Khinh đàn ông không vượt qua trinh tiết
Tôi cũng là nạn nhân của trinh tiết và tôi khinh những người đàn ông không vượt qua được trinh tiết đàn bà…
Năm 20 tuổi, sinh viên năm thứ 2, tôi đã yêu một người đàn ông, đó cũng là tình yêu đầu đời của tôi. Ngày ấy, tôi chỉ là một cô sinh viên 20 tuổi, nhìn đời bằng con mắt màu hồng, tôi còn quá trẻ để hiểu hết về tình yêu cũng như lòng dạ con người.
Tôi coi thường những người đàn ông không vượt qua được trinh tiết của đàn bà, với tôi họ là những con người hèn kém và ngu dốt- Ảnh minh họa
Tôi yêu người đàn ông hơn mình 7 tuổi, anh luôn khẳng định với tôi rằng chúng tôi gặp gỡ và yêu nhau là do định mệnh, do ông trời sắp đặt và cả đời này chúng tôi sẽ mãi mãi là của nhau, không thể khác được. Anh nói, dù cuộc sống có đổi thay như thế nào, thì tình yêu anh dành cho tôi cũng không bao giờ thay đổi, tôi ngây thơ và tin rằng những điều anh nói với tôi là vĩnh cửu, là mãi mãi và rồi không ngần ngại cùng với anh đi quá giới hạn của tình yêu.
Video đang HOT
Cứ ngỡ, khi biết tôi là một cô gái trinh trắng, anh sẽ càn yêu và càng trân trọng tôi hơn, nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như vậy. Sau khi lấy đi được cái quý giá nhất đời con gái của tôi, người yêu bắt đầu tỏ thái độ lạnh nhạt và kiếm cơ để nói lời chia tay với tôi.
Anh ta nói, sợ những người con gái dễ dãi như tôi, tôi đã trao cho anh thì cũng chẳng có lý do gì để giữ gìn với những người đàn ông khác. Anh không thể tiếp tục yêu và càng không thể lấy một người con gái dễ dãi như vậy làm vợ.
Tình yêu đầu đời chia tay trong cay đắng, tủi hờn, tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để bắt đầu các mối quan hệ và sẵn sàng cho một tình yêu mới. Năm đó tôi 25 tuổi, tôi đã yêu mối tình thứ 2 trong đời, tôi biết không thể giấu giếm chuyện mình đã không còn trinh trắng, và tôi cũng không muốn giấu giếm điều đó nên đã nói thẳng với người yêu mình, tôi đã rất vui và hạnh phúc khi anh nói anh không quan tâm đến vấn đề quá khứ của tôi, cũng không đặt mục tiêu phải cưới một cô gái còn zin, anh chỉ cần tôi của hiện tại và tương lai.
Nghe những gì anh nói, tôi cứ ngỡ mình đã may mắn khi yêu được một người đàn ông biết thông cảm và không quan tâm đến quá khứ của mình, rồi chúng tôi làm đám cưới. Tôi cứ hy vọng sau đám cưới, cuộc sống vợ chồng tôi sẽ diễn ra êm đềm, hạnh phúc.
Nhưng thật trớ trêu, sau đám cưới chồng tôi bắt đầu quan tâm và bới móc quá khứ của tôi. Anh thường xuyên bắt tôi kể đã làm những gì với người cũ, và bắt tôi so sánh cảm giác khi nằm bên anh và khi nằm bên người cũ khác nhau như thế nào. Không chịu đựng được sự coi thường và xúc phạm của chồng nên tôi đã chủ động viết đơn ly dị để giải phóng cho mình.
Bây giờ tôi sống một mình, không chồng, không con và không còn niềm tin vào đàn ông. Tôi coi thường những người đàn ông không vượt qua được trinh tiết của đàn bà, với tôi họ là những con người hèn kém và ngu dốt.
Theo Đất Việt
Biết tôi tự tử chồng vẫn bỏ đi du lịch
Tôi trách mình quá tin người, hoá ra 10 năm đó anh chỉ lấy tôi làm đệm ấm, giờ anh không còn nghèo thì tôi chỉ là vỏ chanh.
