Kí ức đẹp đẽ nhất trong thanh xuân là anh
Thành Vinh này, mùa thu vẫn còn đó, các con phố các ngõ đường vẫn còn đây nhưng người con trai em yêu hẳn là đang ở một nơi nhộn nhịp, đầy ắp tiếng cười của thủ đô đông đúc và có lẽ chẳng còn nhớ những kí ức về em với mùa thu thành Vinh những năm tháng ấy nữa.
Gửi anh – kí ức đẹp đẽ nhất trong quãng thời gian thanh xuân của em!
Anh, anh có biết lúc em viết những dòng này là vào mùa gì không? Mùa thu đó anh ạ, mùa thu của thành Vinh – rất thật thu phải không anh?
Anh đã từng hỏi em tại sao em lại yêu mùa thu đến vậy? Em yêu mùa thu bởi em yêu cái tiết trời se lạnh để có thể khẽ chạm vào tay một ai đó mà em có cảm giác run run, ấm áp và hạnh phúc. Lúc đó em đã biết yêu, em yêu mùa thu và em yêu cả anh nữa.
Thu năm nay đã về theo quy luật tự nhiên vốn có của nó.Những cơn gió heo may cùng cái se se lạnh đầu mùa, những chiếc lá vàng bay bay, trời trải lá vàng cho gót ai bước nhẹ. Mọi thứ vẫn diễn ra như thế chỉ có điều thu năm nay, và cả những mùa thu năm sau, năm sau nữa, em và anh; có lẽ chúng ta vẫn sẽ như những đường thẳng song song – nhìn thấy nhau nhưng sẽ chẳng bao giờ gặp. Dạo bước trên những con đường quen thuộc trong buổi nắng chiều thu, những nơi chúng ta từng đi qua, những nơi có dấu chân của cả em và anh, tất cả sao mà thân quen như vừa mới hôm qua. Văng vẳng bên tai em vẫn là âm thanh trong trẻo quen thuộc của đôi nam nữ thuở mới yêu. Những kí ức đẹp đẽ ấy cứ hiện dần ra trước mắt.
Em muốn chạy thật nhanh, thật nhanh để xua tan đi những hình ảnh, những âm thanh đó nhưng sao chạy mãi mà chẳng thể thoát ra. Phải chăng đó là những kí ức em chẳng bao giờ muốn quên cứ muốn giữ chặt lấy nó dù tim em như đang muốn vỡ vụn ra! Nắng chiều thu chiếu xuống hình ảnh về anh lại rõ nét hơn trong tiềm thức của em, vẫn là khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấm áp ấy chỉ tiếc là nó không còn dành cho em nữa. Đã bao lâu rồi từ ngày vắng bóng anh, em đã tự nhủ sẽ sống thật mạnh mẽ không được khóc vì một ai nữa và cả anh. Thế nhưng hôm nay đứng trước khung cảnh này chứng kiến mọi thứ như đang xem một thước phim tua chậm lại kí ức muốn chôn sâu nhất về anh, không hiểu sao nước mắt em cứ lặng lẽ rơi mãi như vậy. Nhiều câu hỏi cứ dần dần bủa vây trong suy nghĩ của em. Liệu anh có còn nhớ em không, có còn nhớ những kí ức đẹp như thế này không, liệu anh có biết ở nơi này em vẫn nhớ anh, nhớ từng kí ức về anh da diết thế này? Anh có còn nhớ những lời anh từng nói?
Video đang HOT
Anh từng nói mùa thu năm nào cũng sẽ như mùa thu năm ấy vẫn là buổi chiều tà nắng thu rực vàng thế này, anh vẫn sẽ là người nắm tay em đi qua các con đường, các ngõ phố mà chúng ta vẫn thường đi qua.
Anh từng nói sẽ nắm tay em đi đến những nơi em muốn đến, ăn những món ăn em muốn ăn,…
Anh từng nói bình yên chỉ là lúc được đi cùng em, kể cho em nghe những điều về xã hội, những xô bồ trong cuộc sống, tâm sự với em những điều nhỏ nhặt nhất.
