Khóc nghẹn khi biết lý do mẹ nuôi đuổi con ra khỏi nhà
Những tưởng mẹ nuôi ham tiền nên mới nhận nuôi mình, nhưng khi biết được lý do, cô bé khóc nghẹn…
Hai mẹ con họ gặp lại nhau, cả hai khóc òa trong niềm hạnh phúc
Năm cô 8 tuổi, mẹ đẻ gói ghém quần áo và đưa cô đến trước cửa của một ngôi nhà nọ, bà nói: “Mẹ không thể nuôi con được vì mẹ không có điều kiện, con sẽ gặp được một người tốt và họ sẽ nuôi dưỡng con nên người, sau này có tiền, mẹ sẽ đón con về. Mẹ xin lỗi!”. Nói rồi, mẹ cô bỏ đi, cô khóc chạy theo nhưng không đuổi kịp.
Cô khóc chạy đuổi theo mẹ nhưng không kịp
Cô bất lực ngồi co ro trước cổng nhà-nơi mẹ đã bỏ rơi cô. Và cô được chủ nhà đó nhận nuôi, đó là một bà mẹ mất chồng, mất con. Bà rất yêu thương cô và luôn coi cô như con đẻ vậy. Mặc dù hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng bà vẫn cho cô đi học, cho cô những thứ đầy đủ nhất mà mẹ đẻ cô trước đây chưa từng có. Bà làm công nhân ở một công xưởng gần đó, ngày ngày bà đi làm, tối về hai mẹ con lại nói chuyện ríu rít với nhau, nhà cửa ấm cúng, vui vẻ hẳn lên. Cô bé cũng rất ngoan ngoãn, nghe lời mẹ. Đi học về, cô liền vội vàng xuống bếp nấu cơm để mẹ nuôi đi làm về ăn.
Video đang HOT
Mẹ nuôi luôn yêu thương, chăm sóc và cho cô bé mọi thứ đầy đủ dù hoàn cảnh rất khó khăn
Cuộc sống của hai mẹ con vẫn êm đềm như thế cho đến một ngày, bỗng nhiên mẹ đẻ cô xuất hiện. Bà đi cùng một người đàn ông ngoại quốc, trông bà ăn mặc sành điệu hơn, giàu có hơn. Bà ta đến gần cô bé và nói: “Con à, là mẹ đây! Mẹ quay lại đón con đây, con hãy về với mẹ đi! Bố dượng con sẽ làm thủ tục cho con đi du học, về với mẹ nhé!”. Vừa nói, bà vừa dang hai tay ra để ôm lấy cô nhưng cô chạy trốn sau lưng mẹ nuôi. Cô hét lên: “Bà đi đi, tôi không đi với bà đâu, tôi ở lại đây với mẹ, đây mới chính là mẹ của tôi!”.
Dường như hiểu hết mọi chuyện, mẹ nuôi khóe mắt cay cay nhưng nói với cô bằng giọng lạnh lùng: “Đã đến lúc con về với mẹ đẻ rồi đấy, mẹ nhận nuôi con là vì mẹ đã nhận số tiền của mẹ đẻ con chứ không phải vì mẹ yêu thương con. Mẹ cần số tiền đó, vì tiền nên mẹ mới làm như thế thôi…” Cô bé không tin vào những gì mình nghe thấy, người mẹ từng hết mực chăm sóc, yêu thương cô chẳng lẽ lại là người ham tiền đến vậy sao. Cô đã không có được tình yêu thương của mẹ đẻ, ngay cả mẹ nuôi cũng tàn nhẫn như vậy với cô. Cô khóc nức nở chạy vào phòng thu dọn đồ đạc và quyết định đi với mẹ đẻ. Trước khi đi, hình như cô nhìn thấy mẹ nuôi cúi mặt xuống không dám nhìn theo nhưng trong lòng lúc đó chỉ có thù hận nên cô không quan tâm. Cô gạt nước mắt, nhìn mâm cơm đang bày sẵn chưa kịp ăn, cô chạy lại ôm chầm lấy mẹ nuôi nhưng bà gạt tay cô ra và đẩy cô ra cổng.
