Không thể ly hôn mặc dù chồng liên tục gái gú
Tôi biết anh dẫn một cô gái đi khách sạn, cô này lại không phải cô bạn gái trước đây, mới có hơn một tháng mà tôi đối mặt với bao nhiêu chuyện khủng khiếp.
Tôi yêu anh được 6 năm thì cưới, đến nay cũng gần 6 năm rồi. Hai năm trước biết chồng không thể có con tự nhiên, cách duy nhất là thụ tinh trong ống nghiệm, tôi động viên chồng không sao, mọi chuyện sẽ tốt thôi, không được thì xin con nuôi, nhưng anh không thích thế. Tôi nói nếu chồng không thích thì thôi, vợ chồng mình sẽ bên nhau đến cuối đời, nếu được lựa chọn tôi nguyện xin c.hết sau anh để chăm sóc anh đến cuối đời, vì biết rằng người còn lại sẽ rất cô đơn.
Tôi chỉ mong anh cố gắng giữ sức khỏe, đừng nhậu nhẹt, hút thuốc, nhưng tấm lòng tôi dường như không đủ, anh đi nhậu nhiều hơn có lẽ vì mặc cảm, tần suất dày đặc. Tôi mệt mỏi, cáu bẳn vì cứ phải chờ chồng đêm hôm khuya khoắt và không thấy chút hy vọng nào. Sau 2 lần thụ tinh ống nghiệm thất bại, cuộc sống nặng nề hơn, cho đến một hôm tôi tình cờ phát hiện chồng có tình cảm với cô bé trong công ty, anh nói chỉ có tình cảm thôi, chưa có gì hết.
Tôi tin và tha thứ, anh quan tâm chăm sóc tôi nhưng cũng chỉ được vài tháng, cho đến khi chúng tôi đi làm thụ tinh ống nghiệm lần thứ 3. Lần này do sức khỏe chưa phù hợp nên bác sĩ bảo để qua Tết rồi chuyển phôi, con chúng tôi giờ vẫn trong phòng lạnh nhưng có lẽ chúng không bao giờ được ba mẹ đón về nữa rồi.
Anh nói không còn yêu tôi nữa, không còn cảm xúc, muốn ly dị. Tôi đau đớn vật vã, níu kéo, tự trách bản thân không khéo léo, quá kiểm soát, hay cằn nhằn chồng, nhưng anh vẫn kiên quyết rời xa tôi. Đến khoảng 3 tháng sau, tôi nhắn tin cho anh xin lỗi nếu đã gây ra những nỗi buồn cho anh, xin lỗi vì không khéo léo để chăm sóc anh, rồi tôi quyết định buông tay.
Lúc đó, anh nhắn tin nói muốn làm lại, muốn chúng tôi cho nhau cơ hội. Tôi như được kéo lên khỏi vực thẳm, tự hứa với lòng sẽ gìn giữ anh sau ngày trở về. Đau đớn thay, vài ngày sau tôi nhận được tin nhắn từ cô gái trong công ty mà anh đã ngoại tình trước đó, thì ra 2 người họ đã yêu nhau một thời gian, cô ấy ghen ngược lại với tôi.
Video đang HOT
Anh lại đột ngột thay đổi thái độ, không còn mặn mà như mấy hôm trước nữa, nhưng sau khi gia đình anh biết chuyện thì anh nói sẽ dứt khoát với cô ta và làm lại với tôi. Anh nói cho thời gian để suy nghĩ, nhìn lại bản thân, tôi nghe lời chị chồng khuyên đi thuê thám tử theo dõi. Bất ngờ thay, tôi biết anh dẫn một cô gái đi khách sạn, cô này lại không phải cô bạn gái trước đây, mới có hơn một tháng mà tôi đối mặt với bao nhiêu chuyện khủng khiếp.
Lúc đầu chưa có chứng cứ rõ ràng, anh còn ngang nhiên nói không có, giận dữ và c.hửi mắng tôi, những lời mà trước đây tôi chưa từng nghe bao giờ. Tôi không hiểu và không thể tưởng tượng được chồng lại thành con người như vậy nhưng trong đầu tôi vẫn không nghĩ đến chuyện ly dị. Tôi không còn tự trọng nữa sao? Cứ nghĩ đến chuyện ly hôn là tôi không thể có động lực sống tiếp.
