Không may đâm xe vào bà cụ rồi đưa về chăm sóc, tôi vô tình tìm được người mẹ trong mơ…
Tôi và chồng đều là dân quê lên thành phố lập nghiệp, hai con thơ của chúng tôi đều gửi ở quê cho ông bà chăm sóc. Vợ chồng tôi muốn tranh thủ lúc các con còn nhỏ để kiếm tiền, đợi khi kinh tế khá giả, con cái sau này sẽ có điều kiện ăn học tốt hơn.
ảnh minh họa
Thấm thoắt cũng đã năm, sáu năm. Lúc đầu chồng tôi làm thuê ở công trường, còn tôi thì nấu ăn gần đó. Sau một vài năm tích góp được lưng vốn, tôi chuyển sang bán đồ ăn sáng và điểm tâm bằng xe điện ba bánh, còn chồng tôi thì vẫn tiếp tục công việc trước kia. Hai vợ chồng tôi đều là người ăn tiêu có chừng mực, mỗi năm cũng tích cóp được một khoản tiền kha khá. Khi cuộc sống đã dư dả hơn, chúng tôi vẫn muốn phấn đấu thêm vài năm nữa, tạo điều kiện đưa con cái lên thành phố ăn học.
Ba năm trước, vào một buổi sớm vội đi bán hàng, tôi không may đụng phải một bà cụ. Đến khi định thần lại tôi mới nhận ra đó là bà cụ vẫn hay đứng từ xa và len lén nhìn tôi bán hàng. Dạo trước tôi vẫn cảm thấy khó chịu và “mất tự nhiên” trước ánh nhìn của cụ, nhưng lâu rồi cũng quen, tôi không còn để ý nữa. Nhưng đến hôm nay, vụ tai nạn xảy ra khiến tôi vô cùng sợ hãi. Tôi bối rối chạy đến đỡ cụ dậy, tuy bên ngoài không thấy thương tích ở đâu, nhưng cụ nằm đó bất tỉnh, tôi cũng không dám bỏ mặc mà đi. Tới khi cụ tỉnh lại rồi, tôi hỏi gì cụ cũng không nói mà chỉ nhìn tôi chăm chú, hai mắt ngấn lệ.
Tôi hỏi: “Cụ có sao không ạ? Cụ đau ở chỗ nào, cháu đưa cụ đi viện nhé”. Cụ chỉ lắc đầu không nói, nhưng đôi mắt như muốn năn nỉ tôi hãy ở bên cụ thêm lúc nữa. Dường như thần trí của cụ không hoàn toàn tỉnh táo, tôi bối rối không biết nên làm gì, chỉ đành đưa bà cụ đi cùng, định bụng đợi khi cụ khoẻ lại thì sẽ đưa về nhà.
Cả ngày hôm ấy cụ cứ đứng cạnh xem tôi bán hàng. Những lúc đông khách cụ còn phụ giúp tôi, sau đó lại cùng tôi thu dọn đồ ra về. Tôi gọi xe nhờ người đưa cụ về, nhưng cụ không chịu mà chỉ đứng ở đó, vẻ mặt buồn bã nhìn tôi. Trong đôi mắt ấy, tôi bất chợt cảm giác một nỗi buồn không nói nên lời. Tôi cũng không còn cách nào khác, cũng không đành lòng bỏ mặc cụ bơ vơ giữa phố xá đông người, vậy nên tôi mời cụ lên xe và cùng về nhà trọ với mình. Cũng kể từ đó, cụ ở liền với chúng tôi suốt 3 năm.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ba năm ngắn ngủi nhưng lại là quãng thời gian đáng nhớ trong gia đình tôi. Nhịp sống vẫn chậm rãi trôi qua như trước, nhưng cuộc sống lại thêm ấm áp tình người. Gần như ngày nào cũng vậy, sáng sớm tôi đi bán đồ ăn sáng, tối lại đẩy xe đi bán điểm tâm khuya. Nhưng trên bước đường ấy tôi không còn thấy đơn độc như trước, mà đã có cụ ở bên chuyện trò vui vẻ. Những khi đông khách cụ lại phụ giúp tôi, thấy tôi mệt, cụ thay tôi giặt quần áo, nấu cơm. Từ nhỏ tôi đã mồ côi, vậy nên ở bên cụ tôi luôn có cảm giác giống như được mẹ ân cần chăm sóc. Khi cụ ốm đau, tôi lại đưa “mẹ” đi thăm khám, thuốc thang. Tôi nói với cụ:”Cụ không có con cái, vậy con nhận cụ làm mẹ nhé. Con có gì ăn nấy, con có cái ăn sẽ không để mẹ phải đói. Sau này mẹ trăm tuổi, con sẽ làm con gái đưa tiễn mẹ”. Cụ nghe xong, cảm động không nói một lời, chỉ rơi nước mắt nhìn tôi.
Vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ, đã cùng nhau trải qua những năm tháng thăng trầm, hiểu rằng cuộc sống quý ở tấm lòng. Thế nên người thôn quê chúng tôi vẫn luôn coi trọng tình người hơn bất cứ thứ gì trên đời, và lẽ dĩ nhiên là chồng tôi hoàn toàn ủng hộ việc phụng dưỡng cụ. Những khi anh đi làm về, mồ hôi thấm ướt lưng áo, cụ còn nấu chè cho chồng tôi ăn. Tấm lòng của cụ khiến anh vô cùng cảm kích, anh nói: “Từ nhỏ em đã không có cha mẹ, giờ có mẹ cũng tốt!” Anh vốn ít nói, nhưng lại rất thương người và dễ xúc động.
Kỳ thực từ khi cụ ở cùng tôi, tết nào tôi cũng đưa cụ về quê ăn tết, bảo tụi nhỏ gọi là “bà ngoại”. Ở nhà chúng tôi cụ rất ít nói nhưng tâm trạng luôn vui vẻ, cũng hoà hợp với mẹ chồng tôi, chúng tôi rất giống một gia đình. Vừa ăn tết xong, khi chúng tôi chuẩn bị lên thành phố thì đột nhiên cụ đổ bệnh. Các bác sĩ nói rằng cụ bị tai biến, có lẽ không sống được bao lâu nữa. Khi đó tôi đã khóc rất nhiều, thật sự rất đau lòng. Ba năm qua tôi đã quen cùng cụ chia sẻ buồn vui, nếu giờ cụ ra đi, căn phòng trọ của chúng tôi sẽ thật hiu quạnh biết chừng nào. Tôi ngồi bên giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay và ngắm nhìn khuôn mặt ấy. Tôi thật sự mong sao thời gian có thể dừng lại, để chúng tôi lại được ở bên cụ, dù chỉ là thêm một vài ngày ngắn ngủi nữa. Cụ chỉ nhìn tôi chăm chú, miệng muốn nói điều gì đó nhưng không thể cất nên lời. Cũng đêm hôm đó cụ ra đi…
(Ảnh minh họa)
Mãi sau đó khi làm lễ mộc dục (tắm gội) cho cụ, tôi mới phát hiện trên ngực cụ có đeo chiếc vòng mặt đá gần giống với mặt đá mà tôi vẫn đeo khi còn nhỏ. Và nếu ráp hai chiếc với nhau sẽ tạo thành một mặt đá hoàn chỉnh. Người ta nói chiếc của tôi chỉ là một nửa, mẹ đã đeo cho tôi từ khi tôi còn nhỏ. Lý do bà bỏ đi tôi không bao giờ được biết, cho đến tận bây giờ…
Tôi không biết cụ có phải là người mẹ mà tôi vẫn ước ao được gặp lại, và có phải cụ đã nhận ra tôi mà không dám cho tôi biết hay không… Nhưng ít nhất thì suốt ba năm cuối đời, cụ đã được sống trong hạnh phúc bên người “con gái” là tôi.
Theo VNE
Sốc nặng khi biết lý do vợ cứ mang thai đến tháng thứ 3 là sảy khi vô tình nghe được vợ...
Nhìn máu chảy dài trên cặp đùi trắng nõn của em, tôi hốt hoảng. Gọi xe cấp cứu đưa em vào viện nhưng chẳng còn kịp nữa. Lại một lần nữa chúng tôi không giữ được con.
Tiếng em vọng ra từ nhà vệ sinh làm tim tôi đau thắt lại. (Ảnh minh họa)
Tôi và em đến với nhau không phải do cả hai tự quen biết mà là do bố mẹ hai bên đưa lối dẫn đường. Bố mẹ tôi và bố mẹ em có giao tình đã nhiều năm qua. Lại nghe chuyện cả hai chúng tôi đã đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi mà vẫn chưa tìm được một nửa cho mình nên quyết định ra tay giúp chúng tôi. Mà bố mẹ đã có kinh nghiệm rồi, ra tay thì nhất định gạo xay ra cám. Chúng tôi nhanh chóng có buổi hẹn hò đầu tiên.
Mới tiếp xúc với em được một, hai buổi nhưng tôi thấy rất quý mến em. Em dịu dàng, nhỏ nhẹ nhưng lúc cần thì cũng hoạt bát, năng động, đáng yêu lắm. Tôi thấy giữa mình và em có khá nhiều điểm tương đồng nên đã tin rằng, sự sắp xếp của bố mẹ chính là định mệnh dành cho mình. Sau 3 tháng quen biết, tôi lấy hết can đảm tỏ tình với em và kết quả khiến tôi quá ư hạnh phúc tột độ. Em gật đầu làm người yêu của tôi trong khi suốt thời gian qua, em không hề tỏ bất cứ cảm xúc lạ nào với tôi. Có thể em là cô gái sống nội tâm. Mà điều đó tôi sẽ tìm hiểu sau, bây giờ tôi phải tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ ở bên em đã.
