Không đẻ được con trai, tôi đã làm một việc hiếm người vợ nào dám
Khi biết quyết định của tôi, mẹ tôi đã chửi tôi ngu ngốc, bảo tôi không có liêm sỉ…
Tôi là người đàn bà không sinh được con trai. 10 năm trước, tôi ký đơn ly hôn để chồng mình đi tìm người có thể cho anh một đứa con nối dõi.
10 năm sau, tôi vẫn sống như thể anh chưa từng rời xa. Có người bảo tôi ngu dại , có người bảo tôi vị tha. Còn tôi, chỉ thấy mình còn yêu.
Những ngày làm vợ anh
Ngày tôi lấy anh, cả họ bên chồng đều nói tôi không xứng. Tôi chỉ là công nhân, bàn tay chai sạn, da rám nắng, còn anh là con trưởng của một dòng họ có tiếng. Họ muốn anh cưới cô gái nào làm việc nhẹ nhàng, biết ăn nói, có học và nhất là phải sinh được con trai để nối dõi. Tôi biết nhưng yêu rồi, tôi vẫn chọn bước vào.
Hồi ấy, tôi tin chỉ cần mình thương anh hết lòng, mọi người cũng sẽ thương tôi. Tôi làm việc quần quật cả ngày, chiều về vẫn nấu cơm chờ anh, chỉ mong có tiếng cười trong nhà.
Tôi rất muốn sinh con trai cho chồng nhưng không thể (Ảnh minh hoạ: Sohu).
Ngày tôi sinh con gái, nhà chồng im lặng như có đám. Không ai sang thăm, không ai hỏi han. Chỉ có mẹ tôi từ quê ra, bồng đứa cháu gái mà rơm rớm nước mắt .
Tôi nằm viện, nghe ngoài hành lang người ta nói: “Đàn bà không đẻ được con trai thì vô phúc”. Tôi cắn môi, cười mà nước mắt ứa ra.
Anh vẫn thương tôi, vẫn xoa đầu con bảo: “Con gái cũng quý mà”. Tôi tin thế nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, vì ánh mắt anh đôi khi nhìn xa xăm, như đang đợi một điều gì khác mà tôi không có.
Tôi lại mang thai rồi lại sảy. Lần thứ 3, tôi suýt mất mạng. Bác sĩ bảo tôi không thể sinh nở nữa. Tôi ngồi nhìn trần nhà trắng toát, thấy mình nhỏ bé như hạt bụi.
Video đang HOT
Khi về, tôi nói với anh, anh im lặng. Sự im lặng ấy kéo dài mãi, như tấm chăn ẩm trùm lên đời sống vợ chồng tôi. Anh bắt đầu đi công tác xa. Tôi ở nhà, ôm con, lòng đầy lo lắng.
Một hôm, anh trở về, ngồi lặng trước sân, nói rằng anh đã có con trai với người khác. Giọng anh bình thản như nói về chuyện mưa nắng. Tôi ngồi đó, không khóc, chỉ thấy trong ngực có khoảng trống lạnh buốt. Tôi không giận vì tôi hiểu lòng người đàn ông trong dòng họ ấy, cái chữ “nối dõi” nặng hơn cả tình yêu.
Tôi còn ủng hộ anh mang đứa bé về nhà, nấu cơm, giặt áo cho bé, coi như con ruột. Mẹ tôi thấy thế thì chửi tôi ngu ngốc, bảo tôi không có liêm sỉ, dung túng cho chồng ngoại tình.
Tôi chỉ cười nói: “Thôi mẹ, con không trách anh đâu”. Nhưng đêm về, tôi úp mặt vào gối, nghe tiếng con gái thở đều mà lòng quặn thắt.
Những ngày không còn làm vợ anh
Sau đó ít lâu, anh lại đi công tác. Lần này, anh không về nữa. Anh bảo để được quyền chăm con, người đàn bà kia bắt anh phải ly hôn tôi.
Chị ta vừa được đền bù đất, có vốn mở xưởng, hứa giúp anh làm ăn. Anh nói những lời ấy mà không nhìn tôi, chỉ nhìn xuống nền gạch cũ, như sợ bắt gặp ánh mắt của người bị bỏ rơi.
Tôi im lặng rồi gật đầu. Khi người ta đã chọn xong con đường, mọi níu kéo chỉ khiến bản thân thêm tủi. Tôi ký đơn ly hôn, chữ ký run như con cá mắc lưới.
Từ đó, tôi không còn chồng. 10 năm rồi, tôi sống cùng con gái, nay con có chồng, có con. Tôi làm bà ngoại, ngày ngày chăm cháu, tối về ngồi một mình bên ngọn đèn dầu.
