Không còn niềm tin với vợ
Với những gì vợ đã trò chuyện với đồng nghiệp, cộng thêm câu chuyện thời sự thứ nhất còn chưa hết nóng, tôi cảm thấy thất vọng thực sự và không tin tưởng vợ nữa.
ảnh minh họa
Chúng tôi cùng học và yêu nhau hồi còn ở trường đại học, một gia đình hạnh phúc được xây dựng sau 5 năm làm quen và yêu nhau. Chúng tôi có cậu con trai nhưng không may cháu mắc chứng tự kỷ.
Tôi là kỹ sư xây dựng thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Tôi thương vợ vì không được ở gần chồng thường xuyên, lại phải chịu gánh nặng chăm sóc con trai tội nghiệp, vì tính chất công việc và cũng vì miếng cơm manh áo của gia đình nên tôi vẫn tiếp tục đi xa.
Tôi rất hâm mộ câu nói: “Hãy hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngả về phía sau”. Mỗi lần đối diện với khó khăn tôi đều nghĩ đến và tin vào điều đó. Sau những cố gắng không biết mệt mỏi của cả gia đình, tình trạng con trai đã tiến bộ rõ rệt theo thời gian. Đặc biệt hơn nữa, cũng trong thời gian này vợ lại trúng tuyển vào viên chức của một sở ở tỉnh. Vợ vừa thoát khỏi một năm nghỉ việc đầy áp lực, lại có ngay công việc ổn định, bệnh tình con trai tiến bộ, gia đình tôi lại tìm thấy nhiều nụ cười hạnh phúc hơn mặc dù phía trước còn nhiều vất vả chờ đón.
Từ đây bắt đầu nảy sinh những rắc rối, đây là lần thứ 2 chỉ trong vòng 3 tháng sau 5 năm yêu nhau, 4 năm chung sống, vợ chồng chúng tôi xảy ra xung đột lớn về tình cảm.
Lần thứ nhất vào dịp Tết Nguyên đán vừa qua, trong chuyến chúc Tết về nhà ngoại vợ tôi đã nói dối. Cô ấy lấy lý do đi họp lớp cấp 3 để gặp bạn trai cũ. Lẽ ra tôi cũng không biết nếu như không thấy có biểu hiện bất thường từ vợ. Thường khi về nhà cô ấy vứt điện thoại vào một chỗ, vậy mà tối đó mang cả điện thoại vào phòng tắm, tất nhiên chuông tin nhắn liên tục vang lên. Rồi một loạt tin nhắn mùi mẫn của chàng trai kia đập vào mắt tôi, còn nội dung tin nhắn của vợ đã bị xoá. Khỏi phải nói, tôi bất ngờ và thất vọng vô cùng, cảm nhận về sự phản bội của vợ.
Video đang HOT
Làm nghề xây dựng gần chục năm trời lăn lội xa nhà với bao cám dỗ ngoài xã hội, tôi tuyệt nhiên không có quan hệ lăng nhăng với phụ nữ, có chăng chỉ là những lần hiếm hoi bóc bánh trả tiền khi phải đi tiếp khách VIP. Là đàn ông ai cũng thèm khát món đó, nhất là với những người xa nhà như tôi, nhưng khi nghĩ đến vợ con ở nhà, cùng với bệnh tật xã hội tôi đã tự biết kiềm chế bản thân tới mức tối đa.
Với linh tính bất thường này, tôi chủ động dùng điện thoại của vợ nhắn tin cho chàng trai kia với nội dung: “Anh ngủ chưa?” và câu trả lời là: “Anh đang nhớ em không ngủ được”. Tôi không thể chịu được nữa. Trách mắng vợ và sang phòng riêng ngủ, một giấc ngủ kinh hoàng. Tất nhiên vợ cũng phản ứng quyết liệt và cho rằng mình trong sáng. Ngay sáng hôm sau tôi gọi vợ và mẹ vợ lên nói chuyện. Sau một hồi chất vấn không thể chối cãi, cô ấy xin lỗi nhưng một mực khẳng định chưa xảy ra chuyện gì quá giới hạn.
Tôi thông báo cách ly để vợ có thời gian suy nghĩ: “Trong thời gian này em có thể tự do gặp gỡ và tìm kiếm hạnh phúc với chàng trai đó. Nếu thấy ổn, anh sẵn sàng làm đơn ly hôn, tài sản hiện có giao hết cho em, con trai anh nuôi”. Còn về chàng trai kia, tôi điện thoại liên lạc trực tiếp với bố mẹ và vợ anh ta, nhắc nhở họ giáo dục lại con cái và chồng cẩn thận kẻo có ngày mất con mất chồng. Anh ta nói lời xin lỗi vì đã nhắn tin quá đà với vợ tôi, tất nhiên khẳng định trong sáng, nhưng nhất định không dám cho tôi gặp mặt để nói chuyện người lớn. Từ đó tôi chẳng bận tâm đến anh ta nữa.
