Không thể yêu chồng tại vì 10 năm lén lút với anh
Trước khi cưới, tôi cùng anh đi Đà Lạt và đã không kiềm chế được mình. Chúng tôi yêu và có con với nhau 10 năm rồi.
10 năm trước, anh là người thuê nhà của mẹ tôi để mở cửa hàng. Lúc đó, tôi đã có người yêu nên chưa bao giờ tìm hiểu xem anh là người như thế nào. Tôi và người yêu chia tay nhau vì chúng tôi có quá nhiều điều khác biệt, tôi đã rất buồn, khi đó tôi cũng chưa biết được anh ra sao.
Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau, 30/4/2003, kỷ niệm ngày anh mở cửa hàng. Tôi anh và mọi người trong cửa hàng đã có một buổi tiệc nho nhỏ tại nhà mẹ tôi. Sau bữa tiệc đó, anh có mời tôi đi uống cafe.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng, cái ngày định mệnh đó đã làm cho tôi đến với anh, yêu anh và cho đến hôm nay, tôi lại cảm thấy buồn đến như thế. Lúc đó, tôi và anh chỉ có thể ra vào gặp nhau rồi chào hỏi, và đôi lần đi uồng cafe với nhau thôi. Tôi được biết, anh vừa mới chia tay người yêu, vì gia đình cô ấy đi xuất cảnh và họ không muốn con gái họ yêu anh. Tôi chỉ nghe và biết về anh đơn giản là thế, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa 1 lần nào hỏi anh về chuyện đó.
Ảnh minh họa: I.M.
Và rồi tôi lại có người yêu (là chồng của tôi bây giờ ), khi tôi chuẩn bị cưới thì cũng là lúc anh ngỏ lời yêu tôi và tôi đã từ chối anh .Sau này anh cho rằng vì tôi chê anh nghèo nên đã không nhận lời yêu anh. Không phải như thế, tôi cũng từng có tình cảm với anh, nhưng vì anh quá ít nói và không biểu lộ cảm xúc gì với tôi nên tôi chỉ biết giữ tình cảm ấy cho riêng mình. Tôi lấy chồng, dù không thật sự yêu chồng, nhưng tôi luôn có cảm giác bình an và vững chắc. Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ hối hận về điều đó.
Anh rất buồn, nhưng vẫn mừng cho tôi vì tôi có được người chồng tốt. Trước khi tôi cưới hơn 1 tháng, tôi và anh đã cùng nhau đi du lịch tại Đà Lạt. Tôi cũng không thể hiểu được vì sao mình lại đi cùng anh. Và rồi chuyện gì đến đã đến, tôi còn nhớ đó là ngày 1/6/2005, tôi đã ngã vào vòng tay anh. Tôi và anh như đôi tân hôn đầy say mê và hạnh phúc, chúng tôi quên hết mọi thứ, yêu như chưa bao giờ được yêu và tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh.
Video đang HOT
Sau ngày đó, chúng tôi không còn gặp nhau nũa. Tôi đi lấy chồng, còn anh vẫn cô đơn một mình lặng lẽ đi bên cuộc đời tôi. Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi chỉ có như thế thôi. Rồi ngày tháng cứ trôi qua, khi tôi sinh con đầu lòng được vài tháng, tôi ở nhà mẹ tôi, anh vẫn lén lút chăm sóc cho tôi. Trong 1 lần anh say rượu, anh đã ôm tôi, hôn tôi, lao vào tôi như không thể nào chịu đựng hơn được nữa, anh nói rằng, anh không thể để mất tôi một lần nữa, anh yêu tôi. Đó là lần thứ hai anh nói yêu tôi, và tôi lại từ chối đi cùng anh.
