Không muốn con nặng lòng vì cảm giác mang ơn
Từ khi còn trong bụng mẹ, tôi đã là một “em bé” khỏe mạnh và dễ tính. Ba mẹ nuôi tôi nhàn tênh.
Không ít lần mẹ nói với tôi như vậy.
Tôi vừa đi làm, vừa đi học, lại chăm con nhỏ. Lúc căng thẳng, mệt mỏi, tôi thường gọi điện về cho mẹ, kêu ca rằng Gạo biếng ăn và hay quấy khóc đêm. Dăm bữa nửa tháng, vợ chồng tôi lại phải đưa con vào viện vì ho, sốt cao, viêm đường hô hấp…
Sau những lời than vãn, tôi lại thở dài: “Phải chi Gạo dễ nuôi như con”. Mỗi lần vậy, mẹ lại thiết tha bảo: “Vợ chồng con đưa Gạo về quê để mẹ chăm cho một thời gian”.
Ảnh mang tính minh họa – JCOMP
Tôi biết mẹ thương cháu và xót con gái, nhưng tôi không nỡ xa con và không muốn mẹ phải cực nhọc. Sau cơn tai biến, ba tôi không tự đi lại được. Mẹ nay thành cánh tay, bờ vai… dựa cậy của ba. Vào cái tuổ.i bên kia dốc cuộc đời, mẹ cũng chẳng có thời gian để nghỉ ngơi.
Chuyến công tác đầu năm ra Bắc, tôi không báo cho ba mẹ biết. Khi ghé về thăm nhà, tôi mới biết ba bệnh nặng, mẹ đang chăm ba ở bệnh viện huyện cả tuần nay. Tôi vội đón xe vào viện, thấy tôi, mẹ sốt sắng hỏi: “ Sao con biết mà về? Mẹ không nói vì sợ con lo”.
Mẹ giục tôi về nhà nghỉ ngơi. Tôi phải gắt lên, đòi ở lại thay mẹ chăm ba. Tối muộn, ba đỡ sốt, ông nắm lấy tay tôi, ôn tồn: “Cho dù có chuyện gì, con cũng đừng gắt với mẹ. Khi sinh con, mẹ suýt bỏ mạng đấy!”.
Video đang HOT
Tôi sững sờ khi nghe ba kể về những tháng ngày mẹ mang bầu và sinh tôi. Khi đó, trong người mẹ có khối u lớn. Chưa đến ngày sinh, ba đã phải đưa mẹ vào bệnh viện cấp cứu, nhưng mẹ dặn ba bằng mọi giá phải để cho tôi được chào đời. Tôi sinh thiếu tháng, nhẹ cân, phải nằm lồng kính… Ở thành phố, ba mẹ chẳng có ai thân quen. Ba vừa chăm mẹ vừa túc trực khi y tá, bác sĩ gọi vào thăm tôi.
Ảnh mang tính minh họa – PressFoto
Còn mẹ may mắn thoát bàn tay tử thần nhưng vẫn rất yếu. Vậy mà ngay hôm sau mẹ đã gượng dậy, đòi ba xin bác sĩ cho mẹ qua phòng tôi để thăm con gái bé bỏng. Vài hôm sau, trên đường về phòng trọ lấy đồ, ba bị ngã xe trật khớp chân. Mẹ tự xoay xở với đứa con mới sinh non trong bệnh viện. Hằng ngày, mẹ phải cắn răng chịu đựng vết thương, ngồi vắt sữa nhờ y tá mang cho tôi.
Hành trình nuôi tôi những năm đầu đời đầy gian nan nhưng mẹ chưa một lời kêu ca, than phiền. Tôi như một con mèo ướt, “năm ngày bảy tật”. Bệnh tật của tôi đã lấy đi của mẹ tất cả sức lực, tiề.n bạc và tuổ.i thanh xuân. Vì phải chăm sóc tôi nên kế hoạch lập nghiệp trên thành phố của ba mẹ cũng đành “đứt gánh giữa đường”. Vài món đồ quý giá của gia đình cũng dần “đội nón” ra đi. Đôi bông tai là đồ lưu niệm của bà ngoại trao lại ngày mẹ xuất giá cũng trở thành tiề.n viện phí.
