Làm ca đêm 11 giờ khuya về, thấy người phụ nữ đang nằm trên giường, tôi lao vào “sống chết một phen” ngờ đâu lại gây chuyện tày đình
Máu ghen đã ăn sâu vào xương tủy nên tôi cầm chổi, định bụng lao vào “ sống chết một phen” với nhân tình của chồng. Nhưng cái kết nhận lại quá sức oái oăm.
Vì chồng cao ráo, đẹp trai lại kiếm nhiều tiền nên tôi rất sợ mất anh. Tôi tìm mọi cách để giữ chồng. Từ việc thay đổi cách ăn mặc, tính tình cho đến giọng nói. Chỉ cần thấy anh nói chuyện với một cô gái nào, tôi đều ghen tuông và tra hỏi. Dù chồng khẳng định chỉ yêu một mình tôi nhưng tôi không yên tâm.
Công việc của tôi thường làm theo ca. Có những hôm làm ca đêm, cứ hơn một tiếng tôi lại vào nhà vệ sinh để gọi video cho chồng. Anh phải đợi tôi về mới được đi ngủ. Việc đầu tiên của tôi khi bước vào nhà là kiểm tra xem có dấu vết đàn bà nào còn sót lại không? Chồng hay nói tôi ghen điên khùng, tôi kệ.
Hôm qua, tôi lại làm ca đêm và về tới nhà đã hơn 11 giờ khuya. Sau khi kiểm tra một vòng khắp nhà không có gì bất thường, tôi mở hé cửa phòng (lúc nào cũng mở hé để quan sát rồi mới đi vào) và chết đứng khi thấy một người phụ nữ trong bóng đèn ngủ lờ mờ đang nằm trên giường.
Giận quá, tôi nghiến răng cầm chổi lao vào đánh túi bụi lên người “ả”. Khi “ả” hét lên, tôi chết đứng. Là giọng của chồng tôi. Vội bật điện lên, tôi hốt hoảng khi thấy người đang mặc váy của mình nằm trên giường lại chính là chồng mình. Anh giận dữ giật cây chổi trong tay tôi rồi giơ tay suýt tát tôi.
Video đang HOT
Anh nói cũng may anh phản xạ nhanh, kịp lao lên che đứa nhỏ, chứ tôi mà đánh trúng con thì anh không để yên cho tôi. Nhìn con gái nằm ngủ thiêm thiếp, trên trán còn dán miếng hạ sốt, tôi ngớ người.
Chồng tôi nói con sốt từ chiều, cứ quấy khóc. Anh phải lấy váy tôi mặc vào rồi bế con cho con bé dễ ngủ. Chăm con mệt quá nên anh ngủ quên luôn, còn chưa ăn tối đã bị tôi đánh cho mấy chổi. Rồi chồng chỉ mặt đe dọa nếu tôi không bỏ thói ghen tuông thì coi chừng mất chồng thật.
Đến sáng nay, chồng vẫn không chịu nói chuyện với tôi. Mặt mày anh hầm hầm. Tôi biết sai rồi. Phải làm sao để chồng nguôi giận đây?
(phuongmy…@gmail.com)
Đi làm về mệt mỏi, tôi còn tuyệt vọng ngã quỵ hơn khi bước vào phòng tắm
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi nhà tắm, nước mắt giàn giụa và lòng trống rỗng...
Cuộc sống hôn nhân của tôi không được như ý muốn, tôi coi đó là thiệt thòi lớn đối với người phụ nữ. Một trong những niềm vui của tôi là xem các cặp vợ chồng hạnh phúc trên mạng, vì bản thân tôi chắc có lẽ chẳng bao giờ được trải qua cảm giác ấy. Hiện tôi có một bé 3 tuổi, đó cũng chính là nguồn động lực giúp tôi vượt lên buồn phiền, chán nản. Nói tới đây chắc mọi người đã đoán được ai là nguồn cơn của bất hạnh rồi đúng không? Đó chính là người chồng tồi tệ của tôi.
Tôi ngày xưa yêu Nam và đến với anh ấy quá vội vã, tổng thời gian chỉ khoảng vài tháng gì đó. Trong khoảng thời gian yêu nhau, tôi phát hiện mình mang bầu. Đáng nhẽ tôi và Nam định 1 năm sau đó mới cưới, song vì đứa bé tới quá bất ngờ nên hai bên gia đình quyết tổ chức hôn sự luôn.
Trước khi lấy nhau, chồng tôi làm công việc kinh doanh tại một xưởng in. Thu nhập cũng ở mức khá, khoảng 13-15 triệu/tháng tùy vào hiệu suất. Vì muốn đời sống ngày một cải thiện, tôi cũng xin vào làm kế toán tại một công ty gia đình, với mức lương tháng khoảng 10 triệu. Công việc này tuy cuối tháng, cuối năm khá vất vả nhưng ưu điểm là sếp và đồng nghiệp tâm lý, môi trường thân thiện, tôi không cần phải tranh đấu quá nhiều, hợp với tính cách của tôi.
