Không có t.iền mua nhà riêng phải ở rể, tăng ca trở về định xuống bếp tìm đồ ăn thì bắt gặp… Tôi vội ngồi sụp xuống
Từ sau khi kết hôn, chúng tôi chưa ăn cơm chung bữa nào, tôi cũng chưa có cách nào để xử lý tình huống này.
Trước khi tôi bước vào cánh cửa đại học, hoàn cảnh kinh tế gia đình cũng khá giả bởi cha là giáo viên trung học, mẹ làm công nhân nhà máy.
Nhưng kể từ khi cha gặp t.ai n.ạn qua đời, gánh nặng kinh tế gia đình chỉ có một mình mẹ gánh vác. Mặc dù có nhiều đối tượng theo đuổi nhưng mẹ quyết không đi bước nữa để nuôi tôi ăn học thành người. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã hứa với mẹ là phải làm ăn chăm chỉ để chu cấp cho mẹ có cuộc sống tốt hơn.
Vợ từng làm cùng công ty với tôi, là một cô gái thành thị, cha mẹ đều làm kinh doanh. Lúc đó, tôi chỉ muốn kết hôn với một cô gái như vậy vì thấy bản thân cần người cô ấy. Cuối cùng tôi đã quyết định theo đuổi và không ngờ sau nửa tháng nàng đã nhận lời yêu tôi.
Sau khi tìm hiểu mới biết vợ tôi là một cô gái tốt bụng, thiện lương và không phân biệt giàu nghèo. Càng yêu cô ấy, tôi càng cảm thấy tự ti, gặp cha mẹ vợ còn không dám ngẩng đầu. Cha mẹ vợ vốn muốn chúng tôi tìm hiểu thêm thời gian để xuy nghĩ cẩn thận về chuyện kết hôn, tuy nhiên dưới sự kiên trì của vợ, cuối cùng chúng tôi đã thuận lợi đi đến hôn nhân.
Video đang HOT
Ảnh: DKN
Tôi không chỉ không có t.iền mua nhà mà mẹ tôi còn gửi nhà vợ 5 triệu đồng t.iền lễ ăn hỏi, nhưng vợ tôi không mảy may tức giận. Sau ngày cưới, cha mẹ vợ bảo vợ chồng chúng tôi tới nhà ở chung. Trong lòng tôi lúc đó cảm thấy rất tự ti, sợ mọi người cười chê, sợ cha mẹ vợ xem thường. Do đó, tôi thường đi làm tận khuya mới về vì chỉ sợ gặp mặt cha mẹ vợ.
Tôi thường viện lý do là phải làm thêm giờ, thế nên hai vợ chồng tôi đã cãi nhau một trận. Từ sau khi kết hôn, chúng tôi chưa ăn cơm chung bữa nào, tôi cũng chưa có cách nào để xử lý tình huống này. Kỳ thực tôi rất sợ ánh mắt nhìn của người khác. Hôm đó tôi cảm thấy đói và bước vào bếp tìm thức ăn, không ngờ lại gặp mẹ vợ đang nấu súp trong bếp. Thấy vậy trong khoảnh khắc tôi ngồi sụp xuống và tự nhủ may mà mẹ còn chưa nhìn thấy.
Tôi vừa quay trở lại phòng thì vợ tôi nói: “Em bảo mẹ rồi, sau này chúng ta sẽ chuyển ra ngoài ở. Cha mẹ mua cho hai vợ chồng mình căn nhà ở khu bên cạnh, để chúng ta có không gian riêng tư. Anh về nhà ăn cơm đi”. Nghe xong tôi vô cùng cảm động. Vợ vì muốn giữ gìn lòng tự trọng của tôi mà làm nhiều việc như vậy. Tôi nhất định yêu thương cô ấy cho đến hết cuộc đời.
Hiện tại, vợ chồng tôi không còn ở cùng gia đình bố mẹ vợ nữa. Mỗi ngày ăn cơm tối xong, hai vợ chồng lại nắm tay nhau về chơi nhà bố mẹ vợ. Tôi tự hứa với mình rằng, đời này nhất định không được cô phụ tấm lòng của cha mẹ vợ, càng phải yêu thương vợ nhiều hơn.