Kể đến đây giọng ba lạc đi, mắt tôi cũng ướt nhòe…
Ảnh mang tính minh họa – Our-Team
Sáng sớm hôm sau, mẹ xuất hiện ở cửa với cái cặp lồng cháo còn nóng hổi. Nhìn thấy mẹ, nước mắt tôi chực trào. Tôi lấy cớ đi ra ngoài mua đồ để mẹ không nhận ra. Nhưng khi về, vừa bước vào cửa phòng, tôi đã nghe mẹ “tra gạn” ba: “Ông để lộ “bí mật” với con rồi phải không?”. Ba đấu dịu: “Con nó làm mẹ rồi, cũng phải để cho con nó biết chứ”.
“Vợ chồng nó nuôi con cũng vất vả. Với lại, tôi muốn con gái luôn vui vẻ, không nặng lòng vì cảm giác mang ơn ba mẹ đã khó nhọc nuôi mình khôn lớn”. Lời mẹ nhẹ nhàng mà nước mắt tôi rơi…
Sao con ngày càng xa lánh mẹ?
Con gái càng lớn càng không muốn nói chuyện với mẹ. Mỗi lần tôi hỏi thăm nó, tôi chỉ muốn đán.h cho nó một trận. Chỉ cần hỏi vài ba câu, tôi đã tìm ra được những hành động xấu mà nó cố tình giấu giếm...
Ảnh minh họa
Thanh Tâm yêu quý!
Nhân dịp đầu năm mới, tôi chúc chị Thanh Tâm luôn mạnh khoẻ để đồng hành cùng chúng tôi trong những giây phút khó khăn của cuộc sống. Và mong chị dành cho tôi ít phút, lắng nghe nỗi lòng tôi và nếu có thể, mừng tuổ.i cho tôi những lời khuyên chị nhé!
Tôi có 2 đứa con, 1 cô con gái năm nay vào đại học và 1 cậu con trai năm nay lên lớp 5. Tôi và chồng sống ly thân nhiều năm nay. Vài năm trước, con gái lớn ở cùng với tôi, còn con trai nhỏ thì ở cùng với bà nội và bố. Tôi và chồng cũ luôn cố gắng hợp tác trong vấn đề nuôi dạy con nhưng có lẽ quan điểm sống khác nhau nên dù cố đến đâu, vẫn xảy ra những mâu thuẫn.
Chồng cũ của tôi là 1 người bảo thủ và lười nhác, ỷ lại. Công việc của ông ấy trong cơ quan làm ít, chơi nhiều nên lương không cao. Nhưng vì sống phụ thuộc vào mẹ, được mẹ nuông chiều, biết gia đình còn mấy mảnh đất ở quê nên ông ấy không chịu học tập, tìm việc làm thêm phụ giúp vợ con, lúc nào cũng có suy nghĩ bán đất, bán ruộng để lấy tiề.n sinh hoạt. Cũng vì tư duy ấy mà chúng tôi không thể sống chung được với nhau nữa.
Nhưng được cái, bố của bọn trẻ lại là người biết nói chuyện, biết chơi với trẻ con và chiều chúng, nên cả 2 đứa đều rất yêu bố. Tôi còn nhớ, khi trao đổi và thống nhất tách ra ở riêng, cả 2 đứa con đều mong muốn được sống cùng bố. Đứa con gái lớn lúc ấy đang học trường gần nhà tôi nên mới chấp nhận ở với mẹ. Tôi biết mình là 1 người nghiêm khắc và khá cầu toàn, đôi khi không kiềm chế tốt nên hay gắt gỏng, nhiều lúc khiến 2 đứa con sợ. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ chúng lại không thích ở cùng với mình.