Những lời ấm áp đó cứ rối bời hỗn độn trong tâm trí không dứt ra được nó cứ vang vọng mãi trong em. Em cứ lững thững bước một mình trên phố và đến nơi em gặp anh lần đầu tiên – ngôi trường cấp 3 của anh. Em của tuổi 18 năng động, có lí tưởng, có mục tiêu sống và có cả anh – một chàng trai mà người ta nói “yêu anh em không cần phải trưởng thành”. Quả thật vậy ở cạnh anh em như một đứa trẻ chỉ biết nhõng nhẽo làm khó anh. Nhưng trong tình yêu em cứ lầm tưởng dù em có như thế nào, có gây áp lực phiền phức với anh ra sao anh vẫn sẽ yêu em vẫn sẽ bên em. Rồi em cũng hiểu ra ai cũng có giới hạn và anh cũng vậy. Lần nào giận dỗi em chia tay thì anh xin lỗi, dỗ dành nhưng rồi đến lúc em nói chia tay anh đồng ý đó là lúc em nhận ra tất cả đã quá muộn.
Người ta nói thật không sai bản thân mình sẽ không biết trân trọng những thứ mình đang có chỉ khi mất đi rồi mới thấy tầm quan trọng đó. Đến bây giờ em mới hiểu được và mỗi khi nhớ về anh, nhớ về những ngày tháng ấy nước mắt em cứ chực trào mãi không thôi. Bản thân em tự hỏi có nên rời xa thành phố này không khi nó có quá nhiều kí ức về anh, những kí ức ấy nó như muốn đâm sâu trong tâm trí em càng muốn quên nó lại càng hiện rõ đến nhói lòng.
Thành Vinh này, mùa thu vẫn còn đó, các con phố các ngõ đường vẫn còn đây nhưng người con trai em yêu hẳn là đang ở một nơi nhộn nhịp, đầy ắp tiếng cười của thủ đô đông đúc và có lẽ chẳng còn nhớ những kí ức về em với mùa thu thành Vinh những năm tháng ấy nữa.
Dù có thế nào đi nữa em cũng cảm ơn anh vì đã là người đi cùng em trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất. Và anh chính là thành Vinh của em là điều tuyệt vời nhất mà em đánh mất.
Theo blogradio.vn
Tuổi 18, tuổi của những chênh vênh
Có người hỏi tôi rằng: "Con người ta ở độ tuổi nào là đẹp nhất?".
Nếu là bạn câu trả lời là gì? Còn với tôi tuổi 18 là đẹp nhất.
Người ta hay nói với nhau rằng, tuổi 18, tuổi chênh vênh. Qủa không sai! Đó là cái tuổi mà con người ta tò mò nhiều về thế giới xung quanh, cái tuổi mà con người ta vội vàng để vùng vẫy, khám phá một lần. Tuổi 18 dám xông pha để đối mặt với những khó khăn trở ngại trước cuộc đời rộng lớn. Bởi vậy nó chênh vênh dễ ngã là thế!
Hồi còn nhỏ tôi nghe người ta cứ nói rằng: "Thanh xuân là đẹp nhất"! Thế thanh xuân là gì? Phải chăng thanh xuân của chúng ta giống nhau ư? Thử nghĩ xem khi chúng ta bước ra khỏi cánh cửa đại học, chúng ta bắt đầu đi làm và kiếm tiền chính lúc đó là lúc bản thân phải đối mặt và tập làm quen với nhiều thứ: là những chuỗi ngày về những mặc định xã hội, những cái nhìn đa chiều về cuộc sống con người. Ta phải lại gần, phải tiếp cận và làm việc chung với những điều mà ta chán ghét. Sống bon chen vội vã và bắt đầu tuổi trẻ. Tuổi trẻ của chúng ta sẽ là như vậy, đó không như kiểu "đi thật xa để trở về" hay cứ sai đi vì cuộc đời này cho phép giống như Tiên Tiên từng hát ... Chúng ta phải bắt đầu học cách chịu đựng, học cách thất bại, học cách đối mặt với khó khăn bởi cuộc đời này không dành cho những kẻ không biết cố gắng.
