Khó chịu vì bố chồng thường vào phòng riêng
Đồ đạc quần áo, các thứ trong phòng tôi ông đều biết để chỗ nào, lấy dùng một cách rất tự nhiên.
Chúng tôi kêt hôn được một năm, cảm giác khó chịu, nhât là đôi với bô chồng. Gia đình anh chỉ có duy nhât anh, nhiêu người bảo tôi sướng vì sẽ được chiêu, tôi cũng cảm nhân được thê, chả ai là trọn vẹn cả, được cái này mât cái kia.
Ngày làm đám cưới, sau khi mọi viêc xong xuôi, tôi tranh thủ vào phòng nghỉ ngơi một chút cho đỡ mêt vì cả sáng đứng tiêp khách, mở cửa bước vào phòng thây bô anh nằm ngủ trên giường tân hôn, trong đó tôi chưa được nằm lân nào. Nghĩ chắc ông cũng mêt, nhưng tôi hơi thắc mắc vì còn nhiêu giường khác chứ đâu chỉ có môi giường vợ chồng tôi, tôi cũng lờ đi.
Ảnh minh họa: HH
Khoảng một tháng sau, vì chông làm xa nhà, thỉnh thoảng mới vê chơi một hai hôm nên tôi hay xuông chơi với anh. Lân đó tôi xuông chơi cũng lâu nên anh đưa tôi vê nhà, cũng là nghỉ ngơi luôn. Vê đên nhà tôi thây phòng mình sáng, đi vào thây bố chồng đang nằm xem tivi trong phòng, mặc dù nhà tôi có hai tivi. Tôi ngôi ở ngoài chán chê đợi ông ra đê vào, vì ngại không muôn vào phòng khi ông chưa ra, lâu quá đên nôi anh phải quát lên “Bô đi ra cho bọn con đi ngủ”. Chân chừ một lúc ông mới ra.
Video đang HOT
Tôi chỉ nghĩ đơn giản ông xem tivi trong phòng vì màn hình to, cũng hơi khó chịu một chút. Rồi vê sau, hê tôi ra ngoài là ông lại vào phòng tôi, nhiêu lân đô đạc trong phòng bị đảo lôn hêt, môi ngày tôi càng thêm khó chịu. Tôi không thích như vậy, không thích ai can thiêp quá vào đời sông riêng tư của mình, cũng tránh những mâp mờ giữa bô chông con dâu. Tôi nói với chồng không thích bô vào phòng, anh chỉ nghe chứ không nói lại với bô mẹ, thâm chí tôi còn nói với chị con nhà bác, chị có nói lại với bà, mà bà chẳng nói gì với ông. Viêc đó vân diên ra cho đên tân giờ.
Có lân bị mât tiên tôi cũng dám kêu ai, đô đạc quân áo, các thứ trong phòng ông đêu biêt tôi đê chô nào, lây dùng một cách rât tự nhiên, đên cái côc uông nước của tôi trong phòng ông cũng lây ra dùng rôi làm vỡ. Có lân vào phòng tôi, chẳng biêt ân khoá thê nào cửa sâp vào, không mở được ra, chìa khoá đê trong phòng, cuôi cùng phải phá cửa. Cứ ngỡ chồng sẽ nói bố không vào hoặc cân gì thì hãy vào, nhưng đâu vân đóng đây.
Ngoài ra, trong bữa cơm, nêu có cá là y như rằng ông dâm nguyên đâu cá vào bát nước châm, vừa tanh vừa không có chô đê châm thức ăn, tôi chẳng bao giờ châm thức ăn gì cả. Nước canh tôi không cho mì chính là lại làu nhàu “Chả có cái mẹ gì cả”, rôi đứng phắt dây, ném đũa xuông mâm cơm. Lại nữa, ông chuyên mặc quân sooc ngắn, thói quen của ông là ăn cơm thu cả 2 chân lên ghê, làm tôi vừa thây ngại vừa không dám nhìn, chỉ biêt gục mặt xuông ăn.
Tôi hay mua đô vê chê biên các món đê ăn, một phân vì đang có bâu và phân đê cho ông bà thưởng thức, nhưng cứ nâu lên ông lại kêu “Kinh bỏ mẹ”, rôi vân ăn hêt thâm chí còn ăn khỏe hơn tôi. Ông luôn chê tôi nhà quê, trong khi đó tôi là gái phô, bô là chủ xây dựng còn mẹ kinh doanh; nhà chông là phô núi, ông bà không có lương. Tôi luôn im lặng trước những câu nói của ông, không dám nói lại vì sợ mọi người bảo cãi láo. Nhiêu lúc âm ức, tủi thân chỉ biêt nằm trong phòng nước mắt ngắn nước mắt dài.
Tôi nói tât cả những suy nghĩ của mình với chồng nhưng anh không nói gì cả, môi lân tôi đông đên là anh lại lảng sang chuyên khác. Các bạn bảo tôi phải làm sao, có phải tôi quá kỹ tính hay bô anh quá vô tư? Thưc sự mọi hành đông của ông làm tôi rât khó chịu.
Theo VNE
Đêm động phòng, vợ tôi khóc ngất vì nhớ người cũ
Em ra ngoài ghế sofa, nằm úp mặt xuống mà khóc nức nở, em khóc nấc như chưa bao giờ được khóc ngay trong đêm động phòng.
