Không có tiền mua nhà riêng phải ở rể, tăng ca trở về định xuống bếp tìm đồ ăn thì bắt gặp… Tôi vội ngồi sụp xuống
Từ sau khi kết hôn, chúng tôi chưa ăn cơm chung bữa nào, tôi cũng chưa có cách nào để xử lý tình huống này.
Trước khi tôi bước vào cánh cửa đại học, hoàn cảnh kinh tế gia đình cũng khá giả bởi cha là giáo viên trung học, mẹ làm công nhân nhà máy.
Nhưng kể từ khi cha gặp tai nạn qua đời, gánh nặng kinh tế gia đình chỉ có một mình mẹ gánh vác. Mặc dù có nhiều đối tượng theo đuổi nhưng mẹ quyết không đi bước nữa để nuôi tôi ăn học thành người. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã hứa với mẹ là phải làm ăn chăm chỉ để chu cấp cho mẹ có cuộc sống tốt hơn.
Vợ từng làm cùng công ty với tôi, là một cô gái thành thị, cha mẹ đều làm kinh doanh. Lúc đó, tôi chỉ muốn kết hôn với một cô gái như vậy vì thấy bản thân cần người cô ấy. Cuối cùng tôi đã quyết định theo đuổi và không ngờ sau nửa tháng nàng đã nhận lời yêu tôi.
Sau khi tìm hiểu mới biết vợ tôi là một cô gái tốt bụng, thiện lương và không phân biệt giàu nghèo. Càng yêu cô ấy, tôi càng cảm thấy tự ti, gặp cha mẹ vợ còn không dám ngẩng đầu. Cha mẹ vợ vốn muốn chúng tôi tìm hiểu thêm thời gian để xuy nghĩ cẩn thận về chuyện kết hôn, tuy nhiên dưới sự kiên trì của vợ, cuối cùng chúng tôi đã thuận lợi đi đến hôn nhân.
Ảnh: DKN
Video đang HOT
Tôi không chỉ không có tiền mua nhà mà mẹ tôi còn gửi nhà vợ 5 triệu đồng tiền lễ ăn hỏi, nhưng vợ tôi không mảy may tức giận. Sau ngày cưới, cha mẹ vợ bảo vợ chồng chúng tôi tới nhà ở chung. Trong lòng tôi lúc đó cảm thấy rất tự ti, sợ mọi người cười chê, sợ cha mẹ vợ xem thường. Do đó, tôi thường đi làm tận khuya mới về vì chỉ sợ gặp mặt cha mẹ vợ.
Tôi thường viện lý do là phải làm thêm giờ, thế nên hai vợ chồng tôi đã cãi nhau một trận. Từ sau khi kết hôn, chúng tôi chưa ăn cơm chung bữa nào, tôi cũng chưa có cách nào để xử lý tình huống này. Kỳ thực tôi rất sợ ánh mắt nhìn của người khác. Hôm đó tôi cảm thấy đói và bước vào bếp tìm thức ăn, không ngờ lại gặp mẹ vợ đang nấu súp trong bếp. Thấy vậy trong khoảnh khắc tôi ngồi sụp xuống và tự nhủ may mà mẹ còn chưa nhìn thấy.
Tôi vừa quay trở lại phòng thì vợ tôi nói: “Em bảo mẹ rồi, sau này chúng ta sẽ chuyển ra ngoài ở. Cha mẹ mua cho hai vợ chồng mình căn nhà ở khu bên cạnh, để chúng ta có không gian riêng tư. Anh về nhà ăn cơm đi”. Nghe xong tôi vô cùng cảm động. Vợ vì muốn giữ gìn lòng tự trọng của tôi mà làm nhiều việc như vậy. Tôi nhất định yêu thương cô ấy cho đến hết cuộc đời.
Hiện tại, vợ chồng tôi không còn ở cùng gia đình bố mẹ vợ nữa. Mỗi ngày ăn cơm tối xong, hai vợ chồng lại nắm tay nhau về chơi nhà bố mẹ vợ. Tôi tự hứa với mình rằng, đời này nhất định không được cô phụ tấm lòng của cha mẹ vợ, càng phải yêu thương vợ nhiều hơn.
Theo DKN
"Không có tiền tôi mới chết, chứ không có anh nắng vẫn rực rỡ lắm!"
