Khoảnh khắc chồng gõ cửa vào đêm cuối cùng trước phiên tòa l.y hô.n lại là bước ngoặt của cuộc đời tôi
Năm năm hôn nhân với anh là một chuỗi những cung bậc cảm xúc lẫn lộn: từ yêu thương, hạnh phúc đến khổ đau và nuối tiếc.
Cuộc sống tưởng chừng như viên mãn nhưng lại thiếu đi tiếng cười trẻ thơ – thứ khiến người ta gọi là “tổ ấm.”
Ảnh minh họa.
Ngày chúng tôi yêu nhau, anh là người dẫn dắt tôi từng bước trong công việc. Chúng tôi cùng vượt qua những khó khăn, chia sẻ từng khoảnh khắc, và khi kết hôn, tôi cứ ngỡ mình đã tìm được người đồng hành mãi mãi.
Thế nhưng, niềm hạnh phúc ấy chẳng trọn vẹn khi tôi phát hiện bản thân mắc hội chứng buồng trứng đa nang, khiến việc mang thai trở nên khó khăn. Những tháng ngày điều trị dài đằng đẵng như cuộc đua không có vạch đích. Tiề.n bạc, thời gian, và cả niềm hy vọng cứ cạn kiệt dần.
Áp lực từ gia đình chồng càng khiến tôi mệt mỏi. Mẹ anh không ngừng trách cứ, đòi hỏi tôi buông tay để anh tìm hạnh phúc mới. Nhưng anh vẫn luôn ở đó, động viên và nắm chặ.t ta.y tôi, nói rằng tình yêu của chúng tôi không thể bị phá vỡ bởi sự thiếu vắng một đứ.a tr.ẻ.
Video đang HOT
Dẫu vậy, trái tim tôi không khỏi day dứt mỗi khi nhìn anh chơi đùa cùng những đứ.a tr.ẻ khác. Tôi cảm nhận rõ ràng nỗi khát khao được làm cha trong ánh mắt anh. Cuối cùng, tôi quyết định l.y hô.n – không phải vì hết yêu, mà vì không muốn anh phải chịu thêm áp lực vì tôi.
Đêm cuối cùng trước khi ra tòa, tôi chẳng thể nào chợp mắt. Hình ảnh anh, những kỷ niệm và cả những nụ cười ngày xưa cứ ùa về như thước phim tua chậm. Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Mở cửa ra, tôi thấy anh đứng đó, ánh mắt chất chứa nỗi đau nhưng vẫn dịu dàng như thuở ban đầu. Anh bước tới, ôm chặt tôi và thì thầm:
“Suốt một tháng qua em rời khỏi nhà, anh không thể ngừng nhớ em. Đêm nay, cho anh được làm chồng em lần nữa, được không? Mình cùng ngủ chung đêm cuối này nhé.”
Lời nói của anh như mũi tên xuyên thẳng vào tim tôi. Nước mắt trào dâng, tôi không thể làm gì khác ngoài gật đầu. Đêm ấy, chúng tôi nằm cạnh nhau, im lặng nhưng đầy ắp sự đồng điệu của hai trái tim từng muốn rời xa.
Sáng hôm sau, không ai nói lời nào, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau bước đến tòa án. Thay vì chấm dứt hôn nhân, chúng tôi quyết định xin rút đơn l.y hô.n.
Anh nói: “Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Nếu không thể có con, mình sẽ cùng nhau tìm một hướng đi khác. Nhưng anh không thể sống thiếu em.”
Tôi nghẹn ngào gật đầu. Chúng tôi đã quyết định bắt đầu lại, vững tin vào tình yêu và hy vọng một ngày nào đó, phép màu sẽ đến với gia đình nhỏ bé của mình.
Chấn động phiên tòa l.y hô.n: Chiếc ba lô cũ và bí mật ẩn giấu khiến người vợ bật khóc
"Đồ của cô, cầm về đi!" - câu nói lạnh lùng của người chồng, kèm theo hành động ném chiếc ba lô cũ trước sự chứng kiến của bố mẹ, khiến không khí phiên tòa vốn căng thẳng càng thêm nghẹt thở.
