Khủng hoảng vì là con hoang khi có cả cha lẫn mẹ
Bạn đọc thân mến! Thật khủng khiếp khi biết rằng mình là đứa con hoang trong gia đình có cả cha lẫn mẹ. Cha tôi là ai? Cả cuộc đời khắc khoải còn lại, liệu tôi có thể tìm được câu trả lời đó cho mình.
ảnh minh họa
Tôi là con cả trong gia đình có ba anh chị em. Từ nhỏ tới lớn, cha mẹ tôi thương đều cả ba người chúng tôi như nhau. Nhưng càng lớn, tôi càng thấy dằn vặt bởi tình thương ấy.
Vì không hiểu sao, so với cha mẹ và các em, tôi khác hẳn họ về vóc dáng, màu da, giọng nói. Cả nhà nước da ngăm ngăm, riêng tôi lại trắng bóc giữa đất nắng miền Trung gắt bỏng, cả nhà vóc dáng dong dỏng cao, chỉ mình tôi thấp đậm kèm theo chất giọng khàn khàn khác hẳn giọng nói cao của gia đình.
Nhiều người khách đến chơi, ngắm tấm ảnh gia đình phóng to treo ở phòng khác, quay sang hỏi cha em: “Sao con ni trông chẳng giống ai hết tề?”. Những lúc đó, cha tôi cười cười: “Chắc nó giống ông họ, bà hàng”. Ra đường cũng vậy, đi cùng gia đình mà nhiều người nghĩ tôi là cô cháu họ đến chơi, chỉ hai đứa em của tôi mới là con của cha mẹ.
Nhưng có lẽ những thắc mắc, những băn khoăn sẽ mãi nằm yên đó nếu cha tôi không bị tai nạn giao thông và cần truyền máu. Cả ba chị em đều xung phong cho cha máu, nhưng chỉ có hai đứa em được chấp nhận còn tôi thì không vì nhóm máu A của tôi khác với nhóm máu O của cha. Lúc ấy, ngay tại bệnh viện, tôi đã bật khóc òa trong cái nhìn ngỡ ngàng của mọi người.
Cha khỏe mạnh xuất viện, nhưng tình yêu cha dành cho tôi thì không còn “khỏe mạnh” như xưa nữa. Cha hay trầm ngâm nhìn tôi rồi thở dài, nhiều lúc tôi như cảm thấy có hơi khí lạnh trong giọng nói mỗi khi hai cha con có dịp trò chuyện.
Video đang HOT
Tôi đau khổ lắm, nhưng không thể cất lời với cha, vì nói cho cùng tôi cũng có biết gì hơn đâu. Cho đến một lần, đi học về, qua cánh cửa phòng cha mẹ khép hờ, tôi nghe giọng cha nói với mẹ: “Con nó đã lớn có quyền được biết cha đẻ của mình. Là mẹ sao em lại im lặng tàn nhẫn vậy?”. Cả chiều tối hôm đó tôi nằm vùi trong phòng, khóc mọng cả mắt. Chẳng lẽ cái điều tôi sợ nhất lại là sự thật?
Ngày sinh nhật, đang học ở trường tôi nhận được tin nhắn của mẹ muốn nói chuyện. Linh cảm thấy sắp có điều gì đặc biệt xảy đến, tôi vội đến đón mẹ. “Mẹ không thể nói bố con là ai cả, vì mẹ… không biết. Nhưng dù gì thì con vẫn mãi là con của cha mẹ, con gái ạ” – mẹ đã mở đầu cuộc trò chuyện với tôi như thế.
Theo lời kể của mẹ, ngày đó ba mẹ lấy nhau được hai năm mà chưa thấy tin vui bèn rủ nhau đi khám. Hôm lấy kết quả vì cha đi công tác nên mẹ đến một mình và nhận được tin sét đánh rằng cơ hội có con không nhiều, vì do một căn bệnh bẩm sinh nên số lượng tinh trùng của cha rất ít. Biết tính cha luôn tự đặt lên mình trọng trách của một người chồng, người cha, người đàn ông trong gia đình, nếu biết tin này cha sẽ quyết bỏ mẹ để mẹ có cơ hội làm lại cuộc đời, sinh con với người khác, mà điều này thì mẹ không hề muốn vì mẹ rất yêu cha, nên mẹ đã âm thầm quyết định một việc hệ trọng. Đó là xin tinh trùng của người hiến giấu mặt để thụ tinh nhân tạo và đứa con là tôi đã được hoài thai trong hoàn cảnh đó.