Xong, nàng quay bước, nện gót giầy cồm cộp rời đi, để mặc hắn ở lại chết đứng như Từ Hải. Nàng vừa đi vừa cười toe một mình: "Tự dưng hôm nay lại được đánh người, mà đúng kẻ nên được đánh mới hên chứ!".
Hắn "đá" nàng vào một ngày mưa tầm tã. Trời âm u, sấm chớp đùng đùng. Thời tiết tệ hại như tâm trạng nàng lúc ấy vậy. Chỉ sau chuyến công tác 2 tuần ở tỉnh, nàng trở về, và người yêu 1 năm rưỡi của nàng đã tay trong tay với cô em kết nghĩa của hắn, đồng thời phũ phàng nói ra lời chia tay với nàng. Hắn nói như nào nhỉ, à, "Anh xin lỗi, trong một cơn say anh đã "lên giường" với em ấy. Giờ đây anh phải chịu trách nhiệm, anh không thể là thằng đàn ông khốn nạn vô trách nhiệm được".
Thế đấy, hắn vứt toẹt cái trách nhiệm với nàng xuống cống thối để chạy đi có trách nhiệm với cô ả kia. Nhưng sau này, nàng nghe bạn nàng nói rằng, hắn đi kể với mấy thằng bạn thân rằng, em kia trên giường nóng bỏng cuồng nhiệt lắm, chẳng như nàng, nhạt nhẽo như nước ốc. Và đấy mới là cái lí do to hơn tất cả để hắn dứt khoát với nàng.
Thời điểm hắn đòi chia tay, nàng như phát rồ lên. Bởi sự việc xảy ra quá bất ngờ. Và nàng thì chưa khi nào chuẩn bị tâm lí bị phản bội cả. Hắn đối với nàng chiều chuộng, cưng nựng vô cùng. Nàng cứ ngỡ mình là cô công chúa nhỏ của hắn cơ đấy. Vì thế nàng cũng hết lòng hết dạ với hắn, chẳng tiếc hắn bất cứ thứ gì. Do vậy, khi phát hiện sự phản bội và thái độ nhất quyết dứt áo ra đi của hắn, nàng như người rơi từ thiên đàng xuống địa ngục. Nàng mất hết cả lí trí, trong đầu chỉ nghĩ 1 điều, rằng nàng không thể để mất hắn được, hắn là của nàng cơ mà!
Những ngày sau, nàng điên cuồng khủng bố điện thoại của hắn, tới nhà tìm hắn, thậm chí còn tới cổng công ty đón lõng. Hắn trốn nàng như trốn tà. Nàng lại đến tìm cô ả kia để mắng nhiếc, chửi bới cô ta đã cướp mất người yêu của nàng, bắt cô ta trả lại hắn cho nàng. Loạn cào cào hết cả lên. Vụ việc ầm ĩ khiến bạn bè, người quen của 3 người bọn nàng không ai là không biết. Nàng héo hon, xơ xác, khiến hắn càng nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ. Cứ thế, cho tới tận khi cô ả kia cho nàng một cái tát như trời giáng vì tội đeo bám người yêu của cô ả, nàng mới tỉnh được phần nào.
Vừa hay mẹ nàng ốm phải vào viện. Nàng thức đêm trông mẹ. Trong những đêm một mình trong viện với mẹ, chứng kiến sự mong manh của sự sống và cái chết, những hoàn cảnh khốn cùng, khổ sở hơn bản thân mình gấp vạn lần, nàng nhận ra cái nỗi buồn thất tình của mình thật chẳng đáng kí lô nào, và phí tâm sức cho một gã đàn ông không ra gì là hành động ngu đần nhất quả nhất.
Mẹ nàng khỏi bệnh xuất viện về nhà, nàng cũng trở thành một người khác. Nàng cười tươi yêu đời, vui vẻ tận hưởng cuộc sống từng ngày trôi qua. Nàng tích cực đi làm đẹp, đến các buổi tụ tập bạn bè, mua sắm, và tập trung làm việc chăm chỉ. Nàng đẹp ra, cười ngọt ngào hơn, quyến rũ lên nhiều. Và nàng bắt đầu tìm hiểu những đối tượng mới.
