Không thể quên, em chọn yêu mãi mãi
Không có cách nào để quên, vì thế em sẽ chọn cách yêu anh mãi.
Em cũng chẳng biết phải gọi tên chuỗi cảm xúc của mình như thế nào bởi vì lúc này mọi thứ trong em dường như đều đang bị xáo trộn. Em biết mình đang có những cảm xúc không nên, em đang nhớ một người không nên nhớ, thế nhưng chính em cũng không có cách nào để ngăn những dòng ký ức xưa cũ thôi ùa về.
Em vốn ghét mùa Đông, nhất là những ngày đông vừa mưa vừa lạnh, nhưng vì ngày xưa chàng trai em yêu bảo rằng rất thích tiết trời như thế nên dần dần em cũng chẳng còn ghét nó giống ban đầu. Em ngốc nghếch tin rằng yêu một người cũng đồng nghĩa với việc yêu tất cả những thứ thuộc về người ấy, vì vậy nên em cứ khờ khạo tập cho mình các sở thích giống anh.Sáng nay thức dậy thấy bầu trời mùa đông mưa bay lất phất, một khung cảnh buồn buồn, lạnh lạnh và gợi nhắc em nhớ đến nhiều điều. Em không thể tự chủ được suy nghĩ của mình, vì thế nên suốt cả ngày hôm nay hình ảnh về anh cứ chờn vờn trong tâm trí. Rất nhiều lần em với tay lấy chiếc điện thoại định bấm số gọi nhưng rồi lại kịp ngăn được mình. Liệu em sẽ ra sao nếu như anh vẫn tiếp tục không bắt máy?!
Mưa mùa Đông làm em nhớ anh (Ảnh minh họa)
Em tin rằng chỉ cần sở thích giống nhau thì hai tâm hồn sẽ đồng điệu và khi đã đồng điệu rồi sẽ rất dễ dàng để em chạm tới trái tim anh. Cứ thế, càng ngày em càng thêm yêu một cách điên cuồng và ngốc dại, em vẫn ngậy thơ làm theo điều mình tâm niệm với niềm tin mãnh liệt rằng nhất định sẽ có một ngày anh hiểu được sự chân thành của mình.
Video đang HOT
Tự em đã làm khổ chính em, tự em đã huyễn hoặc bản thân, đã lấy trái tim yêu làm lu mờ lý trí. Đáng lẽ em sẽ sáng suốt hơn nếu như không yêu thương mù quáng như thế. Đáng lẽ em sẽ tỉnh táo và tự chủ được cảm xúc của mình nếu ngay từ đầu anh quyết định một cách dứt khoát. Anh gieo cho em sự hy vọng để rồi chính anh lại là người khiến em thất vọng gấp trăm lần. Em điên cuồng lao vào một cuộc tình tay ba giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, để rồi cuối cùng lại bị chính đám lửa đó khiến cho đôi cánh của mình cháy xém, cảm giác thất bại và đau đớn vô cùng.
Em quyết định dừng lại sau khi thấy trái tim mình đã mang quá nhiều thương tổn. Em không thể tiếp tục làm một người thứ ba vô duyên nữa bởi anh và người con gái ấy đang rất hạnh phúc kia mà. Anh vuốt ve bàn tay bé nhỏ của em giống như là an ủi nhưng rồi cuối cùng lại quyết định buông lơi nó để nắm chặt đôi tay của cô gái mà anh yêu thương. Ông trời cũng thật trớ trêu khi cho anh gặp cả em và người con gái ấy, để kết quả em lại là người phải chấp nhận thương đau.
Em sẽ quên, nhưng có lẽ lúc này em chưa làm được (Ảnh minh họa)
Em không cố tìm cách liên lạc với anh nữa, nhưng thật lòng thì quá khó để em quên được anh đi. Đôi khi em cứ ước rằng giá mà mình vô tình một chút, như vậy thì có lẽ lúc này em đã chẳng còn phải nhớ nhung sầu muộn vì anh. Cô bạn thân vẫn thường khuyên em nên mở rộng lòng ra để đón chào hạnh phúc đang tới, nhưng liệu còn người con trai nào có thể mang theo một luồng gió mới để xua tan những đám mây u ám đang ám ảnh trái tim và trí óc em lúc này?
Em không cần và không mong anh biết được những điều mà lúc này em đang nghĩ, bởi vì em sợ anh sẽ động lòng trắc ẩn rồi thương hại đứa con gái tội nghiệp này. Em yêu anh là thật, em đã từng mù quáng chạy theo anh là thật, nhưng em tự hào vì vẫn chưa đánh mất lòng kiêu hãnh của bản thân mình. Hãy sống hạnh phúc bên cạnh người mà anh đã lựa chọn, còn có tiếp tục nhớ và yêu anh hay không lại là lựa chọn của riêng em.
Theo Eva
Dừng lại nhé trái tim dại khờ!