Tôi muốn gào thét, đ.ập đ.ầu vào tường hay lao vào xe tải để c.hết đi cho xong. Tôi biết mọi người sẽ khuyên nên bỏ chồng, nhưng thật sự là tôi làm không được, đau đớn dằn vặt, khổ sở và bây giờ chỉ nghĩ đến cái c.hết. Nhiều lúc giận quá chỉ muốn tìm gặp người con gái kia để cho họ một bài học, hay điên loạn quậy phá. Tôi phải làm gì đây, có nên gặp người đó để giải quyết không? Tôi bế tắc quá, chỉ muốn kết thúc sự đau đớn này càng nhanh càng tốt. Giúp tôi với.
Theo VNE
Chịu cảnh ‘bạo lực học đường’ vì... tôi là gay
Nếu bị đ.ánh, hãy nói với thầy cô và nói với gia đình chứ đừng như tôi, âm thầm chịu đựng để rồi đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.
ảnh minh họa
Khi đọc bài về dòng tâm sự "Bức xúc vì ngày nào cũng bị bắt nạt ở lớp học", tôi đã nhớ tới ngay năm cấp 2 khủng hoảng và sợ hãi của chính mình. Vì thế, tôi xin được chia sẻ về những ngày tháng khốn khổ và nhục nhã cho các bạn hiểu. Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thổ lộ hay tâm sự với bất kì ai về chuyện này, ngay cả bạn thân nhất của tôi hay gia đình của mình. Dù bây giờ tôi đã học năm nhất đại học nhưng những quá khứ ấy mãi không bao giờ tôi quên vì nó hằn sâu vào trí óc tôi và gây ra nhiều tổn thương nhất.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho "chúng nó". Nếu ai từng bị bắt nạt và bạo lực học đường thì sẽ thấu hiểu tâm sự này của tôi. Từ bé tôi đã được sinh ra trong gia đình cũng thuộc loại khá giả, tôi là con cả nhưng không vì thế mà tôi được bố mẹ nuông chiều mà luôn nghiêm khắc dạy dỗ tôi nên người. T.uổi thơ của tôi từ bé cho đến hết cấp 1, tôi vẫn luôn là người vui vẻ và lạc quan.
Nhưng cơn ác mộng của tôi bắt đầu khi tôi bước vào cấp 2, ngay từ lúc học hè lớp 6. Không hiểu vì sao 2 đứa bạn thân học cùng cấp 1 với tôi tự dưng quay lưng không thèm nói chuyện và bơ tôi luôn. Lúc đó tôi đã rất buồn và không dám chơi với chúng nó nữa, thế là tôi đã mất 2 đứa bạn. Khi đi học tôi luôn hòa đồng với mọi người và chơi với cả lớp, nhưng tôi đặc biệt chỉ thích chơi thân với con gái (vì tôi là gay). Có lẽ vì thế nên đám con trai trong lớp bắt đầu trêu chọc tôi là "bê đê". Lúc ức quá tôi cũng đ.ánh n.hau với lũ con trai trong lớp. Nhưng không hiểu chúng nó truyền tai nhau thế nào mà không những cả khối 6 mà đến cả các khối khác đều gọi và trêu tôi là "bê đê".
Đến đầu năm lớp 6, có một anh bị đúp từ lớp trên xuống vào đúng lớp tôi. Tôi có nghe nói rằng anh này rất "hổ báo" và "cầm trịch" khối chiều (tôi học buổi chiều). Sự khởi đầu của bạo lực học đường chính là đây. Anh ý nghe đồn tôi bị "bê đê", đã ghét sẵn nên vừa thấy đã đ.ánh tôi luôn khi mới vào lớp học. Được đà, bọn con trai trong lớp có người "bảo kê" nên cùng đ.ánh hội đồng. Hôm đó tôi đã khóc rất nhiều, định mách với cô nhưng bị chúng nó dọa nạt là nếu mách với cô sẽ ăn đòn nhiều hơn. Hàng ngày, tôi đi học như kiểu bị t.ra t.ấn cả thể xác lẫn tâm hồn. Chúng nó toàn đạp thẳng vào bụng, đ.ánh vào đầu, đ.ấm vào lưng, thậm chí có lần còn ném gạch vào người tôi rất mạnh. Một lần tôi đã bị đ.ánh hội đồng đến mức không đứng dậy được và phải vào phòng y tế. Có đứa bạn gái chơi với tôi, có lần thấy tôi bị đ.ánh đã vào can. Nhưng kết quả là chúng nó đ.ánh cả bạn tôi và bắt tôi đ.ánh chính bạn mình nữa (tất nhiên là tôi không làm điều đó).
