Không dám nhận con vì sợ không lấy được chồng
Có bầu khi còn quá trẻ, chưa có chuẩn bị gì cho tương lai, lại không có công việc, tôi đành để con cho một người cô nuôi với suy nghĩ, cho cô luôn đứa con ấy.
Ngày đó, tôi nào nghĩ được nhiều. Có thương con, có tình cảm mẹ con đó, không phải là người đàn bà vô trách nhiệm nhưng có con rồi, tôi phải làm thế nào. Tôi đâu dám nói với bố mẹ tôi chuyện mình mang bầu, có con. Nếu vậy, mẹ tôi chắc c.hết mất!
Yêu một người đàn ông và tin vào tình yêu của anh ta, để rồi khi trót dại trao thân, tôi đã hối không kịp vì tin mình mang bầu. Cứ chần chừ mãi, sợ chuyện đi phá thai nên tôi cứ cố giữ lại. Và khi cái thai đã lớn, không thể can thiệp được nữa, tôi đành chấp nhận giữ con, sinh con ra, giấu giếm bố mẹ, suốt mấy tháng cuối không về quê. Trước đó, tôi hay mặc đồ rộng nên bố mẹ cũng không biết chuyện con gái mang bầu. Vả lại, tôi vốn được bố mẹ tin tưởng nên chẳng hoài nghi gì chuyện đó.
Cho đến một ngày, tôi sinh con, chuyện đã nhiều người biết, chỉ bố mẹ tôi không biết. Tôi phải xin nghỉ học một thời gian với lí do có bệnh và mang con cho người cô chăm sóc, trông nom. Yên tâm gửi con cho người cô của mình, tôi lại quay lại học tập tiếp. Nhưng suốt những ngày tháng đó, tôi sống trong đau khổ, mệt mỏi và đầy cảm giác tội lỗi.
Bảo lưu kết quả học tập chỉ có tôi mới dám làm. Bố mẹ cũng nào biết con học mấy năm, chỉ khi nào con ra trường mà thông báo thì bố mẹ mới hay thôi. Sinh con xong, bây giờ tôi lại quay lại cuộc sống sinh viên. Nỗi nhớ con cứ cồn cào trong lòng tôi nhưng đã quyết b.ỏ c.on lại, dứt áo ra đi thì không được lưu luyến. Tôi cố gắng biến mình thành người con gái chứ không phải là người đàn bà đã một đứa con.
Tôi tìm hiểu nhiều người và cũng được nhiều người để ý. Đúng là ‘gái một con trông mòn con mắt’. Tôi không ngờ, hình ảnh của tôi trong mắt các chàng trai lại cuốn hút đến vậy. Có dịp nào được nghỉ nhiều, tôi đều vào thăm con, nhưng không dám gọi con và không dám xưng mẹ. Tôi coi như mình cho đi đứa con này và chỉ nhận con là con nuôi của tôi mà thôi.
Sự ích kỉ của bản thân khiến tôi làm như vậy. Tôi bất chấp sau này có ra sao nhưng sẽ nghĩ cho tương lai của mình. Tôi muốn còn lấy chồng, còn lập gia đình. Tôi còn trẻ, cũng không dám chắc có thể tự nuôi con, lo cho bản thân mình còn không xong nói gì chuyện đó. Nên cho con đi là điều đúng đắn, cũng giúp con có cuộc sống tốt hơn là ở bên cạnh người mẹ như tôi.
Rồi tôi đã yêu một người đàn ông, đó là người mang lại cho tôi cuộc sống hạnh phúc, yên tâm. Khi ở bên cạnh người đó, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cảm giác vu vẻ, sung sướng khi ở cạnh anh. Anh yêu tôi, lúc nào cũng cho tôi đầy ắp tiến cười. Anh bảo tôi sau này dù có thế nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh tôi, lo cho tôi. Anh nhất định sẽ cưới tôi làm vợ.
Video đang HOT
Anh bảo tôi sau này dù có thế nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh tôi, lo cho tôi.