Sau quãng thời gian cách ly khoảng 2 tuần với vợ, tôi bỏ qua tất cả, rộng lòng tha thứ cho cô ấy bằng tất cả tình thương và tình yêu. Tưởng mọi chuyện qua đi, giờ lại xảy ra chuyện thứ hai.
Trong thời gian mới vào làm việc trong công sở mới, vợ làm quen được nhiều người, trong đó có anh chàng đồng nghiệp hơn tuổi, chưa vợ. Công sở nhà nước ít việc, vợ thường lên Facebook tán gẫu. Tình cờ tôi đọc được nội dung chat của vợ với anh chàng kia. Lần này vì mới quen nên chỉ thấy anh đó buông ra những lời đường ngọt và gạ gẫm vợ tôi: “Khi nào muốn đổi gió thì liên lạc với anh”. Sau một hồi trò chuyện anh ta kết luận: “Không nên tin chồng 100%”. Vợ tôi cũng không kém phần long trọng khi kết luận: “Thì cũng phải nghe đến 75% cho chồng vui chứ, em sẽ nghe thử anh, thi thoảng đảo chính tẹo”.
Lần thứ hai này có vẻ như không nghiêm trọng bằng lần một vì khi anh ta buông lời tán tỉnh: “Khi nào muốn đổi gió thì liên lạc với anh”, vợ tôi không hưởng ứng và né tránh sang câu chuyện khác. Cũng chẳng biết thế nào, có thể là họ mới quen nhau và mọi chuyện còn mới bắt đầu nên mới thế. Với những gì vợ tôi đã trò chuyện với anh ta, cộng thêm câu chuyện thời sự thứ nhất còn chưa hết nóng, tôi cảm thấy thất vọng thực sự và không tin tưởng về vợ nữa.
Lúc này tôi đang đi công tác xa nhà, điện thoại về nhắc nhở vợ “Anh không cấm em Facebook nhưng phải có chừng mực. Mọi thứ sẽ lý tưởng nếu buổi sáng em lướt web 5-10 phút, đầu giờ chiều tương tự. Như thế là đủ để cập nhật thông tin xã hội trong ngày”. Cô ấy lại ngoan ngoãn nói sẽ “rút kinh nghiệm”.
Tưởng mọi chuyện sẽ qua đi êm ả, đến tối cô ấy nhắn tin cho tôi với nội dung đại ý sẽ gỡ bỏ Facebook, nhưng tỏ ý không phục và trách tôi không động viên khi vợ ốm ở nhà một mình. Động viên sao được khi bản thân tôi cũng đang ốm mà vẫn phải căng sức chạy tiến độ công việc. Hơn nữa cục tức kia càng ngày càng phình ra. Ba máu sáu cơn nổi lên, tôi rút điện thoại ra xạc cho cô ấy một trận lôi đình, tiếc rằng người cầm máy lại là mẹ vợ.
Từ đó đến nay đã một tuần tôi không cho cô ấy liên lạc với mình nữa. Mặc dù thời điểm này cô ấy và tôi cùng bị ốm sốt. Tôi chỉ điện thoại cho mẹ vợ và cô giáo để hỏi thăm tình hình con trai yêu. Tôi không biết nên thế nào cho phải với vợ. Về lần thứ hai này tôi có phản ứng thái quá với vợ không? Xin mọi người cho lời khuyên. Trân trọng cảm ơn!
Theo VNE
Dấn sâu vào cuộc "yêu trong bóng tối", tôi muốn được công khai
Khi bát đầu tình yêu với Huy, tôi những tưởng mình chỉ cần yêu anh, được anh yêu và thứ danh phận hão huyền mà người đời vẫn nói sẽ chỉ là phù du. Nhưng càng dấn sâu vào tình yêu này, tôi càng muốn được bước ra ngoài sáng, đường hoàng đi bên anh chứ không phải lén lút một cách tội lỗi với thân phận là người thứ ba...
Năm tôi 25 tuổi, tôi gặp Huy. Khi ấy, tôi đã rất thành đạt. Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có. Bố tôi là người có sự nghiệp, có chức quyền. Tôi là con gái lớn trong nhà. Vì mẹ không sinh được con trai cho bố, nên trong suốt những tháng năm đi học, điều tôi được nghe nhiều nhất từ mẹ là luôn phải nỗ lực, luôn phấn đấu để trở thành một người thật giỏi, để bố tôi được tự hào khi ngồi vào tiệc rượu cùng bạn bè. Mẹ nói, sự giỏi giang của tôi sẽ là thứ để bạn bè bố không thể cười chê ông chuyện ông không có con trai. Bởi vậy, khi bạn bè còn mải mê với trò chơi tuổi thơ của mình, tôi đã bận rộn học đủ thứ do mẹ tôi đăng kí. Bà kiên trì đồng hành cùng sự học của tôi và rạng rỡ mỗi khi tôi đạt được thành tích tốt.