Theo DKN
Gia cảnh nghèo khó nên con trai phải ở rể, mẹ già tới nhà vay t.iền bị thông gia m.ỉa m.ai, cầm túi bánh con dâu đưa rồi đi mau, mở ra bà bật khóc
Sự chênh lệch giàu nghèo luôn là bức tường gián cách con người quan tâm, yêu thương nhau hơn. Người mẹ chồng già này chỉ vì không có t.iền chữa bệnh cho chồng, bất đắc dĩ mới phải tới nhà con trai để vay t.iền. Nhận được những chiếc bánh từ tay nàng dâu, người mẹ chồng khóc không thành tiếng...
Tôi có một đứa con trai năm nay 30 t.uổi, lấy một cô vợ thành phố xinh đẹp, gia đình khá giả. Sau khi kết hôn, hai đứa chuyển lên thành phố sinh sống. Hai vợ chồng tôi chỉ có nó là con trai một, lúc đầu, hai đứa cũng muốn đưa vợ chồng tôi lên đó ở cùng, nhưng lấy lý do sống ở quê đã quen và thoải mái, không khí cũng trong lành, yên tĩnh hơn, tôi và ông chồng già quyết định ở lại nơi chôn nhau cắt rốn sống hưởng thụ t.uổi già.
Thực tế, từ chối lời đề nghị của con tôi cũng có lý do riêng của mình, t.uổi đã về già, ai mà chẳng muốn ở cùng con cái, hơn nữa, nhà lại có một thằng con trai. Nhưng tôi biết, cuộc sống và con người nơi thành thị không dễ dàng gì, tôi luôn tự ti rằng chúng tôi xuất thân từ nông dân nghèo khổ, sợ rằng người thành phố sẽ chê chúng tôi quê mùa, tôi sợ làm mất thể diện con trai tôi.
Hơn nữa, con dâu tôi vốn sinh ra trong một gia đình có điều kiện khá giả. Mẹ chồng nàng dâu ngay từ đầu đã có một bức tường không hình, hàng ngày sinh hoạt dưới một mái nhà, lâu ngày rồi lại phát sinh nhiều chuyện. Từ xưa đến nay, chuyện mẹ chồng nàng dâu liệu có bao giờ nguội? Điều quan trọng là, căn nhà đó mặc dù là của hai đứa, nhưng phần lớn là t.iền ông bà thông gia cho. Thu nhập hàng tháng của con trai tôi cũng khá cao, nhưng dù thế nào đi nữa, nó vẫn bị mang cái tiếng là ở rể. Bảo chúng tôi lên đó chung sống, làm sao có thể thoải mái cho được...
Thật không may, không lâu sau chồng tôi đột nhiên mắc bệnh nặng, toàn bộ số t.iền chúng tôi tích cóp đã dùng hết để chữa bệnh, không còn cách nào khác, bất đắc dĩ tôi mới phải lên nhà con trai vay t.iền về chữa bệnh cho chồng. Bước đến cửa nhà hai đứa, cô con dâu nhiệt tình chạy ra đón tiếp tôi, nhanh nhẹn mời tôi vào nhà, còn bà thông gia đang nằm trên ghế sofa, nhìn thấy tôi bà chỉ chào 1 tiếng rồi không hỏi han gì. Tôi biết bà k.hinh t.hường chúng tôi quê mùa, không có t.iền nên mới hành xử như vậy. Bà chỉ có một đứa con gái, ngay từ khi hai đứa xác định lấy nhau, bà đã cản trở chúng nó rất nhiều. Bà không đồng ý vì hoàn cảnh gia đình tôi quá nghèo. Cuối cùng, vì con dâu tôi quyết chỉ lấy một người, bất đắc dĩ bà đành chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Biết vậy, tôi lặng lẽ kéo cô con dâu vào phía trong, kể cho nó biết tình hình của vợ chồng tôi, rồi nói muốn mượn vợ chồng nó chút t.iền. Thật không ngờ, đúng lúc đó, bà thông gia đi vào và nghe thấy rồi m.ỉa m.ai: "Cũng biết tới đây để vay t.iền cơ đấy, các người thật là nghèo kiết xác mà, bây giờ lại còn làm liên lụy tới cả con gái của tôi nữa". Sự kênh kiệu của bà cũng khiến cho cô con gái yêu quý cũng không thể nhịn nổi mà bước ra ngoài. Còn tôi, chỉ muốn lao ra khỏi căn nhà này ngay lập tức...
