Khổ vì chồng nhất quyết “ôm” việc nhà
Nghe chị em than vãn chồng về nhà chỉ biết ăn, tắm, ngủ, chị Hạnh (Giáp Bát, Hà Nội) lại ước, giá như chồng mình được như thế thì chị sẽ thấy nhẹ nhàng, thoải mái hơn tình cảnh bây giờ khi chồng chị nhất quyết “ôm” hết việc nhà.
Hạnh lấy Thắng khi chị 27 tuổi, ở cái tuổi người phụ nữ đủ trưởng thành, chín chắn để có thể chọn cho mình một người đàn ông làm chồng, làm cha. Thế nên trong số những “vệ tinh” xung quanh Hạnh, cô quyết định lựa chọn Thắng. Thắng hiền lành, ít nói, càng không biết nói những lời khéo léo khiến phụ nữ hài lòng nhưng anh lại rất biết việc nhà. Đến nhà Hạnh chơi, anh không nề hà việc lớn việc bé, đều hăng hái xắn tay vào giúp Hạnh. Những việc mà các “vệ tinh” còn lại cho là “việc đàn bà” thì Thắng cũng đều có thể làm chỉn chu, gọn gàng trước sự bất ngờ của Hạnh. Cả bố mẹ Hạnh cũng đều ưng ý Thắng lắm, vì theo ông bà, Hạnh có thể hoàn toàn yên tâm giao phó việc nhà cho Thắng nếu như cô đi vắng và con gái ông bà cũng bớt vất vả hơn nếu được chồng đỡ đần. Vậy nên, Hạnh chẳng chần chừ mà quyết định kết hôn với Thắng.
Quả thật, thời gian đầu kết hôn với Hạnh đúng là “thiên đường” khi hàng ngày Thắng đều về đúng giờ, không tụ tập bạn bè, về đến nhà là hăng hái vào bếp giúp Hạnh. Hình ảnh Thẳng cặm cụi nhặt rau, dọn bàn ăn khiến Hạnh trào dâng hạnh phúc vì thấy mình thật may mắn khi gặp Thắng. Tuy nhiên, càng chung sống với Thắng, Hạnh càng cảm thấy căn bếp lẽ ra mình làm chủ đang dần bị Thắng “kiểm soát” chặt chẽ. Có lẽ chính vì biết việc nhà nên Thắng nảy sinh thói quen để ý, soi xét mọi hành động của cô. Ngay từ bé, Hạnh đã được mẹ chỉ bảo nữ công gia chánh vì bà nói rằng “Đàn ông cái nhà, đàn bà cái bếp”, đàn bà phải là người giữ lửa trong nhà, chăm lo bữa ăn cho cả gia đình. Hạnh xác định sự giúp đỡ của Thắng là sự chia sẻ việc nhà của chồng với vợ chứ không hề có ý muốn Thắng kiểm soát cả cách cô làm chủ góc bếp trong căn nhà của mình.
Bất cứ hành động mua bán, quản lý chi tiêu trong gia đình nào của Hạnh cũng đều bị Thắng đem ra bàn luận khiến Hạnh cảm thấy ngột ngạt vô cùng (Ảnh minh họa).
Trong các câu chuyện của hai vợ chồng, Thắng bắt đầu hỏi han Hạnh về giá cả của từng thực phẩm, lúc là mớ rau, lúc là cá, là thịt. Sau khi Hạnh trả lời, đều bị Thắng chê bai là đắt, là không ngon khiến cô rất tự ái. Thắng có thói quen đứng ngay cạnh Hạnh khi cô nấu ăn, bất cứ hành động gì của cô đều bị Thắng nhanh chóng “góp ý”: Em cho nhỏ lửa thôi, nấu vừa ngon vừa đỡ tốn ga; Em tắt bếp đi, rau chỉ cần chín tới, vừa giòn vừa đỡ tốn ga… Hạnh cãi cự đều bị Thắng quy chụp là không biết nấu ăn, không biết tiết kiệm tiền ga. Thậm chí khi Hạnh nêm gia vị, Thắng cũng chẳng ngần ngại mà nhắc Hạnh “nhẹ tay” tiết kiệm.
Video đang HOT
Hạnh không phải là phụ nữ chỉ biết công việc, không biết bếp núc, ngày còn ở cùng bố mẹ, cô đều đảm nhận nấu nướng mà cũng không bị chê bao giờ. Từ ngày lấy chồng, trong con mắt của Thắng, cô trở thành một bà nội trợ không biết lựa chọn thực phẩm ngon rẻ, không biết nấu nướng sao cho tiết kiệm chi phí. Tần suất Thắng chê bai, nhắc nhở Hạnh ngày càng nhiều. Bất cứ hành động mua bán, quản lý chi tiêu trong gia đình nào của Hạnh cũng đều bị Thắng đem ra bàn luận khiến Hạnh cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Thậm chí, chuyện tắm, chuyện ngủ cũng trở thành đối tượng để Thắng để ý. Hôm trước Thắng còn đề nghị Hạnh giảm bớt mua sắm đồ dùng trong nhà tắm, phòng ngủ vì anh cho rằng đó đều là những vật dụng không cần thiết, cần tiết kiệm triệt để và trách Hạnh dùng sữa tắm quá tốn kém khiến Hạnh ngao ngán vô cùng.
