Kiếp đời cô quạnh của người mắc bệnh phong chưa bao giờ biết đến Vu Lan: ‘Bố mẹ tôi chắc cũng mất hết rồi, anh em chẳng biết ai còn ai mất’
Mùa Vu Lan đang đến gần nhưng với những người mắc bệnh phong thì cả cuộc đời họ gắn với trai phong cô quạnh.
Có người chưa một lần gặp lại người thân hay chưa bao giờ được báo hiếu mẹ cha.
Trại phong Phú Bình, xã Tân Kim, huyện Phú Bình, tỉnh Thái Nguyên nằm ẩn mình lặng lẽ trong sự bao bọc của đồi núi. Con đường dẫn vào trại phong này hằng ngày ít người qua lại. Nơi đây hiện có 75 người đang sinh sống. Ở đó là kiếp sống của nhiều con người đã gắn bó từ tuổi thanh xuân hay một nửa cuộc đời với căn bệnh bị người xưa hắt hủi. Kiếp sống của họ lặng lẽ như vậy đến khi cuối cuộc đời….
Những phận người kém may mắn nơi trại phong cô quạnh.
Nghe tiếng người gọi, những cánh cửa phòng bệnh bắt đầu hé mở, bước ra ngoài là con người với sự khiếm khuyết của đôi bàn chân, bàn tay, thậm chí là cả đôi mắt… Tất cả họ ai cũng đon đả mời khách vào nhà như chính những người thân quen của mình.
Bác sĩ Lê Thị Bình, người phụ trách trại giam Phú Bình cho biết, trong số 75 người đang sinh sống ở ở đây chỉ có 20 người xác định được quê quán và rất ít người có người thân đến thăm. Số còn lại suốt mấy chục năm qua họ chẳng biết đến người thân, chẳng nhớ rõ quê quán và cũng chẳng biết bố mẹ, anh em ai còn sống hay đã chết.
Hằng ngày họ sống lầm lũi trong căn phòng ít người ngoài vào, tự lo chuẩn bị cơm.
Những người bị bệnh phong họ khiếm khuyết đôi bàn chân, bàn tay, thậm chí là cả đôi mắt…
“Không có người thân bên cạnh, các cụ ở đây tình cảm lắm, ai đến cũng được chào đón như người nhà vậy. Có người đến đây khi đang ở cái tuổi thanh xuân đẹp của đời người, nhưng cũng có trường hợp đi hết nửa đời người trong chiến tranh rồi dừng chân ở nơi đây để chiến đấu với bệnh tật” bác sĩ Bình chia sẻ.
Những thân phận nơi trại phong có người vẫn còn họ hàng, con cháu, một vài năm vào thăm hỏi đôi ba lần. Ai may mắn thì được đưa về thăm nhà, thăm quê dăm ba bữa. Nhưng có người mấy chục năm nay chẳng biết đến tiếng người thân, chiến tranh ai còn ai mất đâu biết. Cái tuổi già nhẫn tâm còn làm người ta chẳng nhớ rõ quê mình nữa.
Video đang HOT
Bà Nguyệt đã 55 năm sống ở trại phong và không gặp lại người thân.
Mùa Vu Lan đến gần nhưng với bà Nguyễn Thị Nguyệt (75 tuổi) cũng như nhiều người bệnh tại trại phong Phú Bình chưa bao giờ từng biết đến. Với họ nhiều người chưa từng được báo hiếu cha mẹ vì đã xa gia đình từ nhỏ. Họ mắc phải căn bệnh mà người xưa xa lánh, là nỗi đáng sợ của nhiều người…
Ngồi nhặt nhạnh ngọn rau chuẩn bị bữa cơm, bà Nguyệt ngậm ngùi cho biết, quê gốc ở Nghệ An. Thế nhưng gần hết cuộc đời bà gắn bó với trại phong này nên không nhớ chính xác mình ở xã, huyện nào. Suốt 55 năm qua bà chưa một lần gặp lại người thân trong gia đình.
“Bố mẹ tôi chắc cũng mất hết rồi, anh eẳng biết ai còn ai mất. Nói đến vu lan tôi chỉ thấy buồn vì chưa một ngày được báo hiếu với cha mẹ. Lâu lắm rồi tôi cũng chẳng thắp được nén hương lên bàn thờ tổ tiên. Tôi xác định gửi thân xác mình vào nơi tôi đã gắn bó cả cuộc đời. Tuổi đã cao, tôi xây sẵn cho mình một ngôi mộ ở nghĩa trang phía sau bìa rừng. Tiền xây mộ là khoản hỗ trợ hàng tháng nhà nước cấp, tích góp gần 10 năm mới đủ”, bà Nguyệt ngậm ngùi nói.