Tâm sinh lý khi mới bắt đầu dậy thì đã ảnh hưởng đến tôi rất lớn. Tôi bắt đầu trở nên lầm lì hơn, cáu gắt với chính gia đình của mình, học hành chểnh mảng và không muốn tới trường nữa. Nếu lũ con trai thuộc loại thích bắt nạt người khác để ra vẻ ta đây đầu gấu bắt nạt tôi đã đành, nhưng bây giờ đến cả lũ con gái lười học "hot girl" lớp tôi cũng bắt tay bắt nạt tôi. Chúng nó xé sách vở, bắt tôi trả t.iền quà vặt, trong khi đó thì tụi con trai vẫn tiếp tục đ.ánh đấm dọa nạt. Đến một ngày, không biết vì sao chúng nó tìm được nhà tôi và ngang nhiên gọi tôi ra. Bố mẹ tôi thì vẫn không hay biết gì, chỉ nghĩ đó là bạn bè cùng lớp. Từ hồi đó, biết nhà tôi khá giả nên chúng nó có thêm trò nữa là trấn lột t.iền. Lúc trước tôi còn giấu t.iền để không cho chúng nó biết nhưng từ hôm chúng nó sang nhà tôi và mặc định là nhà tôi có t.iền thì tôi bị trấn lột hết. Hàng ngày, bố mẹ tôi cho 20k t.iền ăn sáng và uống nước ở trường, thỉnh thoảng tôi đã phải trả t.iền quà vặt trước cổng trường cho lũ con gái rồi, bây giờ đến bọn con trai cũng bắt tôi mỗi hôm ít nhất phải đưa 10k cho chúng nó. Thậm chí, có hôm tôi còn bị trấn hết.
Được một thời gian, chúng nó hả hê trấn t.iền tôi và không đ.ánh tôi nữa vì hằng ngày tôi đã nộp phí "bảo kê". Nhưng vì ức quá nên tôi bảo với mẹ không phải cho t.iền tôi nữa mà tôi sẽ mang bánh và sữa đi học ăn sáng. Hôm sau, chúng nó đòi t.iền nhưng tôi bảo là mẹ không cho t.iền nữa mà ăn uống ở nhà. Kết quả ra sao thì các bạn cũng sẽ hiểu, tôi lại bị chúng nó đ.ánh cho tơi bời. Thật sự, tôi chịu bị đ.ánh không phải vì tôi tiếc số t.iền đó, mà tôi nghĩ là bố mẹ tôi cũng phải làm ăn cực khổ mới có t.iền chứ không phải tự dưng t.iền rơi xuống cứ thế mà tiêu, còn chúng nó ăn chơi hằng ngày mà ngồi chia nhau t.iền của nhà tôi để ăn tiêu thì tôi không cam lòng.
May sao cuối lớp 6, anh "đầu gấu" kia bị đuổi học (hình như là do đ.ánh n.hau) nên tình hình cũng đỡ hơn. Thế nhưng lên lớp 7, tôi thỉnh thoảng vẫn bị đ.ánh. Đến cuối năm lớp 7 thì tôi không cam phận để bị bắt nạt suốt nữa, tôi bắt đầu gia nhập vào hội "hot girl" lớp tôi, công nhận đi cùng "queen bee" nên tôi cũng không bị bắt nạt hay bị nói là "bê đê" nữa. Bù lại, tôi phải trả t.iền quà vặt cho chúng nó và cho chúng nó vay t.iền không-hoàn-trả. Đứa cầm đầu còn bắt tôi gọi nó là "mẹ".
Đến đầu năm lớp 8, tôi được mẹ mua cho điện thoại Samsung nắp trượt đắt nhất lúc bấy giờ. Tôi vui sướng đến lớp khoe với bạn. Được khoảng 1 tuần, lớp tôi phải may lại đồng phục, từng người phải ra ngoài để đo quần áo. Và thế là chiếc điện thoại của tôi đã không cánh mà bay, chỉ vì tôi để quên trong cặp. Tôi báo với cô chủ nhiệm để tìm, lục cặp từng người trong lớp thì không có.
