Khóc nghẹn vì 1 lần về nhà ăn bữa trưa với người vợ đang ở cữ
Nếu như không có buổi trưa hôm đó ghé qua nhà ăn cơm cùng với vợ đang ở cữ của mình, có thể mãi sẽ chẳng bao giờ tôi biết được sự thật mỗi ngày vợ một gầy đi.
Tôi có 1 tình yêu đẹp với Hoa, cô bạn học cùng lớp đại học ngày ấy. Hoa hiền lành, xinh xắn, mỗi tội em hơi nhỏ người một chút. Cũng tại tôi cũng khá cao, chiều cao hơn mét tám thì Hoa chỉ dừng lại ở con số khiêm tốn là mét rưỡi. Dù vậy, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy em không cân xưng với mình, một cô gái tốt như em, tôi không thể nào để rơi vào tay người đàn ông khác được.
Vấn đề lớn nhất gặp phải lại từ mẹ tôi, mẹ tôi khá lớn tuổ.i rồi, bố mất sớm mẹ 1 mình ở vậy nuôi tôi nên người, tôi không thể không thương mẹ, không thể trách mẹ khi mẹ chê Hoa rằng cô ấy quá nhỏ, sợ sinh đẻ khó. Nhưng với tình yêu mãnh liệt của mình, bằng sự kiên trì thì hơn 3 năm từ ngày ra mắt mẹ tôi cũng đồng ý cho tôi cưới Hoa về làm vợ. Vậy là tổng thể chúng tôi đã có 5 năm yêu nhau với biết bao gắn bó, thăng trầm, rạ.n nứ.t rồi lại hàn gắn thì cũng có được 1 cái kết như ý.
Ngày cưới, nhìn em bé nhỏ trong chiếc váy trắng tinh khôi khiến tôi càng yêu em hơn. Đêm tân hôn em trao cho tôi sự vẹn nguyên của mình, cuộc đời tôi thật sự may mắn khi cưới được 1 cô gái như em về làm vợ. Mấy ngày mới cưới, thi thoảng em lại khóc, rồi xị mặt ra, tôi hỏi thì em nói vì em nhớ nhà, nhớ bố mẹ. Lúc ấy, tôi vẫn vô tư nghĩ rằng điều đó là sự thật, tôi thường ôm em vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán rồi mắng yêu rằng lấy chồng rồi mà vẫn trẻ con như thế.
Cưới nhau được nửa năm thì em mang bầu, cũng vì sợ em đi làm mệt nên tôi khuyên em nên ở nhà dưỡng thai, em nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Nói thật là lấy vợ về thì vợ tôi ở với mẹ là chính chứ có mấy khi tôi ở nhà đâu, tính chất công việc 1 phần, thứ hai là làm việc cả ngày mới về, sáng gặp vợ, tối gặp 1 chút rồi đi ngủ chứ không có nhiều thời gian dành cho vợ.
Ngày cưới, nhìn em bé nhỏ trong chiếc váy trắng tinh khôi khiến tôi càng yêu em hơn.(Ảnh minh họa)
Có những hôm tôi nghe được tiếng mẹ trách vợ, chỉ vì làm bể 1 cái bát, vợ không muốn tôi bênh để êm nhà êm cửa, nên kéo tôi lại khi tôi định nói với mẹ vài câu. Vợ luôn nhịn mẹ hết sức có thể. Tôi biết nhiều khi vợ buồn tủi lắm, vì sống với mẹ chồng khó tính chắc không được thoải mái chút nào.
Đợt đó, vợ sắp sinh nhưng lại đúng lúc tôi vừa nhận thêm 1 dự án chuẩn bị cho đợt thăng chức, tôi dốc hết mình để hoàn thành tốt công việc được giao những mong sau đợt này sẽ có 1 cơ hội thăng tiến mới tỏng công việc. Nhưng nghĩ cũng thiệt thòi cho vợ ở nhà, còn 2 tháng nữa là đã sinh rồi mà chồng lại bận việc không chăm sóc được. Vì thương vợ nên ngoài đưa cho vợ thêm tiề.n tiêu vặt tôi còn cho mẹ một khoản kha khá nhờ mẹ nếu vợ muốn ăn gì thì đi mua giúp vì vợ bụng bầu to đi lại khó khăn. Mẹ quay ra hằm mặt lại nói: “Từ ngày có nó, anh có còn biết gì thiết tha gì cái bà già này đâu. Suốt ngày chỉ mẹ lo cho vợ con, chăm vợ con…”. Tôi còn chưa kịp nói gì mẹ đã bỏ về phòng.