Chúng tôi đã lén lút yêu nhau như thế. Tôi biết mình đã sai nhưng không thể nào thoát khỏi anh được vì tôi rất yêu anh, nhưng tôi không đủ tự tin để từ bỏ mọi thứ mà đi cùng anh. Anh chẳng có gì ngoài tình yêu anh dành cho tôi, anh ở nhà thuê, công việc lại gặp khó khăn, đã bao nhiêu lần tôi giúp anh trả nợ (số tiền không nhỏ ). Tôi luôn nghĩ rằng, sẽ có ngày tôi được chung sống cùng anh, nên tôi chẳng toan tính điều gì. Tôi đã giúp anh hết lần này đến lần khác nhưng không hiểu sao đến giờ anh vẫn cứ mắc nợ, tôi không biết anh đã làm gì mà lại nợ nhiều như thế. Anh không phải là người thích ngồi không, anh rất siêng năng, anh không cờ bạc, không rượu bia bê tha, không có người phụ nữ nào khác ngoài tôi, vậy mà…
Đã bao nhiêu lần tôi giận anh và đòi chia tay anh, nhưng tôi đều không làm được. 10 năm rồi còn gì, anh như một phần máu thịt trong cơ thể tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh không phải là của tôi, vì tình yêu tôi dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn, tôi đã có với anh 1 đứa con.
Valentine năm nay rơi vào dịp Tết, tôi rất ngạc nhiên và vui khi anh ở bên tôi vì chưa có valentine nào chúng tôi được ở bên nhau. Anh nói với tôi rằng, anh muốn được chung sống cùng tôi, anh rất yêu tôi. Tôi đâu thể nào biết được rằng, valentine đầu tiên cũng là cuối cùng anh còn là của tôi. Tôi đã mất anh.
Tôi chỉ được biết tin anh lấy vợ, cách đây hơn 2 tháng. Tôi như chết lặng khi anh nói rằng, vì tôi không thể chung sống cùng anh, vì tôi nói rằng con tôi là con anh (anh nói anh bị vô sinh thì làm sao tôi có con với anh được), vì anh muốn mở cho mình một lối thoát (anh đang mắc nợ rất nhiều mà tôi không chịu giúp anh trả nợ), anh muốn báo hiếu cho cha mẹ anh đã già, nên anh đã quyết định lấy người mà anh không yêu, cô ấy là Việt kiều Mỹ.
Tôi không bao giờ quên được từng lời từng chữ mà anh nói với tôi. Tôi chơi vơi như lạc lõng giữa biển khơi mà không biết bám víu vào đâu. Tôi đã khóc rất nhiều, trái tim như chết lặng, tôi biết phải làm sao đây để níu giữ anh lại bên tôi?
Tôi nói anh hãy gặp tôi, dù chỉ 1 lần thôi nhưng anh đã từ chối. Anh nói rằng 10 năm qua, tôi biết rất rõ rằng, anh là người rất ít nói, nhưng tình cảm anh dành cho tôi là thật, anh đã yêu tôi, đã chờ đợi tôi như thế nào, bây giờ thì dù anh có yêu hay không yêu vợ thì cô ấy cũng đã chính thức là vợ anh, được mọi người trong gia đình anh công nhận, được pháp luật công nhận. Anh không thể gặp tôi, vì anh biết anh sẽ lại lao vào tôi và anh không muốn như thế. Tôi đau đớn biết chừng nào. Mất anh, tôi không còn muốn bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn hỏi anh rằng, 10 năm qua với anh, tôi là ai? Anh luôn gọi tôi là vợ, ngay cả khi tôi la mắng anh, anh vẫn gọi tôi là vợ, ngay cả khi tôi đòi bỏ anh, anh vẫn gọi tôi là vợ. Vậy mà giờ đây anh lại bỏ tôi không một chút luyến tiếc.
Cuộc đời phải chăng là như thế? Yêu anh, tôi có lỗi với chồng, với các con, với gia đình. Nhưng tôi chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh. Anh biết tôi như thế nào, nhưng anh vẫn yêu tôi, vẫn đến với tôi và đi cùng tôi suốt 10 năm. Anh từng thề và hứa với tôi rằng: “Cả cuộc đời này anh dành để trả nợ cho em, nếu anh không làm được điều đó, anh chỉ là…”. Tôi đã tin anh, cho đến giờ tôi vẫn cứ tin anh.
Tôi hận anh và tôi hận cả chính mình. Tôi không thể tha thứ cho anh cũng như tha thứ cho mình. Anh đã vì người phụ nữ đó, anh chối bỏ con của tôi và anh, kết quả tình yêu 10 năm của tôi. Anh vì người phụ nữ đó, anh rời xa tôi mà không cho tôi một lời an ủi. Tôi vì anh mà không thể yêu thương chồng được nữa. Nếu một ngày nào đó, chồng tôi biết được mọi chuyện thì cuộc sống của mẹ con tôi sẽ ra sao, đã bao giờ anh nghĩ đến điều đó không? Tôi đã đi hết một quãng đường dài cùng anh để rồi giờ đây tôi phải sống trong lo âu, hoảng sợ. Tôi tự hỏi, sau ngần ấy thời gian, tôi đã được gì? Tôi biết mình đã đánh mất nhiều thứ, có thể tôi sẽ không bao giờ lấy lại được.