Chưa có một câu chuyện nào lại ly kì như câu chuyện của vợ chồng tôi. Người phụ nữ tôi yêu thương, dành trọn cuộc đời cuối cùng lại không yêu tôi, trái tim em lại hướng về người đàn ông khác, hoàn toàn không có chỗ nào cho tôi cả. Thật ra, tôi luôn hi vọng khi lấy nhau về, em sẽ thay lòng, sẽ vì 'lửa gần rơm' mà cũng yêu thương tôi, có tình cảm với tôi. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm.
Ngày chúng tôi kết hôn, tôi hạnh phúc vô cùng. Chỉ có em là không được vui vẻ cho lắm. Tôi biết, những nụ cười trên môi em đều là gắng gượng vì thật ra lòng em không vui. Người đàn ông em đã từng sống chết để yêu cũng bỏ em đi lấy vợ, người vợ giàu có hơn em nhiều. Em làm sao so sánh được với người ta về của cải vật chất, nhưng em có một trái tim đôn hậu, một tâm hồn đa sầu đa cảm và một tấm lòng chân thành. Dù em không trọn vẹn với tôi nhưng tôi biết, em là người con gái tốt, thủy chung. Và dù đó là sự thủy chung với người cũ, tôi vẫn tin rằng, đó là điều chứng minh trái tim của em.
Em gật đầu lấy tôi có lẽ cũng vì em thích tôi hơn cả. Em thích tôi hơn tất cả những gã đàn ông từng theo đuổi em. Tôi cũng đã theo em từ những ngày em còn có người cũ, tôi không đòi hỏi, chỉ lặng thầm đi bên cạnh em và cho tới khi em chịu nỗi đau đớn ly tan kia, tôi lại là người động viên em vượt qua tất cả. Tôi biết, cuộc hôn nhân này cũng là một cách em báo đáp tôi, cũng là em muốn tìm cho mìn chỗ dựa an toàn nhất. Còn tình yêu có hay không tôi cũng chưa dám chắc. Nhưng tôi tin một ngày, khi em nhận ra sự chân thành của tôi, em sẽ bị cảm kích. Và dù sao, quá khứ cũng đã trôi qua, em phải bằng lòng với sự thật là người ta đã có vợ và em đã có chồng.
Em có lẽ không hiểu, đàn ông chỉ chịu đựng được mức độ nào đó, khi đã quá tổn thương, đã quá bị xúc phạm, họ sẵn sàng từ bỏ tất cả, có thể từ bỏ cả em. (ảnh minh họa)
Thật làm thân con gái khổ thế sao? Biết rõ họ không yêu thương mình, họ phản bội mình vì tham tiền bạc, vậy mà em vẫn dấn thân vào, vẫn đau khổ mệt mỏi vì anh ta. Tôi lại càng thương em hơn. Nhưng em nói, em đã quên sạch rồi, chỉ cần cho em thêm thời gian, em sẽ là người vợ tốt của em. Tôi vui lắm vì những gì em nói.
Nhưng thật buồn, đêm tân hôn, khi tôi chủ động gần gũi, động chạm vào người em, em đã hét toáng lên và đạp tôi ra. Em khóc nức nở như đứa trẻ con khóc đòi mẹ. Em nói, em không muốn gần gũi người đàn ông nào khác ngoài anh ta. Em sợ lắm, em không muốn trao tấm thân này cho tôi. Trời ơi, một gáo nước lạnh giội xuống đầu tôi, tôi như người mơ người tỉnh. Trong ngườ tôi sẵn có men rượu nên tôi không chịu buông tha em, tôi nhất định phải có đêm động phòng hạnh phúc, vui vẻ bên người tôi yêu. Nhưng em lại từ chối tôi, em cứ né tránh, cứ đẩy tôi hết lần này tới lần khác khiến tôi tổn thương vô cùng.
Em ra ngoài ghế sofa, nằm úp mặt xuống mà khóc nức nở, em khóc nấc như chưa bao giờ được khóc. Thật ra, cuộc hôn nhân này là sao, em còn đau đớn đến cỡ nào, em còn yêu người ta nhiều lắm sao. Em lấy tôi mà lại làm như thế có phải quá thiệt thòi cho tôi hay không?
Em có lẽ không hiểu, đàn ông chỉ chịu đựng được mức độ nào đó, khi đã quá tổn thương, đã quá bị xúc phạm, họ sẵn sàng từ bỏ tất cả, có thể từ bỏ cả em. Tôi đã yêu em chân thành như thế, hết lòng như vậy mà em lại cho việc gần gũi tôi là kinh khủng, là tội lỗi. Tôi thật không hiểu được em. Con gái có thì, đâu phải còn nhiều cơ hội cho em lựa chọn nữa. Mà em còn hi vọng gì vào người đàn ông xấu xa ấy chứ. Tôi chỉ muốn nói với em, bát nước hất đi sẽ không bao giờ lấy lại được. Tôi mong em hiểu tấm chân tình tôi dành cho em.
Theo VNE
Cứ lên giường chồng chửi vợ mất trinh Bình thường anh đối xử với tôi rất tốt nhưng khi đêm đến anh lại chửi tôi chuyện mất trinh. Khi gặp và yêu thương anh, tôi đã luôn canh cánh trong lòng một nỗi lo sợ. Cái việc vì mình không còn trong trắng luôn là một ám ảnh quá lớn đối với tôi. Khi tôi nhận được từ anh sự tha...