Đầu năm lớp 9, tôi quyết định xin mẹ chuyển lớp để không phải sống chung với lũ "ăn cắp" và "bắt nạt" nữa. Những tưởng sẽ khác, ai ngờ chúng nó còn ghê hơn bọn con trai lớp tôi, vừa vào học chúng nó đã ném bút, ném compa vào lưng tôi. Tôi c.hửi lại thì đến giờ nghỉ chúng nó đi lên bàn tôi và bắt đầu tát vào đầu rồi giẫm lên sách vở và cặp của tôi nữa. Tôi hận chúng nó. Cái gì cũng lôi tôi ra để trút giận. Chúng nó bị điểm kém, thất tình, bị cô giáo mắng cũng đổ lên đầu tôi. Có lần lớp tôi sinh hoạt cuối năm, tôi được cô giáo chỉ thị sẽ hát trước toàn trường vì cả lớp tôi hát hay nhất, đến sáng hôm sinh hoạt tôi đã phải đến sớm để tổng duyệt. Lúc ấy, tôi háo hức kinh khủng vì lần đầu tiên được hát trước toàn trường. Trước lúc đến lượt tôi lên hát thì chúng nó đã gọi tôi ra, dẫn tôi vào một phòng học và đá đ.ánh tôi vì tôi dám chơi trội, thích thể hiện. Lúc đó, tôi ấm ức kinh khủng, quần áo thì bẩn hết. Bọn nó thì ung dung cởi áo bắt tôi thay áo chúng nó vì sợ nếu ai thấy dấu chân trên quần áo tôi thì sẽ hỏi ra chúng nó.
Cả bốn năm cấp 2, tôi không có lấy một ngày bình yên, ngoài những hôm được nghỉ học và trốn học. Đến cấp 3, tôi đã bảo bố mẹ tôi xin cho tôi vào một trường dân lập để tôi sẽ không bao giờ gặp lại tất cả bọn nó nữa. Trong thời gian nghỉ hè, tôi đã thay đổi từ ngoại hình, tập cách ăn nói ghê gớm, đanh đá để lên cấp 3, tôi sẽ không bị bắt nạt nữa. Ông trời quả thật đã hiểu lòng tôi, dù là dân lập nhưng lớp tôi rất quý nhau, không ai bắt nạt ai cả và dù biết tôi là gay, không những thế bọn con trai trong lớp còn hay trêu đùa vui và rủ tôi đi chơi cùng nữa. Ba năm cấp 3 tôi đã được là chính mình. Còn cấp 2, từ khi ra trường tôi chưa bao giờ quay về lại dù chỉ 1 lần. Từ giáo viên cho đến bạn bè cũ tôi không bao giờ muốn gặp lại. Bây giờ chúng nó còn kết bạn với tôi trên facebook nhưng tôi không chấp nhận một đứa nào vì tôi không muốn chúng nó liên quan hay làm ảnh hưởng đến cuộc sống tốt đẹp của tôi nữa. Tôi tin rằng chúng nó có ngày sẽ bị quả báo thôi, không chúng nó thì cũng là con cháu chúng nó. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn chúng nó một phần vì đã giúp tôi cứng rắn hơn, không bị lừa lọc và nhìn ra sau này chọn bạn chọn bè cho mình.
Tôi có một lời khuyên cho bạn nào đang bị bắt nạt và bạo lực học đường là đừng bao giờ để chúng nó lên mặt với mình nữa, nếu bị đ.ánh, hãy nói với thầy cô và nói với gia đình chứ đừng như tôi, âm thầm chịu đựng để rồi đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.
Theo VNE
Nhân viên cũ của chồng bế con đến tận nhà bắt đền Thế là bao nhiêu công lao tôi ra sức vun vén cho cái gia đình này trong phút chốc đều rơi xuống sông xuống biển. Nhà cao cửa rộng, chồng làm sếp lớn giờ thì còn nghĩa lý gì nữa chứ... ảnh minh họa Nhìn biểu hiện khuôn mặt và cách tôi đi đứng, nói năng trong 10 người thì 9 người nói...