Video đang HOT
Tôi cũng biết bà ghen tỵ với vợ khi tôi thể hiện tình yêu thương vợ như thế. Nhưng mẹ thì tôi vẫn thương, vợ tôi cũng phải thương, vì đó là người phụ nữ sẽ sống với tôi cả cuộc đời cơ mà. Nghĩ thế nhưng tôi cũng thôi không lăn tăn gì nữa mà tập trung vào công việc. Đang lúc gấp rút hoàn thành công việc thì vợ tôi sinh, tôi chạy một mạch đến bệnh viện vì cũng gần cơ quan tôi làm mà quên luôn cả việc đi xe. Vợ sinh hạ cho tôi một cậu con trai đáng yêu lắm. Nhìn vợ mệt và xanh, cũng gầy nữa tôi thương lắm nên càng phải quyết tâm kiếm thật nhiều tiề.n cho vợ.
Tôi ôm lấy vợ vì cảm thấy có lỗi với cô ấy quá. (Ảnh minh họa)
Hôm đó, lúc vợ tôi đang ở cữ, chả hiểu càng ở cữ vợ chỉ trắng xanh nhợt nhạt, chứ chẳng béo hồng như những bà khác. Tôi bận việc, gấp rút hoàn thành nên thời gian dành cho vợ không có. Hôm đó, được hơn 20 ngày vợ sinh con, công việc của tôi đã hoàn thành. Mọi người rủ nhau làm 1 bữa liên hoan, nhưng tôi từ chối, tôi về nhà khi quá giờ ăn trưa, mua thêm 1 ít đồ ăn sẵn và hi vọng vợ cùng mẹ chưa ăn để được ăn cùng cả nhà. Cũng mấy tháng rồi tôi không có với gia đình 1 bữa cơm tử tế.
Đứng trước phòng vợ, tôi rơi nước mắt khi mẹ đưa cho vợ 1 bát cơm rồi nói: “Ăn đi rồi còn đi mà giặt quần áo, đống bát từ sáng vẫn chưa rửa đâu. Người gì lười chảy thây ra như thế, con gái con lứa…”. Tôi đi vào, cầm lấy bát cơm, 1 bát cơm, vài hạt lạc cùng vài cọng rau muống. Đây thật sự là bữa cơm của 1 người phụ nữ đang ở cữ, vừa sinh con xong sao? Tôi bật khóc hỏi mẹ:
- Mẹ, sao mẹ đối xử với cô ấy như vậy? Mẹ làm con thất vọng quá.
- Thì trước mẹ đẻ mày cũng chỉ ăn như thế vẫn sống chứ có sao đâu.
- Nhưng giờ có phải nhà mình nghèo đâu? Có phải con không kiếm ra tiề.n đâu, mẹ thật sự khiến con thất vọng quá.
Tôi nắm tay vợ đang bế con ra khỏi nhà, tìm thuê 1 căn nhà trọ rồi 2 vợ chồng ở. Tôi không ngờ mẹ mình lại có thể tàn nhẫn đến thế. Vợ nhìn tôi cứ khóc nữ nở, là do tôi, tôi đã quá vô tâm. Chữ tình và chữ hiếu tôi không thể coi nhẹ bên nào. Nhưng thật sự chữ hiếu này tôi không đội nổi, tôi thương vợ tôi quá, không biết phải làm sao để bù đắp cho những tổn thương mà cô ấy phải chịu ra sao nữa.
Theo Một thế giới
Nửa đêm tỉnh giấc vì tiếng khóc nghẹn, phát hiện bí mật động trời của vợ ở góc nhà vệ sinh
Có những lần đưa vợ đi mua sắm, nhìn con nhà người ta ríu rít líu lo, tôi chỉ mong sao có một đứa con thơ để mà ôm ấp bế bồng. Nhưng hình như ông trời không thấu lời chúng tôi xin, mãi mà vẫn chỉ là hy vọng.
Tôi và vợ kết hôn đã 7 năm rồi, vậy mà chúng tôi vẫn chưa có con. Nếu những ai cũng hiếm con như chúng tôi đây, hẳn rằng sẽ mong mỏi con từng ngày, từng phút. Có những ngày vợ chồng lôi nhau đi hết bệnh viện này đến thầy lang nọ, ở đâu cũng khám, cũng thuố.c, tiề.n đổ sông đổ bể, mọi hy vọng tưởng chừng như dập tắt, vậy rồi thương lấy nhau lại cố gắng thêm.
Có những lần đưa vợ đi mua sắm, nhìn con nhà người ta ríu rít líu lo, tôi chỉ mong sao có một đứa con thơ để mà ôm ấp bế bồng. Nhưng hình như ông trời không thấu lời chúng tôi xin, mãi mà vẫn chỉ là hy vọng.
Vợ và tôi gặp nhau thời còn là sinh viên đại học, lúc ấy chúng tôi cùng học một chuyên ngành. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, tôi đã bị đán.h gục bởi đôi mắt tròn to và nụ cười rạng rỡ ấy. Ngày tôi rước cô ấy về làm dâu, mọi ước nguyện của tôi bấy lâu như sắp được trở thành hiện thực. Vậy rồi chúng tôi cứ thế đợi chờ con từng ngày, từng giờ, nhưng mãi mà không thấy con đâu. 1 năm, 2 năm, 3 năm, và rồi đến thời điểm hiện tại là 7 năm, cả hai gia đình dù không ai nói ra nhưng đã mệt mỏi lắm rồi.