Cũng như bà Nguyệt, cụ Lụa năm nay đã ở tuổi 90. Cụ Lụa gắn bó với trại phong đến nay cũng đã 54 năm. Trong tâm trí, cụ vẫn nhớ mình quê ở Nam Định nhưng căn bệnh này khiến cụ bị người đời xa lánh.
Dù mù đôi mắt, cụt chân nhưng cụ Lụa vẫn tự lo sinh hoạt hàng ngày.
Cụ Lụa mắc bệnh phong bị biến chứng mù cả hai con mắt, một bên chân bị cắt cụt nhưng vẫn tự chăm sóc được bản thân. Nói về gia đình, cụ bảo đã lâu lắm rồi cụ chỉ gặp được gia đình trong giấc mơ. Hiện tại cụ cũng chẳng muốn về lại quê hương nữa bởi nơi ấy không ai chào đón mình.
Mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, nhưng tất cả đều có chung số phận khi từng một thời bị hắt hủi. Không người thân, tuổi già níu bám, nương tựa lẫn nhau chống chọi với bệnh tật và nỗi cô đơn. Bệnh tật và tuổi già lần lượt cướp đi những người “bạn đời” sống chung phòng với họ suốt mấy chục năm.
Thi thoảng có những đứa trẻ tới chơi khiến ông bà vui hơn.
Trong mỗi căn phòng nhỏ có 4 chiếc giường, nhưng chỉ còn lại 1, 2 người ở. Mấy đồ chăn chiếu đã cũ, quần áo đã rách sờn, cái mảnh vườn rau nhỏ xíu trước cửa phòng thế là đủ cho một cuộc sống… Cỏ dại bao quanh lúc nào cũng đợi người cắt dọn vì những đôi bàn tay không đủ ngón, những đôi chân nhựa chống nạng, những bệnh tật tuổi già đâu còn đủ sức chống lại sự vươn lên của cỏ dại.
Chiều đến, lũ trẻ sống quanh trại phong hoặc là con của cán bộ trong trại chạy nhảy tung tăng khắp các sân vườn, các cụ lại tập trung ra trước cửa phòng nhặt rau, bóc lạc để chuẩn bị cho bữa tối. Dù tay đang làm việc, nhưng mắt các cụ vẫn luôn hướng mắt về lũ trẻ. Giá như không bệnh tật, không xa cách gia đình thì giờ đây các cụ cũng đang vui đùa cùng cháu, chắt ở nơi mình sinh ra. Ở đó họ sẽ có mùa Vu Lan trọn vẹn bên người thân, con cháu mình.
Định Nguyễn
Theo saostar.vn
Vợ bầu cứ đòi giặt tay cả chậu quần áo, thương vợ chồng lén giặt hộ thì phát hiện mình bị lừa trắng trợn
Mọi chuyện vẫn diễn ra vô cùng tốt đẹp, vậy nhưng kể từ sau chuyến công tác 1 tháng về thì Thành thấy vợ khác lắm. Dù mang thai nhưng đêm nào cũng cứ đòi làm 1 hiệp mới chịu ngủ.
Hương và Thành cưới nhau được gần 2 năm thì Hương mang thai, khỏi phải nói lúc đó Thành sung sướng như nào vì sắp lên chức bố. Thế nhưng với Hương thì cô lại lo lắng chuyện có bầu không thỏa mãn được chồng thì anh sẽ đi gái.
- Chồng à, mấy bà bạn em bảo là vợ thai chồng đi gái...có khi nào anh cũng thế không?
- Vớ vẩn, anh chỉ mong con chào đời em khỏe mạnh thôi. Gái gú có chết anh không dây vào...1 khi đã dây vào chỉ tổ tan nát gia đình thôi.
Nghe những lời chồng nói như vậy Hương an tâm lắm, về Thành thì anh cũng quan tâm rồi chiều chuộng vợ hết mực. Mọi chuyện vẫn diễn ra vô cùng tốt đẹp, vậy nhưng kể từ sau chuyến công tác 1 tháng về thì Thành thấy vợ khác lắm. Dù bầu bí nhưng đêm nào cũng cứ đòi làm 1 hiệp mới chịu ngủ.