Thắng vẫn đều đặn về nhà cùng chia sẻ công việc với Hạnh, nhưng giờ đây, cô không còn cảm thấy hạnh phúc nữa mà thay vào đó là cảm giác ngột ngạt khi trong góc bếp luôn có một người kiểm soát mọi hành động của mình. Cô ước rằng giá mà chồng chỉ biết về nhà thưởng thức các món ăn của mình, cảm nhận sự sạch sẽ của nhà cửa mà không có bình luận đắt rẻ, không có tra hỏi giá cả thì cô sẽ tình nguyện làm một bà nội trợ hàng ngày làm tròn chức trách của mình và chờ đón chồng trở về, dù chồng cô chỉ cần biết ăn, tắm, ngủ như một “con lợn”, nhưng là một “con lợn” biết yêu và tôn trọng vị trí của cô trong căn nhà này.
Theo Giadinh
Tôi từng sốc và hoảng hốt khi biết siêu âm con gái không xinh
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Gửi chị Vân Anh, tác giả bài viết "Nỗi lòng tê tái của người mẹ có con gái mới chào đời không xinh"!
Có lẽ bài viết của chị đã được đăng từ khá lâu. Và không hiểu sao mới hôm qua tôi mới vô tình đọc được trong lúc lần mò đọc lại các bài viết cũ.
Chị ạ, tâm trạng của chị tôi cũng đã từng trải qua, nhưng may mắn hơn cho tôi, cái cảm giác buồn bã và chán nản vì con gái sẽ chào đời không xinh xắn chỉ thoáng qua không lâu và từ trước khi bé chào đời.
Con gái tôi giờ đã hơn 6 tháng. Lúc này, mỗi khi nhìn con chơi, con ngủ, tôi lại tận hưởng cảm giác sung sướng khi con bên cạnh. Trong mắt tôi lúc này, con là cô bé đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất.
Nhưng tôi còn nhớ ngày mình mang thai con 29 tuần. Khi vào bệnh viên làm hồ sơ sinh và bác sĩ siêu âm 4 chiều cho tôi nhìn thấy mặt con trên màn hình. Tôi đã thực sự sốc và vô cùng hoảng hốt.
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Làm mẹ, ai chẳng muốn con cái mình xinh đẹp. Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Trở về nhà, chồng tôi từ công ty gọi điện thoại hỏi thăm hai mẹ con. Tôi chỉ dám kể rằng em bé trộm vía khỏe, phát triển tốt, còn tuyệt nhiên không dám nhắc tới chuyện xấu đẹp. Vài ngày sau đó, tôi bị ám ảnh với cái hình ảnh siêu âm của con. Tôi tự so sánh với những hình ảnh các bé xinh đẹp mà người ta thường hay quảng cáo bên ngoài phòng khám.
Rồi tôi lên mạng tìm kiếm thông tin và hỏi dò các chị đồng nghiệp xem hình ảnh siêu âm liệu giống bao nhiêu phần trăm ngoài đời thực. Tôi cứ loanh quanh như thế suốt mấy ngày. Có lúc, tôi còn khéo léo dò ý chồng về chuyện xấu đẹp của con cái. Và mặc dù chồng tôi luôn bảo rằng con sinh ra chắc chắn sẽ xinh đẹp, nhưng điều đó càng làm tôi suy nghĩ.
Vài ngày, tôi mang một tâm trạng không vui khi sợ con sinh ra không xinh đẹp, rồi tương lai của con sẽ thế nào? Rồi mọi người có yêu thương con không? Cứ thế nhưng sau cùng, tôi đã tự trấn an mình và nhủ rằng: "Con là con của tôi, con xấu đẹp tôi cũng yêu thương con. Nếu thực sự con chẳng may xấu xí thì tôi sẽ càng yêu thương con hơn gấp nhiều lần, bù đắp cho con phần thiệt thòi đó".
Suy nghĩ ấy khiến tôi bình tâm và sẵn sàng đón nhận con. Tuy nhiên sau 32 tuần, tôi đi siêu âm lại một bác sĩ quen, hình ảnh con rõ nét hơn và bác sĩ lại khen: "Con gái thế này là xinh rồi". Đến lúc ấy tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ các mẹ sẽ cười khi đọc bài viết này của tôi, bởi con cái vốn đã là một tặng phẩm thiêng liêng cho cha mẹ. Nhưng làm cha mẹ, ai chẳng mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái.
Con gái tôi lúc này đã biết bò, mọc 2 răng. Cháu trộm vía khỏe mạnh và phát triển tốt. Nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn tự cười mình. Có lẽ tôi hay lo xa, cũng có thể tôi ngốc nghếch, nhưng được làm mẹ đã là điều giá trị nhất trong cuộc đời này.
Theo VNE
"Cho" anh, anh lại nói tôi dễ dãi Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sao coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ, gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau. Buồn thật đầu năm chuyển công tác, không biết môi trường mới thế nào? Những đồng nghiệp mới thế nào? Công việc mới có phù hợp với...