Tôi đi làm miệt mài để kiế.m tiề.n đóng tiề.n học, lo tiề.n ăn, mua quần áo, đồ dùng cho con... Một mình tôi phải gánh vác và làm việc ấy, bởi chồng tôi ngoài việc chiều hư chúng với những bộ phim hoạt hình và các trò chơi vô bổ thì không gửi 1 đồng nào hỗ trợ nuôi con. Có lẽ chúng sẽ chẳng thể hiểu, vì người đi làm tối mắt tối mũi kiế.m tiề.n nuôi chúng là tôi nhưng người luôn chơi cùng, mua đồ nọ, đồ kia cho chúng lại là bố của chúng. Cả 2 đứa thường trách, sao mẹ không dành thời gian cho con, sao mẹ không đi họp phụ huynh, sao mẹ không giống như mẹ các bạn khác... Điều đó khiến tôi rất buồn.
Con gái càng lớn càng không muốn nói chuyện với mẹ. Mỗi lần tôi hỏi thăm nó, tôi chỉ muốn đán.h cho nó một trận. Chỉ cần hỏi vài ba câu tôi đã tìm ra được những hành động xấu mà nó cố tình giấu giếm. Vậy mà, mỗi lần tôi dạy bảo nó, nó luôn nói: "Mẹ đừng nói nữa, con không thích nghe!", "Thôi, con biết rồi, mẹ đừng nói nữa!"... Ngay cả việc nói cho con gái biết những điều chưa đúng mà nó cũng không cho tôi cái quyền ấy. Năm nay, vừa thi đỗ đại học, nó đã đàm phán với tôi về việc xin ra ở riêng, hoặc sang nhà bà nội ở cùng bố để đi học cho gần.
Vậy là con gái sang ở với bà nội và bố, còn cậu em thì qua ở với mẹ và thi vào một trường cấp 2 gần nhà. Cậu con trai lúc bé là 1 đứa rất tình cảm. Nó có cái miệng rất biết cách làm người khác vui. Nào thì "Con yêu mẹ lắm!", "Mẹ mệt không, con đấ.m lưng cho mẹ!", "Mẹ làm việc thế phải ăn nhiều vào!"... Ấy vậy mà, chẳng hiểu sao, từ khi đi học, nó thay đổi rất nhiều. Mỗi lần tôi học bài cùng con trai, bắt nó ôn thi cho cẩn thận thì nó lại cáu gắt và đòi về ở cùng bà nội và bố, thậm chí còn hét lên: "Con ghét mẹ!".
Thanh Tâm ơi, có phải tôi đã làm sai gì? Hay tôi thật sự là người mẹ tồi, mới dẫn tới việc các con ngày càng ghét và xa lánh mình?
Thúy Hằng (Gia Lâm, Hà Nội)
Chào chị!
Chúng ta đều có lý do giải thích cho những việc làm của mình. Như việc chị thường xuyên cáu gắt, yêu cầu khắt khe với con đều xuất phát từ tình yêu thương, mong uốn nắn, dạy dỗ con nên người. Nhưng chúng ta cũng cần tìm hiểu về suy nghĩ của con, học cách không áp đặt con và tin tưởng vào các con của mình chị ạ.
Mong muốn của các con là mẹ sẽ dành thời gian chia sẻ và tâm sự, lắng nghe các con chính là bước đi đầu tiên hiệu quả đó chị. Chỉ có hiểu, mẹ mới khiến các con biết cách chia sẻ và gần gũi mẹ. Và lắng nghe sẽ giúp chị yêu và dạy con đúng cách, thấu hiểu.
Sau nửa năm đuổi con gái đi, cuối cùng bố tôi cũng ân hận muốn đón về Tôi ngạc nhiên nhìn bố. Mắt ông đỏ hoe nhưng gánh nặng trong lòng tôi và mẹ như được trút xuống. Ảnh: Minh họa Chị gái tôi là người mạnh mẽ, cá tính, đang làm ở thành phố, thỉnh thoảng mới về quê một lần. Cách đây 6 tháng, chị ấy về dự đám cưới của tôi với cái bụng lùm lùm. Nhưng...