Anh nhất định sẽ cưới tôi làm vợ. (Ảnh minh họa)
Vì quá yêu anh và vì cũng tin tưởng anh sẽ mang lại cho mình cuộc sống hạnh phúc, tôi đã trao trọn tấm thân mình. Tôi đã sợ rằng sau này mình khó lấy chồng nên khi tìm được người đàn ông yêu mình nhiều như thế, làm sao tôi không hạnh phúc được chứ?
Chúng tôi cưới nhau sau hơn 1 năm yêu, chỉ bấy nhiêu thời gian cũng đủ để cảm nhận tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng, không hiểu sao, hơn 2 năm trời chúng tôi không thể có con vì chuyện sinh con cũng khó khăn. Nhưng mà bản thân tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Mỗi ngày tôi đều nhớ tới con của mình và càng nghĩ tôi càng nhớ quay quắt. Tôi thương con mình, hối hận vì b.ỏ c.on và tôi luôn nghĩ, chuyện ngày hôm nay có thể là do tôi bị quả báo, đã lén lút mang bầu lại còn giấu chuyện này với người yêu, lại còn mang con cho người khác. Có phải ông trời đang trừng phạt tôi?
Tôi đau khổ, có lần cũng lén về thăm con nhưng chỉ thế thôi rồi lại ngậm ngùi ra đi, không làm được gì cả. Tôi đang có một người chồng yêu thương mình, có được người đàn ông như vậy phải giữ gìn, trân trọng. Chứ nếu tôi nói chuyện có con riêng thì không biết phải làm sao, anh sẽ bỏ rơi tôi đi mất. Lúc này, tôi sẽ mất cả chì lẫn chài.
Giờ lòng đau như cắt nhưng không dám nhận con, lại mong có con biết bao. Càng như vậy càng hối hận vô cùng. Tôi đau lòng lắm, vừa cảm giác áy náy với chồng vừa cảm thấy thương con. Bây giờ phải làm sao đây, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nếu như có thể có con thì may ra nỗi đau còn vơi bớt, đằng này… Có phải tôi là người mẹ thật bạc tình không? Ông trời đã trừng phạt tôi thật rồi… Có con mà không dám nhận nhưng nhận rồi thì lại sợ mất chồng.
Theo Ngoisao
Tôi là một người con gái và tôi đã yêu một hot girl
Cô ấy tên S rất xinh. Nếu nói thật thì cô ấy là hot girl và có một quá khứ không đẹp. Tôi cảm thấy rất cảm thông với hoàn cảnh của S.
Tôi là một cô gái hết sức bình thường, từng có một mối tình thật đẹp với một anh chàng thư sinh hồi còn đi học. Và sau mối tình đó, tôi bỗng chẳng còn cảm giác gì với bất kì thằng con trai nào, dù thật tình chính tôi là người chia tay.
Tôi quen nhiều người con trai sau đó nhưng chẳng được bao lâu thì chính tôi là người chủ động chia tay. Một khi đã quyết định, tôi thường rất dứt khoát, không cho đối phương có cơ hội níu kéo hay năn nỉ.
Rồi một thời gian dài tôi không còn hứng thú muốn quen bồ. Tôi bắt đầu đi chơi nhiều hơn, quen biết nhiều người, có nhiều bạn bè thuộc tầng lớp khác nhau, giàu có, nghèo có, trai có, gái có, kể cả gay hay les gì tôi cũng không phân biệt.
Thật tình tôi cũng không hiểu ở tôi có đ.iểm gì nhưng khi ai tiếp xúc với tôi họ cũng đều quý mến và đối xử với tôi rất nhiệt tình.
Lúc đầu thật tình khi đến với S, tôi chỉ muốn thử cảm giác khi quen một người con gái (Ảnh minh họa)
Trong thời gian đó tôi quen biết được với một người con gái. Cô ấy tên S rất xinh. Nếu nói thật thì cô ấy là hot girl và có một quá khứ không đẹp. Tôi cảm thấy rất cảm thông với hoàn cảnh của S. Chúng tôi đi chơi nhiều hơn, lúc nào cũng kè kè bên nhau.