Đã đến lúc em phải gấp trang sách cuộc đời có bóng hình anh lại.
Ngày hôm qua em đã khóc thật nhiều, những giọt nước mắt xót xa cho mối tình đầu thơ dại, những giọt nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi giống như cố rửa trôi chuỗi ký ức về anh đang choáng lấy tâm trí mình. Ngày hôm qua em khóc cạn hết nước mắt, có lẽ vì thế nên ngày hôm nay trí óc đã đủ tỉnh táo để nhận ra những việc mình cần phải làm.
Em đã tự đánh mất mình khi hình bóng anh tuột khỏi tầm tay. Người ta vẫn nói rằng " cái gì đã từng thuộc về mình rồi thì mới gọi là mất được", vì thế em chỉ có thể nói rằng tự đánh mất mình chứ không được phép nói rằng đã mất anh. Suy cho cùng thì anh chưa bao giờ là của em, chưa bao giờ trái tim anh hướng về em mà tất cả đều chỉ do em ngộ nhận. Em trách mình ngốc nghếch, em trách em vì đã quá dại khờ.Vì yêu anh nên em đã đánh mất chính mình và hoặc là hôm nay, hoặc là ngày mai nhất định em sẽ phải tìm lại nó. Em thích em của trước kia, sôi nổi và vô lo vô nghĩ, nhưng từ lúc gặp anh, từ lúc đem lòng yêu anh thì hình như em đã chẳng còn là chính em nữa rồi. Ngày xưa em đâu có biết khóc là gì, có chăng cũng chỉ khóc vì thương chú mèo chạy ra đường bị xe cán gãy chân, hoặc rớt nước mắt khi xem một bộ phim xúc động. Có ai ngờ lại có ngày em ngồi một xó để khóc nức nở vì một người con trai.
Em sẽ gấp lại những trang sách có bóng hình anh (Ảnh minh họa)
Chỉ còn vài ngày nữa là năm này kết thúc, có lẽ em cũng nên tự đặt một dấu chấm hết cho mối tình đầu vô vọng này chăng?! Em chẳng biết tương lai sẽ ra sao khi không còn anh bên cạnh, dù là với tư cách của "một người anh trai", nhưng vẫn phải khép lại thôi, bởi trái tim em không còn chịu đựng được nữa khi ngày ngày cứ phải nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của anh trao cho một người con gái khác không phải là em.
Mùa Đông này thật lạnh, có lẽ đây là mùa Đông lạnh lẽo nhất mà em từng trải qua trong cuộc đời mình. Ai cũng bảo tình yêu đầu tiên đẹp và và đầy mơ mộng, nhưng ít người biết rằng mối tình đầu trong veo ấy cũng dễ vỡ y như một chiếc bình bằng pha lê. Em đã nâng niu rồi trao đi thứ yêu thương tinh khiết nhất, để rồi khi bị trả lại thì nó đã bị hằn lên một vết đau. Em học được một điều rằng không phải bất cứ trái tim chân thành nào cũng đều được đền đáp. Cuối cùng chỉ còn em ngồi đó ngậm ngùi, tự khóc, tự thương xót cho chính mình.
Đã đến lúc phải dừng lại tất cả những vấn vương về anh (Ảnh minh họa)
Ngày hôm qua em đã viết đầy lên trang giấy những dòng ký ức ngập tràn hình ảnh của anh. Ngày hôm nay em sẽ thôi không viết nữa mà lật nó sang một trang giấy khác, một trang giấy trắng tinh tươm và bắt đầu viết một câu chuyện khác của cuộc đời mình. Em sẽ không cố gắng tẩy xóa ký ức mà chỉ gấp trang giấy cũ lại và cất đi. Khi nào cảm thấy lòng mình bình yên thật sự thì em sẽ lại mở ra xem. Biết đâu chừng khi ấy nhìn lại những dòng chữ hoen màu nước mắt và ố vàng vì thời gian em lại có thể nhẹ nhõm mỉm cười.
Đã đến lúc em phải gấp trang sách cuộc đời có bóng hình anh lại và lật sang một trang mới không còn liên quan đến anh. Em sẽ xóa hết những tin nhắn của anh ở trong điện thoại, sẽ thôi không khóc thương cho tình yêu đơn phương khờ khạo của mình. Em sẽ lại là em, tuy không còn được nguyên vẹn như em của ngày xưa nữa. Thôi thì... dừng lại nhé những yêu thương ngốc nghếch của riêng em!
Ngốc Nghếch (cobengocnghech@...)
Theo Eva
Hãy hạnh phúc bên người con gái ấy Không gặp lại nhau có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống hiện tại của hai đứa mình. Trở về thăm ngôi trường cũ sau bảy năm trời xa cách mà tâm trạng em cứ man mác buồn. Được gặp lại thầy cô, bạn bè, được đi dạo quanh sân trường, sống lại cảm giác của một thời học trò ngây thơ và...