Nhờ có me, tôi học rất tốt và học được rất nhiều thứ. Sau khi tốt nghiệp đại học tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, tôi về nước và tự tìm việc cho mình mà không đầu quân vào công ty bố như ông mong muốn. Tôi muốn chứng tỏ thực lực của mình cho mọi người biết và đó cũng là một tuyên bố ngầm với những người vẫn lấy chuyện bố tôi không có con trai ra để chê cười rằng, tôi tài giỏi và hơn hẳn con trai nhà các vị. Tôi được nhận vào làm tại một công ty nước ngoài và nhanh chóng được giữ vi trí giám đốc kinh doanh.
Vì công việc, tôi thường xuyên phải gặp đối tác. Huy là một trong số các đối tác đó. Lúc đầu, tôi hoàn toàn không có tình ý gì với anh. Chúng tôi đơn giản ngoài quan hệ làm ăn, thi thoảng có gặp nhau đi cà phê trên danh nghĩa bạn bè. Chính Huy cũng mai mối cho tôi người này, người kia và tích cực giúp đỡ khi thấy tôi có ý định với bất cứ đối tượng nào mà anh giới thiệu. Lí do chính khiến tôi không để ý đến Huy là bởi anh đã có gia đình. Vợ anh còn là một cô bạn cũ từng học cùng cấp ba với tôi. Tôi không bao giờ muốn mình trở thành kẻ thứ ba.
Hơn nữa, tôi luôn luôn tự tin về bản thân mình. Tôi giỏi giang, xinh đẹp, con nhà giàu có, người yêu tôi dĩ nhiên phải là một người ít nhất cũng ngang bằng với tôi và đó sẽ là người đàn ông thuộc về tôi chứ tôi không phải đi tranh giành hay chia sẻ với bất cứ ai cả. Huy rất giỏi, rất đàn ông. Anh là giám đốc của một công ty xây dựng khá phát triển. Chúng tôi rất tâm đấu ý hợp nhưng ý nghĩ một ngày tôi và anh sẽ có quan hệ yêu đường quả thật, chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi.
Những lo lắng của tôi về tình cảm tôi dành cho Huy bắt đầu khi sự gặp mặt của tôi và anh bỗng dưng ngày càng nhiều hơn. Có thời gian, tối nào chúng tôi cũng hẹn nhau đi hóng gió và trò chuyện. Mặc dù chưa từng có hành động gì thân mật quá mức nhưng tôi tin, cả tôi và Huy đều ngầm hiểu rằng giữa chúng tôi không còn đơn giản chỉ dừng lại ở tình bạn nữa. Tôi hoảng sợ nhưng lại không cưỡng lại được. Đó là tình yêu. Mà đã là tình yêu thì không phải cứ muốn là có thể dừng lại. Tôi tự nhủ rằng, tôi sẽ không làm ảnh hưởng gì đến gia đình của Huy. Chúng tôi sẽ yêu nhau trong im lặng, Huy sẽ vẫn làm tốt vai trò của một người chồng yêu thương và chăm sóc cho vợ anh.
Tôi sẽ không đòi hỏi Huy phải chia sẻ thời gian của anh để dành cho tôi. Vì tôi là kẻ thứ ba nên tôi sẵn sàng nhận mọi thiệt thòi như một cách chuộc tội của chính mình, để bản thân tôi không cảm thấy áy náy và tội lỗi. Thế nên tôi hài lòng với tình yêu của mình với Huy. Một cô gái khi đang yêu thường rất khó đế che giấu cảm xúc của mình. Mẹ biết tôi đang yêu. Bố cũng biết điều đó. Hai người thường giục tôi đưa người yêu về ra mắt. Bố nói: "Con gái bố xuất sắc thế này, hẳn bạn trai cũng phải là người rất ưu tú". Bố mẹ rất tự hào về tôi. Nếu hai người biết tôi đang là kẻ thứ ba, tôi đang yêu một người đàn ông đã có gia đình thì có lẽ mọi tự hào đó sẽ tiêu tan hết. Nhưng tôi đã yêu, yêu đến mờ mắt.
Khi mới yêu, tôi không cần danh phận. Càng đi sâu vào, tôi càng muốn Huy là của tôi, chỉ là của riêng tôi. Tôi tin, những người phụ nữ đã và đang yêu sẽ hiểu rất rõ tâm sự này của tôi. Tôi không nói với Huy điều này vì tôi biết anh không thể bỏ vợ bởi người có lỗi là anh. Nếu cuộc hôn nhân của anh chấm dứt thì người có quyền chấm dứt nó là vợ anh chứ không phải là anh. Vợ Huy tên Trang Anh. Trang Anh là một phụ nữ xinh đẹp nhưng yếu đuối. Cô là mẫu phụ nữ hoàn toàn đúng với mấy từ "liễu yếu đào tơ". Huy lấy Trang Anh vì tình yêu. Sau này tình yêu giữa hai người mai một dần bởi dù đã kết hôn 5 năm nhưng Trang Anh vẫn chưa sinh được cho Huy mụn con nào.