Ảnh minh họa.
Nhưng một sai lầm của tôi trong hôn nhân là không nói rõ ràng về chuyện tài chính với chồng, không thể gay gắt với anh ngay từ những tháng ngày đầu tiên chung sống. Vậy nên tôi thấy mình bị đối xử bất công, mặt khác tôi dần nhận ra bộ mặt thật của chồng. Anh ấy đích thị rất gia trưởng, ki bo và chỉ biết ích kỷ nghĩ cho bản thân mình.
Mỗi lần tôi ngỏ ý ra ngoài nhà hàng ăn, chồng đều kêu là mất vệ sinh rồi tốn tiền các thứ. Chắc chỉ có những lần bạn bè rủ, tôi mới được ra ngoài thay đổi không khí, trải nghiệm. Chồng tôi sống nhạt nhẽo nhưng không phải vì bản chất, tính cách như vậy. Tất cả chỉ vì anh quá tiết kiệm. Sống trong nhà tôi thấy nghẹt thở, tiền sinh hoạt các kiểu cũng là từ lương của tôi. Còn lương của chồng, anh chi tiêu hà tiện, còn lại gửi hết cho mẹ ở quê giữ.
Thậm chí chồng tôi còn khẳng định không một ai giữ tiền tốt như mẹ anh ấy. Nhiều lúc tôi nghĩ, phải chăng gen keo kiệt đó của chồng là di truyền từ mẹ? Cả mẹ chồng cũng không khác gì con trai bà ấy. Mỗi lần về quê, chẳng thấy đãi được con dâu món gì, đều là tôi phải tự bỏ tiền túi đi chợ thì may ra bữa ăn mới đủ chất.
Tôi có biết giận, có biết than, nhưng chồng đều để ngoài tai. Dần dần, tôi trở nên dữ dằn, bao nhiêu phẫn nộ tích tụ trong người. Đỉnh điểm nhất là ngày thứ 2 đầu tuần, tôi đã chính thức không thể chịu đựng được nữa.
Ảnh minh họa.
Ngày đầu tuần đi làm rất căng thẳng vì phải báo cáo, họp hành nọ kia. Về tới nhà, tôi chỉ muốn được tắm sạch sẽ gột rửa những uể oải. Hôm đó chồng tôi đi làm về sớm hơn, anh ấy tắm rồi. Trước khi bước vào phòng tắm, tôi hỏi chồng đã bật nước nóng chưa thì anh nói là rồi.
Tuy nhiên, khi vào nhà tắm, cởi bỏ hết đồ trên người, tôi bẽ bàng vì nước nóng chỉ còn một chút, chưa kịp gội xong cái đầu. Vì mệt mỏi chồng chất mệt mỏi, tôi đã gào lên tức giận. Là do chồng tôi ki bo, bật nước nóng một chút rồi cho rằng như vậy là đủ dùng. Nhưng anh ta quá trơ trẽn, dùng xong nước nóng thì cũng phải biết san sẻ với người khác với chứ. Kiểu này là lại tắt bình nóng lạnh đi rồi.
Tôi bước ra khỏi nhà tắm, nước mắt giàn giụa. Ra ngoài chất vấn chồng, anh ta vẫn giữ nguyên câu nói cũ: "Nãy bật nước nhiều là đủ tắm rồi. Trời lạnh tắm ít thôi cho đỡ tốn nước tốn điện".
Hôm đó tôi tắm rửa xong, không thèm ăn cơm mà về nhà ngoại, con gái tôi cũng bên đó được ông bà chăm sóc. Gặp bố mẹ, tôi phải nén nước mắt vào bên trong. Đời thuở nhà ai lại có kiểu đàn ông xấu tính như chồng tôi cơ chứ. Tôi đúng là quá sai lầm mới lấy anh ta. Bây giờ tôi hối hận rồi, có nên chấm dứt luôn cuộc hôn nhân tại đây không?
Tối nào bố cũng sang đánh cờ với bác hàng xóm, hôm bác nhập viện cấp cứu, bố về nhà báo một tin làm tôi bàng hoàng Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao mấy năm nay, bố luôn né tránh những người phụ nữ mà tôi giới thiệu. Tính đến thời điểm này, mẹ tôi đã mất được 8 năm rồi. Nhiều lúc nhìn bố lủi thủi một mình trong căn nhà vắng, tôi thấy lo lắm. Bố mẹ chỉ có mỗi tôi là con. Sau khi mẹ...