êm đềm hơn nhưng ai ngờ lúc em sửa xe xong cũng là lúc em chơi còn bạo hơn trước. Có nói thì em cũng nói là do tôi kéo em về Việt Nam nên đừng trách tại sao mà em trở nên như thế.
Năm 2010 tôi nói em rằng trong lúc tôi đi khám bác sĩ định kỳ để kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo tôi không có khả năng sinh con, nên em không cần phải uống thuốc tránh thai nữa. Em nghe lời tôi, tháng đầu tiên em không có hiện tượng gì, đến tháng nỗ lực thứ 2 ông trời đã mỉm cười, cho tôi một thiên thần. Lúc que hiện lên 2 vạch cũng là lúc tôi mừng rơi nước mắt còn em thì cũng rơi nước mắt vì bảo tôi đã lừa dối em.
Em đuổi tôi ra ngoài giữa cái rét ở Hà Nội không một chút thương tiếc đến sáng thì em họ của em đi học thấy tôi ngồi ở ngồi ngõ mới mở cửa cho tôi vào. Người tôi lúc đó như lạnh cóng, nhưng tôi vẫn không giận em được, tôi chỉ nghĩ phải thương con và thương em nhiều hơn. Em không biết bao nhiêu lần đòi phá thai, bỏ đói 2 mẹ con cả ngày trời không thèm ăn uống gì hết.
Những lúc giận, em đánh cái bụng của mình không thương tiếc. Tôi chỉ nói với con rằng: Ráng đi con, giỏi đi con, bây giờ ba bảo vệ con không được thì lúc sinh con ra ba sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ cho con. Em làm mọi cách để hư thai, nhưng số con tôi mạng lớn nên đều vượt qua hết, ai cũng mừng cho chúng tôi, bên nội bên ngoại đều vui chỉ trừ em.
Đến khi thai được 4 tháng thì tôi nhờ mọi người quen biết ở Việt Nam quản lý giúp công ty để tôi đưa em đi duỡng thai. Tôi dẫn em về Mỹ vì tôi biết Mỹ có đầy đủ mấy móc tiện nghi để giúp cho việc sinh đẻ của em sau này. Trước khi đến ngày sinh một tuần, ba tôi về Việt Nam để nhờ bà con nấu những món ăn dành cho sản phụ mà bên Mỹ không có, mang qua cho em ăn để em bồi duỡng sức khỏe, bốc thuốc bắc cho em uống, làm tất cả nhưng gì tốt cho vợ tôi mà một người cha chồng có thể, nhưng hình như em không có chút nào cảm động.
Ngày em đẻ, mẹ tôi xuống nuôi em, nhưng mẹ lỡ lời nói rằng bình thường con ăn cơm một tiếng bây giờ có con nên con ăn 1/2 tiếng thôi. Vậy mà em không nói chuyện với mẹ tôi một tháng ở cữ. Tôi biết mẹ buồn nhưng không nói ra. Tôi không biết làm sao để cải thiện mối quan hệ với gia đình. Con được một tháng tôi dẫn vợ con về Việt Nam, ba mẹ tôi thì vẫn ở lại Mỹ.
Buồn thay, vợ tôi từ lúc sinh con đến giờ chưa thay được cái tã, chưa tắm cho con được một lần mặc dầu còn tôi đã gần 6 tháng. Tình cảm giữa con tôi với vợ rất lạnh nhạt, gặp người ngoài thì nói đó là con nuôi chứ không phải con ruột. Vì lúc tôi dẫn vợ về Mỹ thì cũng không nhiều người biết nguyên nhân là gì, vợ tôi xưng hô với con tôi là chị em chứ cũng chẳng phải là mẹ con.
Tháng trước tôi có chuyện phải đi công tác nước ngoài tầm một tháng, tôi không muốn vợ khổ vì con nên đã gọi ba mẹ từ Mỹ về chăm cháu. Ông bà rất thương cháu vì chỉ có mình cháu là cháu nội gái, nhưng không ngờ vợ tôi không cho bố mẹ chồng ở chung mà bảo đưa cháu về nhà bố mẹ chồng mà ở, còn nhà vợ chồng tôi thì chỉ một mình vợ tôi ở.
Một tháng tôi đi nước ngoài công tác là một tháng em không gặp con gái, không gọi điện, không hỏi thăm, chỉ khi nào bố mẹ tôi bồng cháu về nhà mẹ thì mẹ cháu nhìn mặt một chút xíu rồi cũng kiếm chuyện đi mất tiêu để ba mẹ tôi với con ngồi ở nhà.
Ông bà cuối tuần phải lên nấu ăn cho vợ tôi, phải dọn nhà dọn cửa nữa. Nhưng những món mẹ tôi nấu ra vợ tôi không thèm đụng đũa, chỉ toàn ăn quán. Tôi đã góp ý nhiều lần nhưng hình như không lọt tai vợ. Tôi phải làm sao đây để vợ thương con của chúng tôi và làm sao để vợ có thể mở lòng với bố mẹ tôi.
Theo VNE
Bị chồng đánh đập chỉ vì... bị mất trinh Có ai dám đảm bảo 100% rằng mình có thể kìm chế được bản thân khi gần gũi, đặc biệt là với người mình thương yêu thật lòng. Người ta nói, cái sự còn hay mất khi lấy chồng đã không còn quá quan trọng nữa. Tôi cũng tin vào điều đó nhưng không phải vì tôi là người phụ nữ không trong...