Huy đã ngoài 40, anh đã chờ đợi để được làm bố quá lâu. Chờ đợi đến mệt mỏi. Nhưng Huy không nghĩ đến chuyện li hôn vì dù không còn tình yêu nhưng anh vẫn còn tình thương dành cho Trang Anh. Anh cũng không muốn Trang Anh biết chuyện tôi và anh yêu nhau bởi anh sợ cô đau lòng. Có rất nhiều nguyên tắc được ngầm đặt ra khi chúng tôi yêu nhau. Tôi sẽ không bao giờ gọi điện hay nhắn tin cho anh từ 9h tối trở đi dù có bất cứ việc gì xảy ra đi chăng nữa. Mọi ngày lễ, anh sẽ dành cho vợ và tôi sẽ được bù vào những ngày thường và bằng những món quà. Ngày trước, như thế đối với tôi là đủ nhưng giờ, tôi thấy tủi thân và mong muốn được nhiều hơn. Tôi bắt đầu quấy rầy Huy bằng những cuộc gọi khuya. Anh luôn giả vờ rằng công ty có việc rồi ra ngoài nghe. Những lúc ấy, giọng anh rất bực bội. Tôi sợ nên đành phải dừng lại.
Nhiều khi, tôi cảm thấy bản thân thật thảm hại. Tôi không thiếu gì người theo đuổi, cớ sao tôi cứ phải khốn khổ đi theo người đàn ông này. Tôi đã từng quyết tâm chia tay. Huy không níu kéo. Anh nói việc đó tốt cho tôi, vì mối quan hệ của anh và tôi cuối cùng cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Thế nhưng, chính tôi lại không chịu đựng được việc không được anh quan tâm, được anh yêu chiều, được anh vuốt ve nữa. Tôi lại chủ động quay lại, tự hứa sẽ yêu anh như lúc ban đầu, không hờn ghen, không yêu sách. Nhưng kì thực, trong thâm tâm, tôi vẫn muốn anh trở thành người đàn ông của tôi.
Giờ thì tôi nghĩ đến chuyện sẽ để cho Trang Anh biết mối quan hệ giấu kín bấy lâu nay của tôi và Huy. Trang Anh là người tôn thờ tình yêu. Tôi biết rất rõ điều đó vì tôi đã làm bạn với cô khá lâu. Cô không chấp nhận chuyện bị phản bội nên chắc chắn khi biết chuyện, Trang Anh sẽ muốn chia tay. Khi ấy, cuộc hôn nhân của cô và Huy sẽ kết thúc. Tôi sẽ đạt được ước nguyện của mình nhưng cũng có thể, mọi việc sẽ không diễn ra đúng như tôi đã tính toán. Liệu Huy có chấp nhận chuyện này? Anh có đồng ý chia tay với Trang Anh để đường hoàng đến với tôi? Và còn bố mẹ tôi, liệu hai người có chấp nhận được chuyện tôi biến thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, trở thành kẻ tranh chồng cướp vợ.
Năm nay tôi đã 28 tuổi. Tình yêu bí mật của tôi và Huy đã kéo dài được 3 năm. Trong 3 năm, chỉ có bạn thân của Huy biết chuyện, ngoài ra không một ai ngoài chúng tôi hay biết về mối quan hệ này. Tôi hoài nghi không rõ chúng tôi đã che giấu quá khéo hay bởi thực chất, chỉ có mình tôi đắm đuối trong mối quan hệ này và Huy ngay từ đầu đã xác định sẽ chẳng đi đến đâu với tôi. 3 năm qua, tôi chỉ biết mình Huy. Nếu quả thật tình yêu của Huy dành cho tôi là giả dối thì quả đắng tôi phải nhận quá lớn. Nhưng tôi sẽ chẳng dám oán trách bởi ngay từ đầu tôi đã sai khi biến mình thành người thứ ba trong gia đình Huy. Người thứ ba luôn luôn là người có tội.
Theo VNE
Anh ấy thích tình dục hơn tình yêu? Tôi và anh ta quen nhau không lâu lắm, nhưng lần nào anh ta đều nói nhớ tôi. Mỗi lần gặp anh đều muốn làm chuyện đó với tôi. Tôi nói không thì anh ngưng lại nhưng một lát sau anh ta ôm và làm cho tôi không cách nào từ chối được. Trong tình yêu, tôi lúc nào cũng chiều theo ý...