Vợ chăm đi làm từ thiện, rồi cũng quen biết nhiều người, nghe vợ tôi bảo, có rất nhiều tr.ẻ e.m cơ nhỡ không nơi nương tựa, điều ấy khiến chúng tôi rất xó.t x.a. Một ngày, vợ mang về một cậu nhóc 2 tuổ.i, đôi mắt đen láy hệt như vợ tôi, vợ bảo rằng em bé bị mẹ bỏ lại chùa, giờ vợ rất muốn nuôi làm con cháu trong nhà. Tôi bụng bảo dạ, thôi thì ta vẫn mong con, nhưng cứ tích đức làm thiện, cháu nó không ai chăm thì để vợ chồng tôi nhận làm con cho có gia đình.
Vợ tôi về xin phép gia đình hai họ, cho cháu được về với gia đình hai bên, nhìn đứ.a tr.ẻ kháu khỉnh tội nghiệp, ai cũng rủ lòng thương cảm. Từ ngày có con nuôi, gia đình tôi vui vẻ nhộn nhịp hẳn, ai cũng như được tiếp thêm sức mạnh. Cháu bé ngoan ngoãn, vâng lời, dễ được mọi người yêu mến, vậy rồi ai cũng bị vui lây.
Vợ tôi về xin phép gia đình hai họ, cho cháu được về với gia đình hai bên, nhìn đứ.a tr.ẻ kháu khỉnh tội nghiệp, ai cũng rủ lòng thương cảm. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi chăm cháu bé như con mình, hết lòng chăm sóc nâng niu, không ngại một điều gì cả. Nhưng mà, có một điều lạ, cháu bé lớn lên ngày càng có nét giống nhà ngoại, khiến tôi không sao hiểu được. Từ ngày nhận cháu về nuôi, anh trai vợ tôi tuần nào cũng ghé chơi nhà, tuần nào cũng mua quà cho cháu. Ban đầu thì tôi không để ý, càng về sau này lại càng thấy vô lí mà không biết nói cùng ai.
Rồi một lần, lúc nửa đêm đang ngủ, tôi bị đán.h thức bởi tiếng khóc nấc vọng lên từ dưới nhà. Mở mắt dậy thì không thấy vợ đâu, chạy qua phòng con thì thấy cháu vẫn đang ngủ, tôi lần xuống nhà để tìm hiểu rõ sự tình. Ánh đèn nhà vệ sinh hiu hắt, vợ tôi ngồi bệt cuống sàn nhà tắm, quên cả khóa cửa phòng vệ sinh, tay ôm điện thoại và khóc nấc lên. Vợ nói qua điện thoại:
- Không, anh không được đưa con em đi đâu cả. Nó là con em, đâu còn là con anh nữa. Anh bỏ nó rồi sao giờ còn đòi lại?
Vợ tôi chăm cháu bé như con mình, hết lòng chăm sóc nâng niu, không ngại một điều gì cả. (Ảnh minh họa)
Tôi nghe vậy, tim đậ.p thình thịch, nín cả thở để nghe rõ hơn câu chuyện của vợ mình. Vợ lại tiếp tục nói:
- Không, anh đã không nhận con từ lúc nó sinh ra, giờ chị Thơm và các cháu đều không biết chuyện, anh mang con về chỉ khiến nó khổ, em không muốn như thế. Nó là con em, có pháp luật chứng giám em nhận nuôi con, anh không có quyền cướp con của em!
Nghe đến đây, tôi lờ mờ đoán ra câu chuyện. Chị Thơm là chị dâu của vợ tôi, tức là vợ của anh vợ. Chả trách, tuần nào ông ấy cũng sang nhà tôi chơi với cháu và mua quà, giờ còn muốn cướp con của vợ chồng tôi ư? Ông ấy đang nghĩ gì vậy, con đã bỏ đi rồi, sao còn muốn đòi lại con từ tay chúng tôi nữa?
Tôi sợ vợ mình đau lòng, yên lặng quay người đi lên lầu và giả vờ ngủ, vậy nhưng trong lòng như có hàng nghìn hòn đá đè nặng. Giờ tôi phải làm gì đây, còn vợ tôi, làm sao có thể chịu ai cướp mất con của cô ấy. Ai có cao kiến gì giúp tôi với, tôi sắp mất con rồi.
Theo Một Thế Giới
Bàng hoàng khi phát hiện "bữa trưa" cao cấp của chồng là... Càng đi theo Huy, cảm giác bất an trong Loan càng xâm lấn mạnh. Cho đến khi xe của Huy dừng trước cửa một nhà hàng massage thì chân tay Loan như rụng rời. Đẹp trai, giỏi kiế.m tiề.n, vừa khéo chiều vợ lại vừa khéo chăm con nên Huy luôn là niềm tự hào vô bờ bến của Loan. Có mấy ai...