Có lẽ tôi đã sai, sai ở đâu đó mà mơ hồ không thể hiểu. Tôi có một gia đình nhỏ mà bản thân luôn tự hào, có một người chồng tốt bụng, một đứa con ngoan hiền. Tôi thấy hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ của mình. Tôi là người phụ nữ của gia đình chính hiệu, không bon chen với đời, vì thế suy nghĩ cũng thật giản đơn, chỉ nằm trong hai chữ 'gia đình'.
Vào một ngày chồng nói đi từ thiện cùng vài người trong hai hôm, mọi thứ nếu chỉ dừng lại ở đó thì có lẽ tôi đã không đau đến vậy. Anh nói đi chỉ có nam với nhau nên tôi tin tưởng vô cùng, tuy nhiên tối đó khi thấy điện thoại anh hết pin tôi sạc và đọc được dòng tin nhắn hẹn ai đó là nữ đi chung. Vậy là vợ chồng to tiếng, tôi gay gắt nói anh, bảo vợ chồng thì hãy thành thật.
Ảnh minh họa
Trong lúc bực tức tôi nói gia đình nằm chỗ nào trong tim anh? Vậy là anh xếp mọi thứ vào vali và bỏ đi, điên lên tôi nói anh đi thì đừng về, ngẫm lại thấy mình sai nên hôm sau tôi gọi điện để xin lỗi, anh bắt máy và bảo sẽ bỏ gia đình, vợ con. Sau 1 tuần anh về, khóc lóc và nói mất phương hướng với cuộc đời mình. Lúc nào anh cũng chăm lo gia đình, chưa bao giờ tự thưởng cho bản thân một chuyến đi chơi xa, vì nếu đi thì lại để mẹ con tôi ở nhà không thoải mái nên anh không đi. Tôi xin lỗi anh vì nghĩ mình thật có lỗi, không quan tâm chồng nhiều, thế mà qua một đêm anh dứt mẹ con tôi ra khỏi đời một cách lạnh lùng. Anh nói không ăn chung với mẹ con tôi, rồi nhiều thứ tệ hơn thế mà tôi không tiện nói ra.
Đỉnh điểm tôi uống thuốc tự tử xong, ma xui làm sao đêm đó tỉnh lại loạng choạng đến bệnh viện, còn anh thấy tôi nằm đó vẫn bỏ đi du lịch. Từ viện về tôi thấy 10 năm sống với chồng chỉ là trò đùa, anh vứt bỏ gia đình chỉ sau mấy hôm ra khỏi nhà. Gia đình anh đến nhà tôi, ép tôi phải rời khỏi đó, bản thân đành ra đi với bao đau đớn tủi hờn, oán trách. Tôi trách mình quá tin người, hoá ra 10 năm đó anh chỉ lấy tôi làm đệm ấm bên anh, giờ anh không còn nghèo như năm nào thì tôi chỉ là vỏ chanh.
Tôi và con yêu thương anh nhiều nhưng lại nhận cái cay đắng trong đời, vết thương lòng này làm sao xóa nhòa. Con tôi chỉ nói rằng mình không có bố, nghĩ bố thương con nhất trên đời nhưng không phải. Tôi chỉ biết khóc mà nói: 'Mẹ yêu con, hứa sẽ hy sinh phần đời còn lại để bên con. Hãy tin mẹ'. Mẹ con tôi lầm lũi về quê với ánh mắt thương hại của mọi người, số khác thì ghẻ lạnh.
Tôi không hiểu sao vợ chồng lại phải đối với nhau tàn nhẫn vậy, tất cả chỉ là lợi dụng. Cái kết của gia đình tôi cho là hạnh phúc đây sao? Tình yêu của cha dành cho con là vậy ư, hay chỉ là ích kỷ của cá nhân muốn được tự do như đã nói (anh không muốn trách nhiệm với ai, muốn tự do, sống cho bản thân). Vậy phụ nữ sống vì ai? Có ai đòi quyền cho họ không?
Theo Tinngan
Vì em không còn trinh trắng nên anh buộc lòng phải tìm người thay thế "Anh chẳng thua kém bất kì gã đàn ông nào thì tại sao anh lại phải chịu thiệt thòi khi vợ không còn trinh trắng. Lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép anh làm điều ấy. Nhưng em yên tâm, anh chỉ mua trinh tiết của cô gái đó thôi chứ không có ý định ngoại tình với cô...