Về với mẹ đẻ nhưng cô không đi du học mà theo học Đại học ở một trường nổi tiếng trong thành phố. Bao nhiêu năm trôi qua nhưng cô vẫn không ngừng nhớ đến mẹ nuôi, cô muốn gặp lại mẹ nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh người mẹ ham tiền, cô lại sục sôi thù hận. Mẹ đẻ cô mắc bệnh nặng, khó mà qua khỏi được.
Trước khi mất, bà gọi cô đến bên thì thào nói: “Con à, mẹ biết trong lòng con không ngừng nhớ đến mẹ nuôi con, bởi bà ấy đã nuôi nấng, chăm sóc con khi mẹ bỏ đi. Hôm nay, mẹ muốn nói con một sự thật, có như vậy mẹ ra đi mới yên lòng được. Thực ra, bà ấy không phải là người ham tiền đâu, mẹ và bà ấy chưa từng quen biết nhau, chưa từng giao ước gì với nhau cả. Bà ấy cố tình nói như vậy là để con quên đi bà ấy, để con trở về bên mẹ và sống một cuộc sống đầy đủ hơn, sung túc hơn. Nhà nghèo nên bà ấy sợ không chăm sóc tốt cho con được.
Hãy về thăm bà ấy một lần đi con, đừng giận bà ấy nữa!”. Nói rồi, mẹ cô ra đi, cô òa khóc, cô khóc vì vừa mất mẹ đẻ, vừa không ngờ mẹ nuôi lại đối tốt với mình như vậy. Lo hậu sự cho mẹ đẻ xong, cô vội vàng quay về tìm mẹ nuôi. Cảnh vật vẫn vậy, không có gì thay đổi cả. Cô bước vào nhà và chạy khắp nơi để tìm mẹ nuôi. Nhìn thấy mẹ đang cặm cụi dọn dẹp trong nhà, cô ôm chầm lấy mẹ, mẹ nuôi bất ngờ vì sự trở về của cô, họ ôm lấy nhau mà khóc, khóc vì sự xa cách bao nhiêu năm qua, khóc vì vui mừng được gặp lại nhau.
Cô nói: “Con xin lỗi mẹ, ân tình của mẹ đối với con nhiều như vậy mà bao nhiêu năm qua con lại luôn hận mẹ, con xin lỗi, từ nay con sẽ không đi đâu nữa hết, mẹ con mình mãi bên nhau mẹ nhé!”.
Mẹ nuôi ôm cô vào lòng, lau nhẹ những giọt nước mắt cho cô rồi mỉm cười gật đầu. Hơn những lúc nào hết, họ hạnh phúc vô cùng.
Theo Một Thế Giới
Chê vợ già, chồng qua lại với mẹ nuôi của con gái
Tôi hỏi anh vì sao lại phản bội tôi như vậy. Câu trả lời mà tôi nhận được chỉ là vì cô ta quá trẻ đẹp nên anh không cưỡng lại được...
Tôi trách mình đã chủ quan khi để chồng có cơ hội phản bội (Ảnh minh họa).
Tôi và chồng trước đây học cùng lớp đại học. Chúng tôi yêu nhau 4 năm rồi kết hôn sau khi tốt nghiệp. Vợ chồng tôi bằng tuổi nhưng chồng trông nhỏ người và khá trẻ. Trong khi đó, tôi cao, khung xương to nên có vẻ chững trạc hơn. Ngay khi đang yêu nhau, bố mẹ, bạn bè đều khuyên tôi không nên lấy anh vì sau này tôi sẽ già hơn anh. Vậy mà tôi chỉ biết yêu và yêu mà thôi.