Anh có thể rời xa tôi vì anh không còn yêu tôi nữa, nhưng anh không thể làm như thế với con của anh. Nếu bé không phải là con của anh thì có lẽ trong suốt cuộc đời còn lại, tôi không thể nào biết được bé là con của ai. Đau đớn, tủi nhục lắm.
Tôi biết mình tội lỗi, tôi biết mình ngu ngốc, tôi biết tất cả nhưng tôi không thể nào làm khác được vì tình yêu tôi dành cho anh quá lớn. 10 năm bên anh, tôi vẫn không thể hiểu được anh, anh chối bỏ mẹ con tôi, anh quên hết nhưng gì anh đã nói với tôi, anh chối bỏ nhưng gì tôi đã làm cho anh, anh giết chết tình yêu của tôi, chỉ vì người ta có thể giúp anh trả nợ, chỉ vì người ta mang anh đến vùng đất tốt đẹp hơn.
Phải. Anh rời xa tôi, anh sẽ có được những gì anh mong muốn, nhưng mãi mãi anh sẽ không bao giờ có được những giây phút mà anh đã có với tôi và không ai yêu anh như tôi đã yêu anh. Dù anh có đối xử với tôi như thế nào, dù tôi có hận anh như thế nào thì với tôi, anh vẫn mãi là của tôi, là cha của con tôi .
Tôi luôn cầu mong cho anh, ở vùng đất xa xôi đó, có thể tôi sẽ không thể đến đó được, tôi vẫn mong anh được hạnh phúc và có được tất cả những gì anh mong muốn. Tôi yêu anh và mãi luôn như thế, tôi chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh.
Theo VNE
Chồng đe dọa tôi nếu đụng đến bồ của anh
Vợ chồng tôi mấy tháng nay không ai nói với ai một lời, sáng anh đi tối anh về, cơm không ăn, tiền đưa tôi cũng ít. Tôi muốn cho cô người tình của anh một trận, anh nói sẽ không để yên nếu tôi làm thế, kèm theo tờ đơn ly dị.
Tôi và chồng đều hơn 40 rồi, có hai con, một gái một trai, anh là bác sĩ của một bệnh viện, tôi ở nhà chăm sóc hai đứa con và quản lý khu trọ của nhà chồng để lại. Trước đây tôi cũng đi làm nhưng khi sinh cháu trai, sức khoẻ cháu yếu cộng thêm áp lực công việc nên chồng khuyên tôi ở nhà nghỉ ngơi, chăm con để mình anh kiếm tiền lo gia đình là được rồi.
Cuộc sống gia đình tôi cứ hạnh phúc, êm đềm từng ngày nhưng cuộc đời không phải chỉ có màu hồng như tôi nghĩ. Tôi phát hiện anh có bồ, cô ấy nhỏ hơn tôi 10 tuổi, làm chung bệnh viện với anh, trình độ trung cấp dược, có chồng và một đứa con trai, bị chồng bỏ bê vì có bồ nhí bên ngoài. Cô thiếu thốn tình cảm nên than thở, tâm sự với chồng tôi. Anh vốn dĩ rất hoà đồng, được đồng nghiệp yêu quý nên không ngần ngại chia sẻ và an ủi khi cô ấy than khóc. Nghĩ việc đồng nghiệp nên an ủi nhau là bình thường nên tôi không để ý lắm.