Trước khi đi, cô con dâu đưa cho tôi mấy cái bánh được bọc trong giấy báo: "Mẹ vẫn chưa ăn gì phải không ạ? Mẹ cầm mấy cái bánh này đi đường ăn tạm nhé!" Lúc này, tôi không nghĩ thêm gì nữa, cầm vội mấy cái bánh rồi bước đi thật nhanh, thật nhanh thoát khỏi căn nhà đó.
Lững thững từng bước trở về nhà, lòng tôi vô cùng khó chịu, cũng may vợ chồng tôi không ở cùng, nếu không thì không biết sẽ bị tổn thương tới mức nào. Còn về chuyện này, không vay được t.iền chữa bệnh cho chồng, tôi rất lo lắng, cho dù là con trai tôi dứt ruột đẻ ra, tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại đó nữa. Vừa đi tôi vừa khóc, vừa xót thương cho mình, cho chồng, vừa x.ót x.a cho cậu con trai.
Có lúc tôi còn oán trách bản thân rằng đã không kiếm được t.iền cho con, để bây giờ bị người ta k.hinh b.ỉ. Nghĩ ngợi luẩn quẩn một hồi, rồi tôi cũng lấy lại được tinh thần, bây giờ tôi chỉ có nỗ lực làm lụng vất vả, kiếm được đồng nào hay đồng ấy, vì chồng tôi phải cố gắng, dù số t.iền ấy không phải là nhiều nhưng nó là đồng t.iền mồ hôi nước mắt, là đồng t.iền do chính tay tôi làm ra.
Gần về tới nhà, bụng tôi reo lên vì đói, lúc này tôi chợt nhớ ra chiếc bánh bao của cô con dâu, tôi vội mở miếng giấy báo ra, định bụng ăn một cái cho đỡ đói. Thật không ngờ, đ.ập vào mắt tôi không phải những chiếc bánh mà là gần 70 triệu đồng cùng với một mảnh giấy: "Mẹ, con thực sự xin lỗi mẹ, con không thể nói đỡ một lời giúp mẹ ngay lúc đó, bởi vì mẹ con đang bị bệnh cao huyết áp, làm như vậy mẹ con sẽ càng tức giận hơn. Con hy vọng mẹ có thể hiểu cho con. Trong này có gần 70 triệu đồng, mẹ cầm lấy để chữa bệnh cho ba, nếu không đủ, chúng con sẽ nghĩ cách đưa thêm cho mẹ sau ạ. Đây là số t.iền hai vợ chồng con tích cóp, mẹ con không hề biết nên mẹ cứ yên tâm". Cầm t.iền trên tay cùng với những lời lẽ tâm tình của đứa con dâu, tôi xúc động khóc không thành tiếng, không uổng công tôi đã cưới cho con trai một người vợ tốt, biết lo lắng cho gia đình chồng, ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Tôi biết con dâu tôi phải làm như vậy cũng là có nỗi khổ riêng của nó. Mặc dù con trai tôi giống như đi ở rể, 10 phần răm rắp nghe theo lời vợ nhưng làm một người mẹ chồng có cô con dâu hiếu thảo thì tôi không mong gì hơn là hai đứa được hạnh phúc bền lâu bên nhau. Tôi cũng sẽ cố gắng làm việc, chăm sóc cho chồng để ông ấy mau khỏe lại, hai đứa con tôi cũng không phải lo lắng nhiều thêm nữa.
Theo ĐKN
Nếu chồng bắt đầu có biểu hiện ‘chán cơm thèm phở’, vợ cần dùng ngay những ‘đòn phủ đầu’ Khi yêu, đàn ông có thể rất trân trọng, yêu thương người phụ nữ của mình. Nhưng mọi chuyện có thể thay đổi khi cưới nhau, khi mỗi ngày đều nhìn thấy nhau... Ngay từ đầu, vợ nên là người nắm giữ tài chính-Ảnh Internet Không có người đàn ông nào không có lúc thèm "phở" cả. Họ sẽ có lúc thích chinh...