Không ngờ ôsin lại chính là tình cũ của chồng
Giờ thì tôi mới hiểu vì sao chồng mình lại có ánh mắt khó hiểu nhìn cô ôsin tôi dẫn về. Đúng là cõng rắn cắn gà nhà.
Do công việc điều hành công ty riêng bận rộn nên tôi không có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình nên buộc lòng phải tìm người giúp việc. Được chị cùng cơ quan giới thiệu cho người họ hàng gần làm giúp việc, tôi vui lắm. Ngày tôi đưa Lan- chị giúp việc về nhà chồng tôi và chị ấy cứ ngỡ ngàng nhìn nhau. Tôi hỏi hai người quen nhau à thì cả hai đều nói không.
Chị ta đứng như những gì bạn miêu tả, chăm chỉ sạch sẽ nên tôi thấy nhàn hạ hẳn, tôi có thời gian chăm sóc cho mình. Chị ta nhanh nhẹn, đảm đang, lo việc nhà, chợ búa, giúp tôi chăm sóc các con rất chu đáo. Mới đầu thấy chồng còn ngại ngùng, tôi nghĩ chắc anh chưa quen trong nhà có người lạ nhưng rồi sau đó khoảng gần một tháng thấy anh vui vẻ hẳn lên. Tôi càng thấy yên tâm về sự lựa chọn của mình.
Tôi cũng quý chị ta vì không chỉ được việc mà chị ta cũng rất biết cách tạo cho tôi sự yên tâm tuyệt đối với công việc nhà. Tôi luôn coi chị ta như người nhà nên những ngày cuối tuần đi mua sắm hay đi chơi, tôi không bao giờ quên mua quà cho chị ta, khi thì bộ quần áo mới, khi thì đôi dép, lúc lọ kem dưỡng da…
Đáp lại sự quan tâm của tôi, chị ta càng tận tình chăm sóc các con, việc nhà vẹn toàn hơn. Những món khoái khẩu của cả nhà được chị ta làm rất hợp khẩu vị. Các con tôi vì thế trông cũng có da, có thịt hơn và đứa nào cũng rất quý bác Lan. Nhưng có một sự thật động trời mà mới đây tôi mới biết đó là chị ta còn chăm sóc và “phục vụ” chồng tôi còn chu đáo hơn.
Có đôi lúc nghe hàng xóm khen mình nhưng kỳ thực là khen giúp việc: “Tìm ô-sin giỏi thế, vừa ngon mắt lại đảm việc nhà”. Mà đúng là giúp việc nhà tôi ngày càng đẹp lên thật. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là, có thể ở quê cơ cực nhiều nên bây giờ được sống nhàn hơn, đầy đủ hơn nên chị ta trông đỏ da, thắm thịt hơn hẳn. và thế tôi lại càng yên tâm tập trung vào công ty nhiều hơn và tin tưởng chồng mình và người giúp việc của mình nếu không tận mắt chứng kiến họ “trai trên gái dưới” ngay trên giường ngủ của mình.
Tối hôm đó, tôi đi công tác nước ngoài gần 1 tháng nhưng do công việc xong sớm hơn dự định nên tôi quyết định về nước trước vì không muốn ở lại thêm nữa và cũng vì nhớ con. Tôi quyết định không báo trước để cho cả nhà bất ngờ, đến sân bay tôi tự bắt taxi về thay vì gọi chồng đi đón như những lần trước. Về đến nhà tôi thấy cửa đóng im ỉm, nghĩ là bác Lan cho các con đi chơi, còn chồng đi chơi thể thao. Tôi lặng lẽ mở khóa cửa, kéo vali vào nhà, lên phòng.
Hình ảnh chồng mình đang mây mưa với cô giúp việc ngay trên chiếc giường hạnh phúc của vợ chồng, khiên tôi không tin vào tai của mình khi nghe có tiếng trò chuyện của cả trai lẫn gái phát ra từ chính phòng ngủ của mình. “Anh tham lắm, vợ đi vắng ngày nào cũng “vắt kiệt” sức của em. Vợ về là lại để em đói cho mà coi”. “Anh nghiện em rồi, làm sao để em “đói” được, cô ây có ở nhà mình vẫn yêu được cơ mà”. “Nhưng vừa yêu vừa lo, sợ lắm, em yên tâm cô ta không bao giờ về nhà trước buổi chiều tối đâu”… rồi tôi nghe tiếng cười khúc khích mà ruột gan bấn loạn, rối bời…
Mở toang cánh cửa bước vào, cảnh trai trên gái dưới khiến tôi tức giận vớ được cái gì dó rồi ném thật mạnh về phía hai người đó, rồi họ hoảng hốt rời khỏi nhau. Tôi lao ra khỏi phòng, rồi quỵ xuống cầu thang, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Video đang HOT
Hôm tôi xuất viện, anh quỳ xuống van xin tôi tha thứ, còn giúp việc thì đã biến mất. Sau này tôi mới biết, hai người yêu nhau ngay từ khi chồng tôi học năm nhất. Nhưng sau khi Lan ra trường không thể xin được việc ở thành phố nên cô ta buộc phải về quê. Hai người cũng xa nhau từ đó, Lan đi lấy chồng, nhưng gặp phải anh lêu lổng, nghề nghiệp không ổn định lại nghiện ngập. Trong nhà có gì anh ta đều mang bán hết, hết tiền chích hút xin vợ không cho là lại bị anh ta cho trận mưa roi. Khi không chịu đựng được nữa Lan bế con về nhà bố mẹ đẻ, phải lên thành phố làm ô sin.