Thỉnh thoảng có giỗ chạp, tôi vẫn ghi tên mình và tên anh trên thiệp, như thể anh chưa từng đi. Người ta bảo tôi lẩn thẩn nhưng tôi thấy thế mới phải đạo. Dẫu sao , tôi từng là vợ anh, từng cùng anh qua đói nghèo, từng nắm tay anh khi chưa có gì trong tay. Đời người, mấy ai được nắm tay cùng một người đến già.
Mỗi chiều, tôi vẫn ngồi nhìn con đường anh từng đi làm. Tiếng gió thổi qua hàng tre nghe như tiếng xe anh năm nào. Có khi tôi tưởng anh đang về, lòng vui như trẻ con. Rồi tôi lại nhớ ra, anh đang ở một nơi khác, bên một người khác, có con trai, có mái ấm khác. Tôi cười một mình, thấy nước mắt rơi mà không biết vì sao.
Đêm đến, khi nhà đã tắt đèn, tôi hay nghĩ: Nếu một ngày tôi mất đi, người ta khắc tên tôi và anh chung trên bia mộ, chắc tôi sẽ rất mãn nguyện. Tôi không cần anh quay lại, chỉ cần ký ức về anh đừng mất. Bởi nếu mất cả ký ức, tôi chẳng còn biết mình từng là ai, từng yêu ai, từng sống vì điều gì? Tôi chỉ còn sự trống rỗng.
Tôi viết ra những dòng này không phải để kể khổ, cũng không để ai thương hại mình. Tôi chỉ muốn hỏi: Mọi người liệu có làm như tôi không? Có chọn quên đi thay vì mong nhớ, chấp nhận mất chồng để giữ yên lòng mình?
Tôi không biết lòng mình như nào nữa khi tuổi già đang dần kéo đến. Tôi chỉ biết im lặng cũng là một cách yêu.
Bởi có những vết thương càng chạm vào càng đau, có những nỗi trăn trở chỉ khi không nói mới nghe rõ được hết. Và biết đâu, trong sự im lặng của tôi vẫn có chút âm vang của tình yêu, thứ tình yêu dẫu bị phản bội vẫn đủ hiền lành để tha thứ.
Sau khi tôi sinh con trai, mẹ chồng bắt cháu gái mới 3 tuổi sang ngủ cùng giúp việc, và lời nói đau lòng của con gái nhỏ
Khi thấy tôi ngồi dậy, con bé đôi mắt đỏ hoe, hai tay ôm chặt chiếc gối nhỏ: "Mẹ cho em ngủ với mẹ 1 xíu thôi, 1 xíu xíu thôi được không?".
Đêm hôm đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.
Tôi vẫn nhớ như in ngày con gái đầu lòng chào đời. Trong khi tôi mệt lả vì cuộc vượt cạn kéo dài, mẹ chồng chỉ liếc nhìn đứa cháu gái rồi thở dài: "Nghỉ ngơi mấy tháng rồi 2 vợ chồng xem thế nào sinh thêm thằng cu rồi chăm luôn cả thể" . Ánh mắt thất vọng ấy theo tôi suốt những ngày ở cữ.
Thật ra tôi hiểu chứ, chẳng có cái gì gọi là chăm luôn cả thể cả, mẹ chồng chỉ muốn tôi nhanh chóng mang thai và sinh cháu đích tôn càng sớm càng tốt. Giống như thể lần sinh đầu là con gái của tôi là lần sinh nở thất bại và vô dụng vậy...
Tôi cố gắng trì hoãn nhưng hai năm sau tôi và chồng không chịu nổi áp lực nên đã đồng thuận chuyện thả để có con. Lần này tôi mang thai 1 bé trai.
Khi tôi sinh con trai, cả nhà chồng vui mừng như bắt được vàng. Mẹ chồng ôm cháu trai không rời, miệng không ngớt lời khoe khoang với hàng xóm về "cháu đích tôn" của nhà.
Chỉ một tuần sau khi sinh con trai, mẹ chồng đã có những sắp xếp khiến tôi sửng sốt. Bà bắt tôi dồn hết sức chăm cháu trai, không chỉ tôi mà cả cái nhà này đều dồn hết quan tâm cho em bé mới chào đời.
Bà giật lấy đứa con gái mới lên 3 của tôi, giao cho người giúp việc chăm sóc. Thậm chí còn dọn hết đồ đạc của con bé sang phòng ngủ của giúp việc.
Tôi phản đối: "Con bé mới 3 tuổi, nó ngủ ngoan lắm, mẹ cứ để con bé ngủ ở phòng con đi!" . Nhưng lúc ấy mẹ chồng nói, em bé mới sinh có thể quấy khóc nên cần được chăm sóc nhiều hơn, tôi đành im lặng.
