Kiên quyết đòi chồng “chọn mẹ hoặc vợ” nhưng tôi chết lặng khi biết ý chồng
Chúng tôi cưới nhau đã hai năm, chưa có con vì tôi nhận thấy mình vẫn còn trẻ, chưa muốn vướng bận sớm làm gì, vả lại tôi muốn kéo dài thời kỳ vợ chồng son rỗi.
Ảnh minh họa: Sohu.
Tôi vốn sinh ra trong gia đình giàu có, bố mẹ yêu chiều, cưng như hoa như trứng. Học xong đại học, tôi đi làm cho công ty của bố, vừa làm vừa chơi, chuyện tiền bạc chưa từng phải lo nghĩ.
Tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi, không ít chàng là cậu ấm con nhà giàu. Nhưng gặp qua lại vài lần, tôi chẳng thấy ai vừa mắt. Thế mà như sự sắp đặt của số phận, vừa gặp anh một lần ở công ty, tôi đã bị vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh đánh gục.
Xét về mọi mặt, anh ấy đều không thể so sánh với tôi, thế nhưng nực cười là tôi lại chính là người theo đuổi anh ấy. Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng muốn thứ gì mà không được. Vậy nên anh ấy càng cố giữ khoảng cách, càng cự tuyệt, tôi lại càng kiên trì đeo bám. Dần dần, anh ấy cũng bị tình yêu của tôi làm cảm động. Anh thú nhận rằng anh cũng rất thích tôi, nhưng anh tự ti về hoàn cảnh của mình.
Ai cũng nói anh ấy “chuột sa chĩnh gạo”, từ một chàng trai xuất thân nhà quê, con một bà mẹ đơn thân, tốt nghiệp xong đại học, chỉ làm phó phòng mà một bước leo luôn lên làm con rể của Tổng giám đốc. Lúc đầu anh ấy thuê một căn hộ nhỏ. Nhưng cưới nhau rồi, chúng tôi chuyển về căn nhà bố mẹ mua tặng cho tôi. Có vợ, có nhà, có xe, muốn người khác không ghen tỵ hay xì xào nọ kia cũng khó.
Thỉnh thoảng hai vợ chồng tôi có về quê. Mẹ anh không hiền như người ta hay nói về các bà mẹ ở quê. Bà hay để ý tôi và sửa cho tôi kể cả lời nói hay cách hành xử với mọi người. Điều này khiến tôi khó chịu. Cũng may mỗi năm chỉ về quê vài lần tôi còn chịu được, chứ nếu sống chung chắc tôi tổn thọ mất.
Rồi ba ngày trước, chồng tôi đột ngột đề nghị muốn đón mẹ chồng lên ở chung. Anh nói rằng bà già rồi, hay ốm hay đau, tuy bệnh tật tuổi già không nghiêm trọng nhưng sức khỏe có vẻ yếu dần, để bà một mình ở quê anh không an tâm chút nào. Mẹ anh vốn quá lứa lỡ thì, gần bốn mươi mới kiếm được một mụn con là anh, hy vọng về già mẹ con có thể nương tựa.
Video đang HOT
Tất nhiên là tôi không đồng ý. Chỉ nghĩ đến việc phải sống chung với mẹ chồng nhà quê khó tính soi mói là tôi đã thấy mệt mỏi rồi. Huống hồ thời đại này, làm gì có cô gái nào muốn sống cảnh làm dâu nữa chứ. Tôi bảo chồng: “Anh thuê người đi, đằng nào anh cũng chỉ cần một người chăm sóc bà, thuê giúp việc là hợp lý nhất. Bà lên đây ở, anh cũng có ở nhà chăm bà được đâu”.
Chồng tôi không đồng ý phương án tôi đưa ra. Tôi và anh cãi nhau một trận. Cuối cùng, tôi nói: “Em không muốn sống chung với mẹ chồng, không phải vì thành kiến hay ghét bỏ gì, chỉ là em nghĩ mình không hợp với cảnh làm dâu. Hoặc là anh thuê người ở cùng chăm sóc bà, hoặc là anh về ở cùng bà mà chăm sóc đi, coi như anh không có người vợ này”. Nói rồi, tôi xếp đồ vào va li đi chơi vài ngày cho khuây khỏa, cũng là thể hiện để anh biết, chuyện này tôi nhất định không nhượng bộ.