Hôm đó, nàng gật đầu đi dự tiệc sinh nhật với một đối tượng mà nàng cũng khá là ưng. Nàng sửa soạn đẹp đẽ. Một bộ đầm đỏ audora, son đỏ cùng tone, giày ánh kim, một chút nước hoa. Ngắm mình trong gương, nàng mỉm cười với bản thân. Nhìn lại tấm ảnh con bạn thân chụp trộm lúc nàng tiều tụy và lao đao vì hắn ta, nó kêu để nàng giữ mà làm kỉ niệm, nàng muốn cười thật to. Chả ngờ nàng lại có lúc ngu ngốc tới mức như thế!
Cũng chả ngờ, nàng lại đụng độ tôi tình nhân ấy ở bữa tiệc sinh nhật đó. Chắc là có bạn chung gì đó. Nàng thấy hắn trước. Nói thực, hắn có hóa ra tro nàng cũng nhận ra, nhưng rõ ràng cái việc đó chả liên quan gì tới nhớ nhung, lưu luyến cả. Còn hắn, có vẻ nàng khá khác so với ngày trước, nên hắn mãi mới nhìn thấy nàng, còn không dám tin phải hỏi lại nữa chứ. Nàng buồn cười, người yêu sớm tối bên nhau hơn 1 năm, mới cách xa mấy tháng mà giờ đứng cạnh nhau lại còn không nhận ra!
Từ lúc biết là nàng, lại thấy nàng đi cùng một đối tượng khá khẩm ra trò, hắn như có điều gì muốn nói, rồi ngại đông người lại thôi. Tới lúc nàng vào toilet thì hắn bám theo sau, chặn nàng lại, ngập ngừng hỏi: "Em... em có bạn trai mới rồi à?". Nàng cười dịu dàng: "Vâng". Hắn không ngờ nàng có thể thừa nhận nhanh chóng như vậy, ấp úng mãi mới thốt nên lời: "Nếu em yêu người ta thật lòng thì hãy tiến tới. Còn không thì đừng tìm người chỉ để lấp chỗ trống em ạ. Thêm nữa, em đừng cười như thể mình hạnh phúc lắm ấy. Anh vẫn nhìn được sự buồn bã, không vui trong mắt em. Ở đây không tiện nói chuyện nhiều, lúc về anh sẽ gọi điện cho em nhé!".
Nàng mắt chữ O miệng chữ A nhìn hắn thao thao một tràng, toàn những điều hoang đường chỉ có trong tưởng tượng. Hắn nghĩ nàng đang cố tỏ ra mạnh mẽ, còn bên trong thực ra vẫn đau khổ vì hắn chết đi được ấy? Còn muốn lén lút gì với nàng đây nữa, có phải thấy nàng xinh đẹp ra nên nảy sinh ý đồ xấu phải không? Nàng giả ngu hỏi hắn: "Anh nói gì, em không hiểu cho lắm?". Hắn cười, sáp lại gần nàng, mờ ám nhỏ giọng: "Em thừa hiểu mà. Anh rất nhớ em. Em có nhớ anh không?".
Mùi cơ thể hắn phả sang khiến nàng muốn buồn nôn. Quái, thế mà trước đây nàng thích cái mùi này lắm đấy. Nực cười thật! Nàng đẩy mạnh hắn ra, không nương tay tặng cho hắn một cái tát hết sức bình sinh. Rồi nàng cười ngọt lịm: "Có bệnh thì đi chữa đi, bệnh hoang tưởng để lâu cũng nguy hiểm lắm đấy. Không có tiền tôi mới chết, chứ không có anh nắng vẫn rực rỡ lắm! Anh tưởng anh là ai? Một kẻ khốn nạn không hơn không kém mà thôi!".
Xong, nàng quay bước, nện gót giầy cồm cộp rời đi, để mặc hắn ở lại chết đứng như Từ Hải. Nàng vừa đi vừa cười toe một mình: "Tự dưng hôm nay lại được đánh người, mà đúng kẻ nên được đánh mới hên chứ!".
Theo Afamily
Gia cảnh nghèo khó nên con trai phải ở rể, mẹ già tới nhà vay tiền bị thông gia mỉa mai, cầm túi bánh con dâu đưa rồi đi mau, mở ra bà bật khóc Sự chênh lệch giàu nghèo luôn là bức tường gián cách con người quan tâm, yêu thương nhau hơn. Người mẹ chồng già này chỉ vì không có tiền chữa bệnh cho chồng, bất đắc dĩ mới phải tới nhà con trai để vay tiền. Nhận được những chiếc bánh từ tay nàng dâu, người mẹ chồng khóc không thành tiếng... Tôi có...