Điều tệ hại hơn là để được gần gũi với giúp việc, cuối tuần anh ta mang cả hai con tôi gửi về nhà ông bà nội nói là bác giúp việc về quê, bố cũng phải đi công tác để hai người rảnh ranh. Tôi không thể tin nổi, mình đã bị phản bội bởi chính người chồng mà tôi luôn yêu và tin tưởng.
Giờ tôi không muốn bước vào căn phòng đầy ắp kỉ niệm, hạnh phúc vợ chồng và cũng là nơi khiến tôi đau đớn. Đến bây giờ, chính căn nhà của mình tôi còn không muốn về nữa, nằm lên chiếc giường của mình lại càng không muốn. Tôi bị hình ảnh của chị ta ám ảnh khắp mọi ngõ ngách trong nhà. Tôi muốn chạy trốn khỏi căn nhà của chính mình. Còn tha thứ cho chồng tôi lại càng không muốn, tôi ghê tởm sự giả tạo của anh. Ly hôn với chồng ứ, tôi rất thương các con không muốn chúng lớn lên thiếu sự dạy dỗ của bố.
Tôi không biết phải làm sao để giải quyết vẹn toàn mọi chuyện?
Theo Giadinh.net
Nhận ra sự thật về chồng tương lai ngay trong lễ đường
Vào ngày cưới tôi khoác tay anh bước vào lễ đường với ánh mắt ghen tị của bao cô gái. Cứ tưởng đây sẽ là giây phút hạnh phúc nhất trong đời nhưng có lẽ đó là một cảnh tượng ê chề mà tôi không bao giờ quên.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra là tiểu thư của một gia đình giàu có, bố mẹ đều là dân kinh doanh nên tôi rất được nuông chiều. Thế nhưng không phải vì nuông chiều mà tôi hư hỏng, ngược lại tôi vẫn muốn sống tự lập nên ngay từ khi còn là sinh viên tôi đã đi làm thêm để trang trải cuộc sống.
Ra trường nhờ khả năng của bản thân tôi được nhận ngay vào công ty lớn. Tại đây tôi có quen Hùng - một anh chàng lịch thiệp, đẹp trai và tháo vát trong công việc. Ban đầu tôi chỉ coi anh là đồng nghiệp bình thường nhưng dần dà do anh chủ động tấn công, theo đuổi nên tôi yêu anh lúc nào không hay. Sau thời gian yêu nhanh anh cầu hôn tôi:
- Em biết không anh đã đợi ngày này từ lâu lắm. Anh yêu em và muốn trọn đời này được cùng em chung bước, cùng nhau đắng cay, ngọt bùi để gây dựng hạnh phúc. Em đồng ý đi cùng anh bước tiếp trên quãng đường còn lại chứ?
Trước tấm lòng của anh tôi ngập tràn sung sướng và hạnh phúc. Cái gật đầu bẽn lẽn của tôi khiến anh òa lên vui mừng mà ôm tôi thật chặt. Dường như lúc đó cả hai như được sống trọn cho nhau, cùng hạnh phúc, cùng hân hoan hứa hẹn cuộc sống tương lai sau này.
Sau ngày anh cầu hôn 1 tuần thì anh dẫn tôi về ra mắt gia đình. Bố mẹ anh là dân kinh doanh nên kinh tế giàu có, khá giả. Bởi thế rất môn đăng hộ đối với gia đình tôi. Hạnh phúc hơn nữa là khi bố mẹ anh vui vẻ, xởi lởi với tôi lắm nên tôi cũng cảm thấy rất thoải mái.
Sau lần về ra mắt đó anh nói muốn kết hôn với tôi sớm vì:
- Bố mẹ anh rất hài lòng về em. Vì thế ông bà muốn anh kết hôn sớm để ổn định sự nghiệp, em thấy thế nào?