Chúng tôi yêu nhau, bố mẹ hai bên mừng ra mặt. Bố mẹ tôi nhanh chóng chuẩn bị trầu cau sang nhà hỏi cưới em cho tôi. Cứ nghĩ quá vội vàng, tôi e ngại hỏi em thì sửng sốt trước câu trả lời đó:
- Anh yên tâm, em đã sẵn sàng làm vợ anh rồi!
Một hôn lễ khá long trọng và hoành tráng được tổ chức. (Ảnh minh họa)
Một hôn lễ khá long trọng và hoành tráng được tổ chức. Khách khứa đến chúc mừng tấp nập hơn trảy hội. Em lộng lẫy, kiêu sa trong chiếc váy cô dâu làm tôi như hồn xiêu phách lạc. Đêm tân hôn, lại được chứng kiến sự trinh nguyên của em trên tấm ga giường trắng, tôi ôm chặt lấy em cười sung sướng mà không hề biết rằng, sau lưng tôi, giọt nước mắt em đang rơi.
Em có thai, tôi mừng hơn bắt được vàng. Bố mẹ tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Em được nâng niu, chăm sóc rất kĩ. Thế mà bao nhiêu hy vọng của tôi, của gia đình tan biến hết khi đến tháng thứ 3 em bị hỏng thai. Nguyên nhân hỏng thai được thông báo là do thai yếu. Tôi nén đau buồn lại, động viên, an ủi em.
2 tháng nữa trôi qua...
Thấy em ôm miệng lao vào nhà vệ sinh nôn ọe khi ngửi thấy mùi thức ăn. Bằng kinh nghiệm của lần trước, tôi vui mừng biết rằng em đã có thai. Thật không ngờ, sau bao nhiêu cầu ước thì điều tôi mong mỏi cũng đã trở lại. Lần này, tôi bắt em không được động tay vào bất cứ việc gì trong nhà gì hết. Tôi muốn em phải được hoàn toàn nghỉ ngơi sau khi đi làm về. Cẩn thận là như thế, vậy mà...
Nhìn máu chảy dài trên cặp đùi trắng nõn của em, tôi hốt hoảng. Gọi xe cấp cứu đưa em vào viện nhưng chẳng còn kịp nữa. Lại một lần nữa chúng tôi không giữ được con. Đấy cũng là vào tháng thứ 3.
Hôm nay tôi đưa em về ngoại để mẹ vợ an ủi em, động viên em vì tôi thấy em suy sụp tinh thần quá. Chắc tại bữa trưa ăn hơi nhiều, tôi bị đau bụng nên chạy vội vào nhà vệ sinh. Chẳng biết vì đãng trí hay do số phận sắp đặt để tôi biết được chuyện động trời đó mà đi vệ sinh xong tôi quên xả nước, đậy nắp bồn cầu xuống rồi cứ thế đi ra ngoài nghe điện thoại. Để rồi khi nhớ ra, tôi phải quay vội lại vì nhanh không xấu hổ thì...
- Em không thể làm chuyện có lỗi với chồng em nữa. Chuyện hỏng thai hai lần này đều là do em và anh không cẩn thận khi gần gũi nhau. Mà sao cứ đến tháng thứ 3 là anh lại tới tìm em như vậy? Nếu em không lo lót tiền thì bí mật của chúng ta đã bị bại lộ rồi. Em đã có chồng, chồng em cũng rất tốt với em anh ạ. Chúng mình dừng ở đây thôi.
Tiếng em vọng ra từ nhà vệ sinh làm tim tôi đau thắt lại. Tai tôi vừa nghe được chuyện khủng khiếp gì vậy chứ. Em cứ đến tháng thứ 3 là sảy thai, lý do hóa ra là vì như thế này đấy ư? Tôi cười mà tim vỡ vụn thành từng mảnh. Em đã yêu ai trước khi yêu tôi mà tôi giống gã khờ chẳng hề hay biết. Tình yêu em dành cho tôi là giả dối, vậy có khi nào sự trinh nguyên kia cũng là đồ giả sao? Tôi bước đi như kẻ mất hồn, quên luôn cả cái chuyện xấu hổ vì đi vệ sinh quên xả nước bởi nỗi tủi nhục, sự uất hận đã lấp đầy tâm trí tôi rồi. Phải làm gì với cuộc hôn nhân mình luôn tôn thờ này, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết hai từ tha thứ là quá khó với tôi mà thôi.
Theo blogtamsu
Nhắm tịt mắt cố làm "nghĩa vụ tân hôn" với cô vợ già, ai ngờ vô tình chạm vào cái đó tôi.. Tất nhiên là không phải tôi ham hố gì đêm tân hôn rồi, thậm chí tôi đã lên kế hoạch để tẩu thoát ngay lúc đó. vậy nhưng đúng là không qua được mắt mẹ tôi.. Ảnh minh họa Tôi năm nay gần 30 tuổi, đáng lẽ ra với cái tuổi này cũng là yên bề gia thất được rồi. Vậy nhưng do...