Yêu người cùng tuổi, đồng nghĩa với việc tôi phải chấp nhận tất cả những gì của anh. Anh còn trẻ hơn so với tuổi khiến tôi nhiều lúc suy nghĩ, trăn trở. Tôi cũng biết lo sợ mình sẽ già, sẽ vất vả. Người yêu bằng tuổi, chẳng khá giả gì nên tôi biết ý không đòi hỏi quà đắt, đi ăn tôi cũng sẵn sàng chia tiền. Thấy bạn bè yêu người hơn nhiều tuổi, được quan tâm, chăm sóc, mua sắm đồ đẹp khiến tôi không khỏi ghen tỵ. Nhiều lúc tôi cũng đã quyết định rời xa anh để tìm một người đàn ông trưởng thành nhưng chuyện tình cảm đâu thể nói bỏ là bỏ ngay được. Dường như số phận đã sắp đặt chúng tôi đến với nhau. Chính sự bù trừ trong tính cách giúp chúng tôi ngày càng xích lại gần nhau hơn.
Tôi quyết định sẽ chú ý đến ngoại hình, nhan sắc hơn để không bị già hơn anh. Nhưng đó chỉ là lúc yêu nhau, tôi chưa lường trước được cuộc sống hôn nhân với biết bao khó khăn đang chờ đợi. Lúc yêu thì nghĩ người yêu trẻ, vui vẻ, hạnh phúc biết bao. Đến khi đã kết hôn, nhiều khoản chi tiêu gia đình, họ hàng 2 bên khiến cả hai phải rất nỗ lực. Tính tôi tự lập quen, không muốn dựa dẫm vào chồng nên luôn chăm chỉ làm việc kiếm tiền. Tôi chẳng có thời gian, tiền bạc để chăm sóc sắc đẹp. Thêm đứa con khiến mọi thứ rối tung cả lên. Chồng tôi tuy tính tình trẻ con nhưng dù sao cũng biết động viên vợ, cùng nhau vượt lên gian khó.
Đó là lúc tôi còn trẻ, lúc vợ chồng tôi còn nghèo. Cái tuổi nó đuổi cái xuân - quả không sai. Thời gian trôi qua, con gái tôi cũng đã vào học cấp 3. Nhìn con gái ngày càng trưởng thành, xinh đẹp, tôi lại tiếc những ngày tuổi xuân phơi phới của mình. Giờ đây, tôi không thể nào quay lại với thân hình thon gọn, nét dịu dàng của thiếu nữ. Tôi béo, da mặt nhăn nheo. Dù khá duy trì chế độ tập luyện nhưng tôi vẫn không giảm cân được.
Lo nghĩ nhiều về thân hình quá khổ khiến tôi già thêm mất tuổi. Còn chồng tôi, có điều kiện kinh tế, anh béo hơn, đẹp trai hơn trước rất nhiều. Nhìn chồng phong độ rạng ngời còn mình thì già, tôi không khỏi đau khổ. Nhiều khi tôi nói về nỗi lo chồng sẽ yêu người khác thì đều được chồng an ủi rằng dù thế nào chồng cũng chỉ yêu mỗi tôi thôi và tôi là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt anh. Đấy, câu nói dối kinh điển của đàn ông như vậy mà tôi vẫn tin, tin một cách mù quáng.
Con gái tôi học giỏi, được các thầy cô giáo trong trường rất quý. Cô giáo chủ nhiệm của con dạy môn Văn. Chồng cô đã mất cách đây vài năm nên cô nuôi con trai một mình. Không thể phủ nhận được cô biết cách làm đẹp nên còn khá trẻ. Văn là môn con gái tôi học giỏi và tham dự đội thi học sinh giỏi của trường. Nhà cô cũng gần nhà tôi. Để tiện cho việc kèm cặp, thỉnh thoảng con tôi vẫn qua nhà cô, ăn cơm, thậm chí ngủ lại. Chồng tôi là người đưa và đón con những lần như vậy. Sau đó, cô xin phép được nhận con gái tôi làm con nuôi. Thấy cô tốt bụng, con gái cũng quý cô nên tôi không phản đối. Chồng tôi thì khỏi phải bàn, anh nhiệt liệt đồng ý luôn.