Đêm đầu tiên xa mẹ, từ phòng bên vọng lại tiếng con gái tôi khóc thét gọi mẹ, nhưng tôi không dám sang vì sợ mẹ chồng mắng.
Vả lại, lúc ấy tôi còn yếu ớt và may mắn là bác giúp việc nhà tôi rất tốt, bác thương con gái tôi như con cháu trong nhà nên việc để con sang ngủ với bác tôi cũng tự trấn an là không sao đâu.
Con trai tôi được 2 tháng tuổi, thằng bé khá quấy chứ không dễ chăm sóc như chị gái mình. Tôi gần như cạn kiệt sức lực vì chăm sóc 1 em bé nhỏ. Thú thực, lúc ấy tôi phần nào ít quan tâm đến con gái hơn, chủ yếu mọi sinh hoạt của con đều là bác giúp việc làm hết.
Sự áy náy của việc vô tâm dần dần mai một, tôi cũng dần dần chỉ chú tâm vào con nhỏ...
Thế rồi, mấy đêm liền, tôi thấy cánh cửa phòng mình hé ra 1 chút nhưng vì quá mệt mỏi nên tôi không bận tâm nhiều. Cho đến tối hôm ấy...
Khi cánh cửa phòng khẽ mở, con gái bé bỏng của tôi - đứa trẻ mới lên 3 rón rén bước vào. Từng bước chân của con bé đầy thận trọng, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn vào giường như thể quan sát xem mẹ đã ngủ hay chưa.
Khi thấy tôi ngồi dậy, con bé đôi mắt đỏ hoe, hai tay ôm chặt chiếc gối nhỏ: "Mẹ cho em ngủ với mẹ 1 xíu thôi, 1 xíu xíu thôi được không?" - giọng nói ngắt quãng ấy như nhát dao cứa vào tim tôi.
Tôi vội vàng xuống giường ra bế con bé lên nằm cùng. Tôi khóc không ngừng được, mặc kệ cho việc tiếng nức nở của mình có thể đánh thức bé út mà tôi phải ru mãi mới chịu đi ngủ.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra nếu không phải là tôi, nếu không phải là người sinh ra những đứa trẻ ấy thì ai sẽ là người bảo vệ được chúng đây?
Sáng hôm sau, tôi tuyên bố với cả nhà sẽ để hai con ngủ cùng phòng. Mẹ chồng nổi giận ra mặt nhưng thấy tôi có vẻ kiên quyết nên bà quay sang sưng sỉa và chiến tranh lạnh. Chồng tôi cũng khuyên tôi nghe lời mẹ. Nhưng lần này, tôi kiên quyết không nhượng bộ.
Tôi sắp xếp lại phòng mình 1 chút, con gái tuy không nằm cùng giường với tôi nhưng có 1 chiếc giường nhỏ ngay trong phòng mẹ. Con bé vui vẻ chấp nhận việc không được ngủ chung giường với mẹ, nó thỏa mãn với việc được ở cùng phòng với mẹ, với em trai.
Điều quý giá nhất là ánh mắt con gái tôi lại sáng lên. Mỗi tối, trước khi ngủ, nó lại thủ thỉ với em trai: "Em ngoan nhé, đừng có khóc để mẹ còn ngủ nhé!".
Trải qua tất cả, tôi hiểu rằng không đứa trẻ nào đáng bị đối xử bất công vì giới tính của mình. Tình mẫu tử không thể bị chia năm xẻ bảy hay đong đếm bằng những định kiến cổ hủ. Hạnh phúc thực sự là khi những đứa con của ta được yêu thương vô điều kiện, được là chính mình trong vòng tay ấm áp của mẹ. Giờ đây, mỗi khi thấy con gái dạy em trai hát, lòng tôi lại trào dâng niềm hạnh phúc khôn tả - hạnh phúc của một người mẹ đã dũng cảm đứng lên bảo vệ quyền được yêu thương của những đứa con mình.
Mừng bạn thân sinh con trai tôi lấy tài khoản chồng chuyển tặng chục triệu, nhưng vừa thấy tin nhắn cô ấy trả lời mà sốc ngất Chỉ một tin nhắn của cô bạn thân đã kết tội ngoại tình của chồng tôi. Dù cưới chồng hơn 7 năm, có một con gái 6 tuổi. Nhiều người nói sao tôi không sinh thêm con trai. Tôi quả thật muốn sinh thêm con cho chồng, không nhất thiết là phải con trai, vì với tôi con nào cũng là quà quý....