- Anh chiều em 1 hiệp đi...em muốn lắm.
- Không được...em đang có thai mà. Ân ái sẽ bị động thai đấy...nhất là lúc cái thai đang còn bé thế này thì vợ chồng mình càng phải cẩn thận.
- Anh cứ an tâm đi...em đọc báo thấy nhiều đôi vợ chồng có thai vẫn ân ái được. Mà nhu cầu của bà bầu ham muốn lắm...anh không chiều em khó chịu lắm.
- Em sợ anh đi gái mới như này đúng không?
- Không có...là em muốn 'ấy' thật mà. Đi mà...chiều em đi.
- Thôi được rồi...1 hiệp đêm nay thôi nhé.
Tưởng thế là xong vậy nhưng tối nào Hương cũng đòi chồng chiều cả. Đã vậy dạo gần đâu Thành để ý thấy đêm nào vợ cũng giặt đống quần áo to mà không chịu bỏ vào máy.
- Em đang bầu sao lại giặt như thế....bỏ vào máy đi cho đỡ đau lưng.
- Thôi, em muốn giặt tay. Giặt máy vẫn bẩn lắm...cứ giặt tay vò nó mới sạch được. Em vẫn khỏe chồng không cần lo đâu.
Dù vợ nói vậy nhưng mà Thành vẫn lo cho vợ lắm, thế là hôm đó nhân lúc nghỉ ở nhà thì anh quyết định vợ đang ngủ lén dậy giặt đồ cho vợ. Có lẽ mọi chuyện vẫn tốt đẹp nếu như Thành không phát hiện ra chuyện đó. Lý do là khi giặt đến quần lót của vợ thì Thành thấy có vết máu...ban đầu Thành nghĩ chắc do vợ đòi ân ái nên mới bị động thai. Ấy thế nhưng sự thật không phải vậy...quần lót nào của vợ cũng dính máu...còn thùng rác lại có băng vệ sinh. Lúc này Thành mới ngớ người hiểu ra vợ mình đã sảy cái thai rồi...
Thành mang chiếc quần lót vào hỏi vợ.
- Thế này là sao hả Hương...em có thai mà sao quần lót dính máu lại còn có băng vệ sinh nữa. Em có thai cơ mà....
- Em....em....
- Có phải em đã sảy thai rồi đúng không? Vì thế nên đêm nào em cũng đòi anh làm 1 nháy để có thai lại chứ gì?
Thành hét lên như vậy thì lúc này Hương bật khóc nức nở...
- Đúng là em đã sảy thai....
- Khốn nạn...em có thai mà anh đi công tác em vẫn ngoại tình được à?
- Không có....thật sự lúc anh đi công tác em ngủ quên khóa cửa thì có người bước vào...em tưởng đó là anh nên nằm im...không ngờ bị anh ta hãm hiếp...
- Gã đó là ai hả?
- Đó là gã bạn trai cũ...anh ta hận em vì đã cưới anh nên mới tìm đến hãm hại em. Em hoảng sợ....em muốn chết đi...em thật sự rất sợ. Em không dám nói sự thật...em sợ anh sẽ đánh chửi em. Em sảy thai...ga giường dính máu cũng chỉ dám chôn nó dưới đất...chứ không dám nói với ai. Em sai rồi..em xin lỗi anh.
Nghe vợ nói đến đó thì Thành chẳng biết làm sao...anh trách vợ nhưng cũng trách cả bản thân mình vì đi công tác ngay lúc vợ đang mang thai. Ngày đó khi Thành tán Hương thì Hương đã có một mối tình sâu đậm 4 năm với người con trai khác. Nhưng cậy mình giàu nên Thành đã cưới được Hương...không lẽ đây là cái nghiệp của Thành ư...Giờ đây đứa con đã mất...hơn ai hết Thành hiểu vợ mình đang trải qua những ám ảnh như nào. Anh nén giận ôm lấy vợ để giúp vợ bình tĩnh lại...
Theo Khoevadep
Chồng bênh vực vợ sinh con gái nhưng đằng sau âm thầm làm việc phũ phàng Chồng tôi thật giỏi để che giấu kế hoạch, mục đích của mình mà chỉ âm thầm thực hiện. Tôi lấy chồng được 5 năm và có hai đứa con. Trước khi lấy anh, tôi đã biết gia đình anh rất muốn cháu trai bởi anh là con một trong dòng họ toàn độc đinh từ nhiều đời. Ba mẹ anh khá cổ...