Vợ chồng thôi qua nhà cô ta nhiều hơn. Ngược lại, cô ta cũng hay qua nhà tôi chơi và ở lại ăn cơm. Chẳng thể ngờ, chỉ những câu chào hỏi, câu chuyện xã giao mà chồng tôi cứ như chết mê chết mệt cô ta. Chồng thỉnh thoảng lại nhắc đến cô ta, còn hỏi con tôi sao gần đây ít qua nhà cô... Tôi thấy vậy cũng hoài nghi, cũng bực mình lắm. Cho đến gần đây, tôi được nghe không ít lời đồn đại của những người xung quanh về việc chồng thường xuyên qua lại với mẹ nuôi của con gái. Tôi biết thông tin này nhưng không nói cho chồng nghe mà lặng lẳng theo dõi.
Vốn đã dè chừng nên sau đó tôi quyết định phải tìm cho ra sự thật. Mỗi khi chồng nói ra ngoài có việc tôi đều hỏi rõ anh đi đâu, với ai. Chồng thì luôn nói đi nhậu với bạn, rồi đi gặp đối tác. Bao nhiêu lần như vậy mà tôi không ngờ chồng tranh thủ qua lại với người phụ nữ kia. Lần này, cũng như mọi khi, chồng tôi nói đi ăn cùng người bạn cũ. Tôi tỏ ra niềm nở tiễn chồng ra cổng. Nhưng sau đó, tôi đi xe khéo léo bám theo sau anh. Sự thật tôi không muốn tin cũng hiện ra trước mắt. Không phải lời đồn mà đó là điều hiển nhiên. Chiếc xe ga của anh cứ từ từ tiến gần đến nhà cô ta. Tôi vẫn nhẫn nại dõi theo. Anh vừa đến cổng, người phụ nữ kia ra đón và ôm lấy anh. Tôi hết chịu nổi, lao vào tát cô ta một cái. Anh còn bênh vực cô ta, đẩy tôi sang một bên. Tức nước thì vỡ bờ, bao nhiêu lời mà tôi chẳng nghĩ sẽ nói ra, thì hôm đó tôi cũng nói hết cho hả lòng.
Tôi trách mình đã chủ quan khi để chồng có cơ hội phản bội. Sai lầm cũng do tôi khi quá tin tưởng chồng mà không đề phòng. Lặng lẽ ra về, tôi không nói câu nào. Đêm đến, tôi hỏi anh vì sao lại phản bội tôi như vậy. Câu trả lời mà tôi nhận được chỉ là vì cô ta quá trẻ đẹp nên anh không cưỡng lại được... Đàn ông, quả đúng là ai cũng thích gái trẻ, gái đẹp. Tôi hối hận vô cùng khi đã yêu và lấy người bằng tuổi, để giờ đây, anh trẻ trung đầy lịch lãm còn tôi như mớ giẻ lau đã nhàu. Ngày mai, tôi nhất định phải đi sắm váy áo, đi làm tóc, đi đắp mặt nạ, căng da. Tôi sẽ phải thay đổi, phải yêu bản thân mình hơn.
Theo blogtamsu
Mẹ chồng nổi điên vì con dâu dám "đuổi" con gái ra khỏi nhà Chị chồng em mang thai ngoài ý muốn, em chỉ bảo chị ấy ra khách sạn ngủ một đêm rồi hẵng về nhà vì sợ đen. Nào ngờ chị chồng, mẹ chồng và cả chồng nữa xúm vào chửi em là "đồ ngu", em chẳng là cái thá gì mà dám "đuổi" con gái bà ra khỏi nhà. Em chỉ bảo chị chồng...