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Về hưu, chúng tôi mới hiểu căn nhà vẫn đủ người, nhưng bữa cơm gia đình đã vắng từ lâu

69 tuổi, nghỉ hưu, tôi bán nhà sang sống cùng con gái: Chỉ sau 1 tháng đã hối hận muốn quay về

Người phụ nữ "mặc kệ" chồng đi qua đêm và câu chuyện hôn nhân rỗng tuếch

Mừng cưới 'trả nợ' sau 7 năm, tôi toát mồ hôi vì vàng đắt gấp 4 lần

Nhà chồng đổi vàng bằng 100 triệu đồng, tôi tự ái huỷ ngay lễ ăn hỏi

Tuổi già, sống trong biệt thự 20 tỷ cụ ông vẫn bật khóc: 'Giá như tôi có một căn nhà nhỏ hơn'

Tuổi 70 chúng tôi vào viện dưỡng lão để bớt phiền con, nào ngờ lại tìm thấy niềm vui tuổi già

Tôi từng nghĩ nghỉ hưu là lúc dựa vào con, cho đến khi con dâu bảo: 'Mẹ trả tiền thì mới được gặp cháu'

Chồng đòi đón mẹ bệnh về chăm, tôi lập tức xin đi công tác, cái giá phải trả khiến tôi day dứt mãi

Bố chồng mất, con dâu đi rút 3 triệu tiền thừa kế: Câu nói của nhân viên ngân hàng khiến chị ngã quỵ

Cô gái trẻ đưa con nuôi đi xét nghiệm ADN để 'minh oan' với gia đình bạn trai

Con trai bị mẹ bỏ rơi lúc 6 tuổi, 20 năm sau bà ấy quay về trong bệnh tật, hành động của con khiến tôi chết lặng
Có thể bạn quan tâm

Bước tiến mới của Google trong cuộc đua lượng tử
Thế giới
20:12:37 23/10/2025
Khởi tố hai người thông đồng "rút ruột" ngân sách hơn 3,5 tỷ đồng
Pháp luật
20:10:42 23/10/2025
Một quốc gia châu Âu lần đầu tiên phát hiện thấy muỗi: Bắt được 3 con gồm 2 cái và 1 đực
Lạ vui
20:01:19 23/10/2025
Khởi tố tài xế taxi đi ngược chiều, tông tử vong người lái xe máy
Tin nổi bật
20:00:15 23/10/2025
Vì một bài viết giả mạo, ông nông dân mất trắng 150 tấn khoai sau một đêm
Netizen
19:57:07 23/10/2025
Loạt sự cố "cười ra nước mắt" của Hoa hậu Đỗ Hà trong đám cưới giữa bão số 12
Sao việt
19:43:09 23/10/2025
5 mỹ nhân showbiz này "ăn giấy sống qua ngày" sao?
Sao châu á
19:39:04 23/10/2025
"Ông trùm săn mồi tình dục" Diddy bị ám sát trong tù
Sao âu mỹ
19:28:41 23/10/2025
Louis Phạm lại "flex" sang chảnh
Sao thể thao
18:35:23 23/10/2025
OpenAI tạo mối đe dọa đáng kể nhất với vị trí thống trị của Google trên internet
Thế giới số
17:33:49 23/10/2025