Vô tình tôi bắt gặp tin nhắn của cô ấy gửi vào điện thoại chồng tôi: "Em yêu anh nhiều lắm", tôi vô cùng hụt hẫng và thất vọng. Vợ chồng tôi cãi nhau kịch liệt vì anh khai nhận họ đã yêu nhau được 2 năm. Tôi đã đem sinh mạng của mình ra để đánh đổi cuộc hôn nhân này, anh sợ tôi tự tử nên hứa không dính líu vào cô ấy nữa. Tôi tin anh và bỏ qua vì trước giờ anh chưa phản bội tôi lần nào. Tôi dành nhiều thời gian cho mình hơn, ngoài việc đưa đón con đi học và chăm nom nhà cửa, thời gian còn lại tôi tranh thủ đi spa, thể dục để giữ dáng cũng như giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Thời gian sau đó anh được lên chức trưởng khoa, công việc nhiều nên anh về trễ hơn, điện thoại lúc nào cũng để trong túi quần kể cả lúc đi tắm. Chuyện quan hệ vợ chồng anh ngày càng lạnh nhạt, tôi hỏi anh nói áp lực, căng thẳng công việc, stress. Chỉ khi tôi đòi hỏi quá anh mới chiều nhưng làm cho xong. Tôi tủi thân biết chừng nào, nhìn chồng vẫn rất phong độ và tràn đầy sinh lực, anh trẻ hơn so với tuổi, nỗi đau cũ lại ám ảnh tôi. Tôi quyết định thuê thám tử theo dõi và nhờ một số bạn bè để ý, mặt khác vẫn ngọt ngào với anh như không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả không phải stress, căng thẳng nhiều việc, mà anh đã cặp lại với cô gái đó. Tim tôi như ngừng đập, chỉ muốn chết đi nhưng lại nghĩ đến hai đứa con. Cô gái đó vẫn mang dáng vẻ bị chồng bỏ bê, đau khổ, bám lấy chồng tôi, họ đã đi khách sạn nhiều lần, anh vì phục vụ cho cô ta nên về nhà đâu cần tới vợ nữa. Trong khi đó tôi và anh sống như hai người bạn nhưng tôi cứ tự an ủi rằng do chồng kiếm tiền một mình rồi công việc nhiều nên anh bị bất lực. Đâu ngờ anh lén lút tôi ăn ngủ với cô gái kia bao năm qua.
Một số bạn bè của tôi còn nói cô ấy đã sinh đứa con thứ hai, có thể là con của chồng tôi. Cô ấy còn suốt ngày đọc chú đại bi, kinh sám hối nên chồng tôi và sếp tin cô ta rất đoan trang, dịu hiền. Tôi đủ bằng chứng đưa ra để nói chồng, anh chỉ im lặng, anh càng im lặng tôi càng đau. Vợ chồng tôi mấy tháng nay không ai nói với ai một lời, sáng anh đi tối anh về, cơm không ăn, tiền đưa tôi cũng ít hơn với lý do bệnh viện khó khăn.
Tôi đau khổ nhưng biết phải làm sao khi bản thân không việc làm, ở nhà ăn bám chồng, rồi hai đứa con của tôi nữa, chúng rất cần tôi. Nhiều lần tôi lang thang theo dõi anh, thấy họ vẫn đi khách sạn bình thường, vui vẻ, hạnh phúc như không có chuyện gì xảy ra. Chiều anh chở cô ấy về gần tới nhà rồi anh mới về vì nhà cô ở cùng hướng với nhà chúng tôi, chỉ khác quận.
Tôi nói với anh sẽ vào bệnh viện cho cô ấy một trận, anh nói sẽ không để yên nếu tôi làm thế, kèm theo tờ đơn ly dị. Tôi phải làm sao đây? 20 năm rồi tôi không đi làm, tất cả chi tiêu đều ở anh và tài sản của gia đình chồng cho. Tôi không muốn hai con phải bơ vơ, thiếu cha thiếu mẹ nhưng không thể chịu đựng được khi nghĩ tới cảnh tượng chồng đang ôm ấp cô gái kia trong khách sạn và đưa đón mỗi ngày. Tôi đã phải chịu đựng như thế 8 năm rồi. Giờ tôi sẽ tiếp tục chịu đựng cho cô ấy cặp với chồng mình hay vào cơ quan anh gặp người đàn bà đó nói chuyện rồi ly dị? Có phải tôi ngu ngốc nếu ly dị? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Ngoisao
"Bóc bánh trả tiền", lấy đâu mà chung thủy? Lấy nhau hơn chục năm, con giai con gái đủ cả, gần đây tự nhiên tôi phát hiện ông chồng có nhiều biểu hiện lạ, thích trưng diện bóng bẩy, ra ngoài quần là áo lượt, xức nước hoa thơm phức. Tối về nhiều lúc lão mắt trước mắt sau giấu vợ chui vào một phòng ngồi nhắn tin chiu chíu. Cứ thấy...