Sau này, có lẽ do việc có tôi đem lại không khí vui vẻ trong gia đình, hay trời phật tổ tiên phù hộ không biết nữa mà mẹ đã có thai với cha liên tiếp hai đứa em. Bí mật đó mẹ giấu kín vì không muốn làm cha buồn.
Kể xong câu chuyện, nước mắt tủi hờn những ngày qua của tôi dường như lại chảy sang gương mặt mẹ. Vì sau lần bị tai nạn giao thông, cầm kết quả xét nghiệm máu cha vô cùng giận dữ đã tra hỏi mẹ. Tôi phải làm gì đây? Có nên tiếp tục sống trong cái vỏ bọc là đứa con đẻ trong gia đình, hay nên nói chuyện thẳng thắn với cha và hai đứa em? Và điều quan trọng nhất, có lẽ cũng là khát khao lớn nhất của cuộc đời tôi lúc này là làm sao để tìm lại được người cha đẻ đích thực của mình?
Theo VNE
Bố chồng tặng tôi váy ngủ, mẹ chồng điên tiết
Có lẽ câu chuyện của tôi khiến nhiều người không khỏi thấy lạ lẫm nhưng sự thật này đang khiến tôi "sống dở chết dở".
Câu chuyện của tôi khác với câu chuyện của chị HA, nhưng nói chung cũng do sự phức tạp của mối quan hệ bố chồng - nàng dâu mang lại. Được bố chồng đối xử quá tốt, quá cưng chiều, phận làm dâu như tôi cũng chẳng hề yên ổn.
Có lẽ câu chuyện của tôi khiến nhiều người không khỏi thấy lạ lẫm nhưng sự thật này đang khiến tôi "sống dở chết dở". Trong khi nhiều chị em khác cằn nhằn vì bố mẹ chồng hay làm khó dễ, bố chồng "dê xồm", mẹ chồng xét nét, riêng tôi thì bắt đầu thấy phiền vì được bố chồng quá cưng chiều. Vì bố quá thương và ưu ái tôi nên mẹ chồng từ quý mến chuyển sang ghen ghét, đố kỵ, thậm chí lắm lúc còn bóng gió tôi và ông "cặp kè" với nhau.
Tôi lấy chồng được gần 2 năm. Gia đình chồng tôi rất gia giáo và sống tình cảm, đặc biệt là bố chồng. Ông vốn là một nhà giáo có tiếng tại một trường cấp ba ở thành phố, nay đã về hưu. Chồng tôi được thừa hưởng rất nhiều tính cách của ông vì vậy anh luôn chiều tôi hết mực, bạn bè nhìn thấy ai cũng ghen tỵ với hạnh phúc ngập tràn của tôi.
Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như bố chồng tôi không quá...hiểu và chiều con dâu. Nhiều khi tôi còn thân thiết với ông hơn cả bố đẻ. (ảnh minh họa)
Trong nhà, chỉ duy nhất mẹ chồng là người ít nói. Bà vốn sống khép kín, không thích giao lưu với hàng xóm láng giềng, không thích hội họp, văn nghệ hay sinh hoạt hưu trí, cả ngày bà chỉ quanh quẩn ở nhà và cần mẫn dọn dẹp, và chăm sóc thằng cu Tý (con trai tôi). Bà tuyệt nhiên không bao giờ nói chuyện thân mật với tôi, có chăng chỉ là những câu hỏi đáp hằng ngày "có, không" mỗi khi tôi hỏi chuyện gì.
Nhiều lần tôi cố gắng gợi chuyện để bà cho ý kiến, mẹ con gần gũi nhau hơn nhưng tình hình cũng không mấy khả quan. Mẹ chồng tôi chỉ trả lời vừa đủ thông tin tôi cần, không bình luận hay nói lan man gì thêm. Sau nhiều lần như vậy, tôi đâm nản chí và không muốn cố gắng "cải tạo" mẹ chồng nữa. Tuy nhiên, tôi cũng tự nhận mình là người sống biết điều nên mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu chưa bao giờ phải xảy ra điều tiếng không hay nào cả.
Dù mẹ chồng không mấy thân thiện nhưng bà vẫn khá chu đáo với con cháu, mọi việc lặt vặt trong nhà bà đều giúp đỡ tôi, chứ không quá khắt khe và dữ dằn như một số bà mẹ chồng khác. Phải nói rằng, tôi rất may mắn khi được về làm dâu trong một gia đình kiểu mẫu như thế này.
Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như bố chồng tôi không quá...hiểu và chiều con dâu. Nhiều khi tôi còn thân thiết với ông hơn cả bố đẻ. Có bất cứ chuyện gì tôi cũng tâm sự với ông đầu tiên để mong nhận được góp ý. Đôi khi, chuyện vợ chồng chúng tôi gặp trục trặc hay vướng mắc chỗ nào, bố chồng luôn là người đầu tiên tôi xin ý kiến.
Ngày lễ 8.3 hay 20.10, quà cáp được bố chồng tôi chuẩn bị đầy đủ cho hai người phụ nữ trong nhà là tôi và mẹ. Càng nghĩ về ông, tôi lại càng thấy tự hào. Có một thời gian, tôi và chồng có đôi chút hiểu lầm nên giận nhau. Bố chồng là người thường xuyên an ủi, động viên và bày cách cho tôi làm lành với con trai ông. Bố chồng kín đáo tặng riêng tôi một món quà để tôi làm lành với chồng. Tôi khá bất ngờ khi biết món quà đó là bộ váy ngủ cực kỳ quyến rũ. Tôi rất vui nhưng trong thâm tâm vẫn có chút gì đó ngài ngại.
Chẳng hiểu bằng cách nào mà chuyện đến tai mẹ chồng tôi, bà tỏ thái độ không mấy vui vẻ. Trước kia, mẹ chồng tôi tuy ít nói nhưng vẫn có trao đổi chuyện nhà cửa với con dâu. Đến giờ, có khi cả ngày bà lẳng lặng chẳng nói với tôi câu nào. Nhiều khi bà còn nói bóng gió việc bố chồng chiều chuộng con dâu hơn cả vợ khiến tôi cảm thấy áy náy với chồng.
Mặc dù mẹ chồng tôi không lu loa lên nữa, và lẳng lặng cùng bố chồng trở về phòng nhưng từ sau hôm đó, mẹ luôn nhìn tôi bằng con mắt "sắc lẹm như lưỡi dao". (ảnh minh họa)
Đỉnh điểm của quan hệ mẹ chồng - nàng dâu nhà tôi là vào hôm trước, bố vào tận phòng tôi vỗ về con dâu khi biết chồng tôi tối qua say rượu, có tát tôi một cái sau khi bị tôi cằn nhằn. Tôi gục vào vai bố chồng khóc nức nở. Bố chồng vừa ôm tôi vào lòng, vừa cưng nựng, vỗ về như con gái ông vậy. Ông phân tích phải trái rất rõ ràng khiến tôi phần nào bớt giận chồng và cảm thấy thoải mái hơn.
Bất ngờ, mẹ chồng tôi đẩy cửa vào và bắt gặp bố đang ôm tôi trong lòng. Gương mặt bà chuyển sắc, đỏ phừng phừng. Trong khi cả tôi và bố chưa ai kịp nói câu nào thì mẹ chồng tôi tiến thẳng đến chỗ hai bố con, "tặng" tôi một cái tát như trời giáng kèm câu nói điếng người: "Đồ mất dạy, đồ lăng loàn. Làng nước ơi! Đến mà xem con dâu nó ve vãn bố chồng này".
Bố tôi là người điềm tĩnh và xử lý mọi tình huống khá khéo léo. Bố nói với mẹ rằng ông chỉ muốn con trai và con dâu hạnh phúc. Đêm qua, con trai ông say rượu, nôn ọe khắp phòng khiến con dâu vất vả lại còn thẳng tay tát vợ nên ông muốn an ủi, động viên tôi. Ông nói với bà vì ông không có con gái nên ông quý tôi như con và xem tôi như con đẻ của ông vậy. Lần đầu tiên ông cảnh cáo bà không được nghi ngờ linh tinh, vì tình cảm ông dành cho tôi là tình cảm cha con. Ông khẳng định, trên thế gian này, bà là người duy nhất ông yêu quý.
Mặc dù mẹ chồng tôi không lu loa lên nữa, và lẳng lặng cùng bố chồng trở về phòng nhưng từ sau hôm đó, mẹ luôn nhìn tôi bằng con mắt "sắc lẹm như lưỡi dao".
Tôi cảm thấy rất khó xử và muốn được thanh minh với bà nhưng chưa biết nên mở lời thế nào, và liệu tình hình có trở nên khả quan hơn hay càng giải thích lại càng rối? Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.
Theo VNE
Được chồng yêu thương, tôi thấy sợ Người ta thì khao khát được chồng yêu thương, còn tôi thì lại thấy sợ mỗi khi chồng gần gũi, động chạm vào người mình. Đúng là, &'mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh', chẳng biết đâu mà lần. Ở trường hợp của tôi thì, có được yêu cũng không dám yêu chồng. Thứ nhất, chồng yêu quá, hay chồng chiều quá...