- Có vội quá không anh? Em muốn công việc ổn định đã chứ bây giờ cưới nhau thì e...
- E gì mà e em. Bố mẹ em chẳng phải rất giàu có hay sao, bố mẹ anh cũng vậy. Nếu khó khăn chắc bố mẹ cũng sẽ giúp đỡ chứ nhỉ.
- Tất nhiên rồi anh. Bố mẹ em còn hứa sẽ sang tên sổ đỏ cho em mấy miếng đất ngoại ô và một căn biệt thự nếu như em lấy chồng nữa đó.
- Ồ thế thì em còn chần chừ gì, kết hôn xong vợ chồng mình sẽ dọn ra căn biệt thự của em để ở cho thoải mái nhé.
Thực ra từ trước tôi rất sợ phải ở chung với bố mẹ chồng nên khi nghe anh nói sẽ sống riêng tôi rất hài lòng nên đã đồng ý ngay mà chẳng may suy nghĩ gì nhiều.
Vào ngày cưới tôi khoác tay anh bước vào lễ đường với ánh mắt ghen tỵ của bao cô gái. Cứ tưởng đây sẽ là giây phút hạnh phúc nhất trong đời nhưng có lẽ đó là một cảnh tượng ê chề mà tôi không bao giờ quên.
Ngay lúc tôi đang sánh bước cùng anh thì một cô gái dắt đứa trẻ bước đến trước mặt tôi và nói rằng tôi là kẻ đã cướp chồng của cô ta, cướp cha của con cô ấy. Thực sự lúc đó tôi bàng hoàng lắm nhưng trấn tĩnh lại tôi nhẹ nhàng khuyên cô ấy:
- Tôi biết tôi và anh Hùng đến với nhau sẽ có nhiều người ghen tỵ, đố kỵ và ghen ghét. Nhưng tôi và anh Hùng môn đăng hộ đối lại yêu thương nhau thật lòng. Cô đừng bày trò này mọi người sẽ cười cho đấy.
- Tôi không bày trò, nếu không tin thì cô xem đi.
Cô gái chìa cho tôi một tập ảnh, tôi lần giở thì thấy đó là ảnh của anh và cô gái cùng đứa trẻ. Họ rất hạnh phúc. Cô ấy còn mở cho mọi người xem một cuốn băng về abum cưới của hai người họ. Abum cưới đó đã được 6 năm.
- Tôi và anh Hùng đã kết hôn được 6 năm. Chúng tôi đã có với nhau đứa bé này. Gia đình anh ấy sống ở quê, quanh năm nghèo đói. Anh ấy muốn kết hôn với cô chỉ để lấy gia sản của nhà cô mà thôi.
Còn người anh ấy giới thiệu với cô là cha mẹ, dẫn cô về căn biệt thự giàu có đều là do anh ta thuê mà thôi. Tôi làm vợ anh ta, chăm sóc cha mẹ già ở quê nhà cho anh ta, một tay chu cấp tiền cho anh ta ăn học. Đến khi có công việc anh ta lại phủi bay tất cả để đến với cô. Tôi thực sự không cam lòng.
Trước lời cô ấy nói, trước bằng chứng cô ấy đưa ra cùng đứa con liên tục gọi bố. Tôi thật sự đã hiểu ra mọi chuyện. Còn anh từ đầu đến cuối chỉ biết cúi gằm mặt mà không dám nói gì. Tôi cảm thấy quá ê chề và nhục nhã khi bị anh ta lừa gạt như vậy. Đáng hổ thẹn hơn nữa anh ta muốn kết hôn với tôi chỉ vì muốn chiếm đoạt tài sản. Quay sang cô gái tôi cầm tay cô ấy và nói:
- Cảm ơn chị đã nói cho tôi biết sự thật về người đàn ông tệ bạc, dối trá này.
Tôi tuyên bố hủy đám cưới và một mình bước ra khỏi lễ đường. Tôi biết mình sẽ rất đau và chênh vênh một thời gian nhưng dù sao tôi biết sự thật lúc này còn tốt hơn là biết quá muộn.
Theo Kiến Thức
Bi kịch lấy vợ "đại gia" Tôi yêu và cưới vợ là thật, nhưng giá như vợ tôi xinh hơn tôi, hoặc vợ tôi không giầu thì tốt biết mấy. Lấy vợ đại gia ai cũng nghĩ tôi sướng lắm, không ngờ cơ nhục... Nếu em xinh đẹp thì chẳng nói làm gì, đằng này nhan sắc cũng dưới điểm 5, chỉ được cái lúc nào cũng tươi cười,...