Nhưng điều bất ngờ thực sự lại nằm ở thứ chứa đựng bên trong chiếc ba lô ấy.
Ảnh minh họa.
Quốc và tôi yêu nhau hai năm trước khi tiến tới hôn nhân. Những tưởng cuộc sống hôn nhân sẽ là khởi đầu cho một gia đình hạnh phúc, nhưng chỉ sau ba năm, mọi thứ đã tan vỡ. Nguyên nhân không phải vì người thứ ba, mà vì những mâu thuẫn âm ỉ kéo dài từ phía gia đình chồng.
Là giám đốc một công ty lớn, Quốc mang lại nguồn thu nhập ổn định, trong khi tôi chỉ là nhân viên văn phòng với mức lương ít ỏi. Khoảng cách này dường như càng làm gia đình chồng thêm xe.m thườn.g tôi. Đỉnh điểm là khi tôi nghỉ việc để chăm sóc con nhỏ mắc bệnh, bố mẹ chồng không chỉ nghi ngờ tôi tiêu xài phung phí, mà còn vu cho tôi lén lút gửi tiề.n về nhà mẹ đẻ.
Trong suốt thời gian chung sống, sự im lặng của chồng trước áp lực từ bố mẹ khiến tôi ngày càng bất mãn. Để bảo vệ lòng tự trọng của mình, tôi quyết định đưa con về nhà ngoại, kết thúc cuộc hôn nhân trong cay đắng.
Ngày ra tòa, Quốc lạnh lùng nhường quyền nuôi con cho tôi, đồng thời cam kết chu cấp tiề.n nuôi dưỡng. Khi mọi thủ tục đã hoàn tất, anh bất ngờ tiến về phía tôi, ném chiếc ba lô cũ ngay trước mặt bố mẹ mình và buông một câu gọn lỏn: "Đồ của cô, cầm về đi."
Cả khán phòng lặng đi. Tôi chỉ biết lặng người ôm lấy chiếc ba lô mà chẳng hiểu ý nghĩa thực sự đằng sau hành động ấy.
Về đến nhà, tôi gần như không muốn mở chiếc ba lô ra. Nhưng khi tò mò chiến thắng, tôi mở khóa và chế.t lặng trước thứ bên trong: một cuốn sổ tiết kiệm và mảnh giấy viết tay của Quốc. "Tiề.n anh để dành bao lâu nay, em cứ cầm rồi nuôi con. Đừng để bố mẹ anh biết."
Số tiề.n trong sổ tiết kiệm lên đến 5 tỷ đồng. Tôi lặng người, nước mắt trào ra lúc nào không hay. Dù đã l.y hô.n, hành động này cho thấy Quốc vẫn còn quan tâm đến tôi và con, nhưng sự bất lực trước sự kiểm soát của bố mẹ đã đẩy cuộc hôn nhân của chúng tôi đến bờ vực.
Số tiề.n 5 tỷ trở thành dấu hỏi lớn trong lòng tôi. Có nên giữ lại để nuôi con như lời Quốc, hay trả lại vì lòng tự trọng? Quyết định nào cũng khiến tôi trăn trở, bởi đằng sau nó là cả một chuỗi cảm xúc đa.u đớ.n, yêu thương xen lẫn day dứt.
Hành động cuối cùng của Quốc không chỉ là một món quà vật chất, mà còn là lời xin lỗi muộn màng gửi đến người vợ cũ - người đã từng đứng cạnh anh trong những tháng ngày tươi đẹp nhất.
Sau ngày l.y hô.n gã chồng bội bạc, vừa về đến nhà có một người đàn ông đợi tôi trước cửa nhà Trở về sau phiên tòa l.y hô.n chồng, tôi ngỡ ngàng khi thấy một người đàn ông đứng đợi trước cửa nhà. Có lẽ người đó đã đợi tôi rất lâu, luôn hướng về lối tôi về. Vừa tốt nghiệp ra trường thì tôi lấy chồng. Bạn bè tôi cứ nói sao tôi vội vàng bỏ cuộc chơi, tôi còn quá trẻ. Nhưng...