Trong ba ngày vắng nhà ấy, tôi mong chờ anh gọi điện để nói quyết định của anh, nhưng tuyệt nhiên, một cuộc gọi cũng không thấy.
Tôi nghĩ anh sẽ phải nghĩ nhiều, sẽ khó khăn để quyết định. Anh đang làm ở công ty bố vợ, vị trí và lương bổng rất tốt. Ở tuổi ba mươi, bao người đang trầy trật mưu sinh tìm chỗ đứng thì anh có mọi thứ trong tay như ông trời sắp đặt sẵn. Tôi tin anh sẽ biết cân nhắc nên như thế nào.
Vậy mà trước mắt tôi bây giờ là cái gì? Một tờ đơn ly hôn đã kí sẵn. Anh ấy quyết định bỏ vợ chỉ vì vợ không muốn đón mẹ lên sống chung. Anh ấy quyết định từ bỏ tất cả để tay trắng làm lại từ đầu, như vậy là có hiếu à?
Tôi gọi điện cho anh, máy liên tục báo bận. Sau đó là một tin nhắn dài như một lá thư từ anh gửi đến:
“Anh chỉ muốn nói rằng, anh yêu em là thật lòng, không phải vì em xinh đẹp, không phải vì em giàu có, không phải vì danh vọng hay chỗ đứng nhờ em mà vững chắc hơn. Nếu như em không có tất cả những thứ đó, anh vẫn sẽ yêu em. Anh yêu em, bởi vì em khiến trái tim anh rung động.
Nhưng nếu em muốn anh lựa chọn, thì anh chọn mẹ anh. Em cho anh tình yêu, nhưng mẹ đã cho anh sinh mệnh này. Em cho anh những tháng ngày hạnh phúc nhưng mẹ cho anh cả cuộc đời tần tảo. Không có anh, em có thể tìm được nhiều người đàn ông khác, nhưng không có anh, mẹ anh mãi mãi chỉ có một mình.
Anh vẫn luôn tin rằng em thật sự yêu anh, nhưng hình như không phải. Không một người phụ nữ nào lại bắt người mình yêu phải vô tâm tệ bạc với mẹ. Không một người vợ yêu chồng nào lại đặt mình lên bàn cân với mẹ chồng rồi bắt chồng chọn lựa. Em vốn không yêu anh, em chỉ yêu bản thân em thôi”.
Đọc xong tin nhắn của chồng tôi lại điên cuồng bấm máy, tôi muốn nói lại cho anh hiểu, ý tôi không phải như vậy. Tôi vốn chỉ muốn anh tìm phương án khác thay vì mẹ chồng nàng dâu phải sống chung, nhưng gọi bao cuộc máy vẫn liên tục báo bận. Vợ chồng, sao có thể nói ly hôn là ly hôn?
2 năm sau ly hôn, vợ cũ làm việc này khiến tôi lập tức muốn quay lại
Hôn nhân chưa được bao lâu thì tôi ký vào đơn ly hôn theo đề nghị của vợ mặc dù chúng tôi chẳng hề cãi vã.
30 tuổi tôi bắt đầu bước vào cuộc sống hôn nhân với hai bàn tay trắng. Nếu nói công bằng thì tôi là một chàng thanh niên ham chơi và hào phóng, làm được bao nhiêu tôi có thể mang hết cho các em và biếu mẹ mà chẳng cần giữ lại đồng nào.
Tôi suy nghĩ đơn giản rằng thanh niên sức dài vai rộng như tôi ném đâu chẳng sống được nên cũng chẳng cần phải tiết kiệm làm gì. Vậy là có bao nhiêu tiền ngoài tụ tập với đám bạn, biếu bố mẹ thì tôi "nướng" cả vào đam mê mô tô của mình. Cứ dăm bữa nửa tháng tôi lại đổi xe hoặc mua phụ kiện chơi xe.