Chúng tôi có rất nhiều cử chỉ thân mật, quan tâm nhau như người tình khiến rất nhiều bạn bè phải hiểu lầm và hay hỏi "Bộ 2 bay đang quen nhau hả?". Mỗi lần nghe câu đó, hai chúng tôi chỉ biết nhìn nhau rồi cười. Thật sự lúc đó trong lòng tôi cũng lâng lâng cảm giác vui sướng, hạnh phúc.
Rồi trong một lần đi nhậu, khi tôi đưa S về nhà, tôi dẫn cô ấy vào phòng thì bất ngờ S hôn tôi. Không hiểu sao lúc đó tôi lại chấp nhận. Nụ hôn đó giống như một lời tỏ tình, dù không nói ra nhưng trong lòng cả 2 chúng tôi đều tự biết rằng đã vượt mức tình bạn, rằng 2 chúng tôi đang thật sự quen nhau.
S đẹp, nên xung quanh không thiếu những cậu ấm, đại gia sẵn sàng đưa đón vung t.iền vì S. Tôi chấp nhận để S có thể sống cuộc sống như lúc đầu vì thật tình ngoài sự quan tâm tôi chẳng có gì để lo cho S.
Mối quan hệ của tôi với S khiến nhiều người phải ghen tị. Bạn bè chung thì ngưỡng mộ tôi tay trắng mà lại quen được "Hot Girl". Nhưng thật tình trong lòng tôi cũng chẳng vui sướng gì khi phải san sẻ người mình yêu thương cho nhiều người khác.
Nhiều khi tôi mệt mỏi và muốn chấm dứt mối quan hệ thì S lại cố gắng níu kéo. Tôi tắt điện thoại thì cô ấy qua tận nhà kiếm. Tôi lạnh lùng xem như người xa lạ thì S lại nhiệt tình hồ hởi như chưa từng xảy ra gì... Thật ra tôi chưa từng phải dùng dằng, lưỡng lự như thế.
Tôi là một người rất dứt khoát nếu không muốn nói là tuyệt tình. Nhưng đối với S thì tôi lại không làm được điều đó. Không gặp cô ấy thì thôi nhưng nếu S đứng trước mặt tôi thì dù quyết tâm cách mấy thì mỗi thứ như hơi nước đều bay đi đâu hết. Rồi mỗi thứ lại như cũ, tôi vẫn là người tình bí mật.
Tôi biết tôi với S sẽ không bao giờ có kết quả nhưng muốn kết thúc thật sự quá khó khăn với cả tôi và S (Ảnh minh họa)
Lúc đầu thật tình khi đến với S, tôi chỉ muốn thử cảm giác khi quen một người con gái. Vì tôi là một người rất muốn hưởng thụ, cái gì chưa biết thì phải thử qua, quan niệm của tôi là sống nay c.hết mai, chỉ cần thấy vui là được, không cần suy nghĩ nhiều.
Thế rồi tình cảm tôi dành cho S ngày càng nhiều và tôi biết mình sẽ không bao giờ dứt ra được mối quan hệ này. Có phải tôi đang dần dần thay đổi giới tính và trở thành les thật sự? Tôi biết tôi với S sẽ không bao giờ có kết quả nhưng muốn kết thúc thật sự quá khó khăn với cả tôi và S.
Theo VNE
Hối hận vì b.ỏ c.hồng theo trai Tôi phải làm sao? Bây giờ tôi rất mệt mỏi nhưng tôi không thể buông tay anh. Tôi và anh yêu nhau hơn 2 năm. Nhưng biết mình không thể nào có kết cục với nhau được. Và tôi vừa có chồng hồi tháng 12 năm rồi. Một người chồng nước khác, tôi hy sinh để lo cho gia đình tôi, không nhà...