Tôi nhớ cái hồi cuối cấp 3, chúng tôi xôn xao bàn tán về chuyện hướng nghiệp, chuyện chọn trường thi. Nghĩ lại hồi đó mình ước mơ, mơ mộng nhiều thật! Tôi mong ước trở thành một cô nhà báo làm trong tòa soạn tuổi teen, rồi tới tháng lãnh lương mình sẽ đi phượt cùng bạn bè, con bạn cùng bàn với tôi thì bảo: "Còn tớ, tớ rất thích làm một người lãnh đạo. Sau này tớ sẽ cố gắng sáng lập một tổ chức từ thiện để giúp đỡ những người nghèo khổ".
Năm tháng trôi qua, khó khăn ngày một đến nhiều hơn,và hành trang thiếu vững chắc của chúng tôi đã không đủ sức biến ước mơ thành hiện thực, tuy bây giờ mỗi đứa đã kiếm cho mình một công việc riêng đủ nuôi sống bản thân qua ngày.
Tuổi 18 là vậy đấy! nhìn cuộc sống này là một màu hồng. Tuổi 18 yêu ghét được rõ ràng. Ta yêu ta kề cận, ta ghét ta cố cách xa. Bây giờ giới trẻ yêu nhiều, chạnh lòng là sẽ nói được hai tiếng "yêu thương", nhưng lớn dần yêu đôi khi phải xa rời, ghét đôi khi phải kề cận, nói hai chữ yêu thương sao mà khó khăn quá! Phải chăng lớn dần con người ta chỉ bận tâm để từng bước từng bước xây dựng cho dự án tham vọng của cuộc đời mình?
Chuẩn bị bước vào cuộc đời rộng lớn, bạn hãy nhìn lại rằng chính bạn đã những gì qua cái tuổi 18 mà với tôi thì hầu như mỗi chúng ta đã phung phí nhiều thứ, trì hoãn nhiều thứ mà đáng ra chính lúc đó con người ta phải cố gắng nỗ lực hơn bao giờ hết.
Tuổi 18 bạn đã ước mơ gì cho nó? Hầu hết các bạn sẽ chọn con đường vào đại học là lối đi đầu tiên của mình. Vâng! Đó là con đường an toàn nhưng an toàn không đồng nghĩa với việc vững chắc, với việc bạn sẽ thành công.Chúng ta những con người có sức khỏe, sức trẻ, sự thông minh sáng tạo hãy bắt đầu ngay từ bây giờ và đừng chần chừ gì nữa! Bởi lười nhác và sự trì hoãn sẽ níu bước chân bạn lùi lại. Bạn đã có-mất-ngộ ra những gì? Câu trả lời là những gì bạn sẽ viết tiếp trong tương lai. Hãy luôn nhớ rằng : "Cuộc đời này như một chiếc cầu độc mộc, chỉ có tiếp tục đi và không cho phép bạn quay đầu lại ".
Đừng lãng phí tuổi 18, bởi trong cả bể cá tính rộng lớn kia không ai chờ bạn và nhường bước cho bạn cả.
Cứ nhìn thẳng về phía trước, cố gắng ngay từ bây giờ để sau này không phải hối hận, không phải lao tâm gắng sức trên đường đua mà đã có một quãng đường ta vẫn nhởn nhơ đi bộ cười đùa mặc cho người khác đang cố gắng từng ngày cho những ước mơ đầy sắc màu mà tuổi 18 ta đã từng hứa hẹn với nhau.
Theo muctim.com.vn
Tuyệt chiêu để dù có bao nhiêu năm trôi qua chàng vẫn say đắm bạn như ngày đầu Để chàng mãi say đắm như thuở mới yêu, phụ nữ đừng chỉ làm vợ, hãy làm cả nhân tình của chồng nữa. 1. Mặc đẹp vì mình, vì chồng "Đàn ông yêu bằng mắt" - đó là điều không cần bàn cãi thêm nữa. Vậy nên phụ nữ đã kết hôn không nên lơ là ngoại hình, trang phục nếu muốn quyến...