Cho đến khi tôi gặp Thương, chúng tôi yêu nhau chóng vánh rồi quyết định tiến đến hôn nhân vì cô ấy lỡ dính bầu.
Ảnh minh họa
Cưới nhau xong chúng tôi thuê một căn nhà để ở. Lúc này tôi đã có ý thức hơn với trách nhiệm gánh vác gia đình nên cũng tự dặn mình là phải bơn bớt sở thích cá nhân lại để lo cho vợ con.
Ngặt một nỗi, không hiểu sao từ sau lập gia đình công việc làm ăn của tôi thua lỗ liên miên. Tôi chán nản còn nghe lời bọn bạn xúi mà lâm vào bài bạc đến mức mang cả tiền cưới của hai vợ chồng đi chơi.
Khi con trai được gần 2 tuổi thì Thương chìa ra trước mặt tôi tờ đơn ly hôn. Lý do là cô ấy không còn hy vọng gì về một người chồng như tôi trong tương lai.
Tự trọng của thằng đàn ông khiến tôi lập tức ký đơn ly hôn, tôi còn nghĩ để xem không có tôi thì mẹ con Thương loay hoay sống thế nào. Thế rồi chúng tôi ra tòa trong chóng vánh.
Ly hôn xong Thương nhờ mẹ đẻ cô ấy lên trông con để toàn tâm với công việc. Lúc ấy tôi chỉ cười khẩy.
Những ngày sau đó chỉ có tôi mới thấm giá trị của một gia đình. Đi làm về chẳng có cơm dẻo, canh ngọt nữa. Muốn chơi với con thì phải xin phép vợ cũ tới vào những ngày cuối tuần.
Trong vòng 1 năm, khi tôi còn chìm đắm trong những phẫn uất với Thương thì nhận tin vợ cũ đã mua nhà, là một căn chung cư theo như mơ ước bấy lâu của cô ấy.
Tôi quyết tâm đứng lên gây dựng lại sự nghiệp, ít nhất phải mua được nhà như vợ cũ nhưng may mắn lại không mỉm cười với tôi, tôi cứ làm đâu đổ đó, mỗi ngày tôi lủi thủi về căn nhà trọ 30 mét vuông không vợ con khiến tinh thần càng chán nản.
Vừa qua tôi đi theo công trình lên tận Hà Giang, mẹ tôi phải mổ cấp cứu nên tôi không về kịp. Tôi chỉ biết gọi mấy đứa em cứ vay tiền lo cho mẹ rồi tôi sẽ bắt xe về ngay.
Vừa hộc tốc chạy vào viện với mẹ thì tôi thấy Thương và con trai mình cũng đang ở đó. Vợ cũ của tôi cẩn thận đỡ mẹ đi vệ sinh, vắt nước hoa quả và bón từng thìa cho bà khiến tôi đứng chôn chân ngoài cửa mà nước mắt lăn dài.
Sau khi chia tay, chỉ có tôi là đoạn tuyệt tình nghĩa với nhà ngoại còn Thương vẫn thi thoảng đưa con về quê chơi với bố mẹ tôi. Nay thấy em vẫn yêu thương, chăm sóc mẹ mà tôi hối hận quá, tôi thực sự muốn quay lại với mẹ con Thương nhưng không biết mở lời thế nào.
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Muối mặt mượn tiền bố mẹ đẻ để chữa bệnh cho bố chồng, tôi vẫn bị mẹ chồng nói là hồ ly tinh Khi tôi và chồng kết hôn, vì sự phản đối của bố mẹ nên tôi không có của hồi môn mang theo, tuy vậy tôi biết bố mẹ vẫn rất yêu thương tôi. Gia đình chồng tôi không được khá giả nên chúng tôi phải xây dựng gia đình từ con số không và bắt buộc sống chung với bố mẹ chồng. Tôi...