Khi thất tình hãy khóc thật to
Khóc thật to là cách tốt nhất để giải tỏa nỗi buồn mỗi khi bị thất tình.
Thất tình không quá đau khổ như người ta vẫn nghĩ (Ảnh minh họa)
Em đang bị thất tình. Quả thực lúc ban đầu không hề dễ dàng để em thừa nhận điều ấy, bởi em cứ nghĩ rằng thất tình là một điều gì đó ghê gớm lắm, nhất định sẽ bị người khác cười chê hay chế nhạo. Thế nhưng hóa ra mọi chuyện không quá phức tạp đến thế, hóa ra thất tình cũng chẳng phải điều gì quá to tát, chỉ đơn giản là một thứ cảm xúc mà hầu như trong cuộc đời này ai cũng phải trải qua ít nhất một lần.
Em cũng đã từng giống như bao người, từng dằn vặt, từng khổ sở nhiều lắm đấy chứ nhưng để được là em của ngày hôm nay, lạc quan, vui vẻ thì cũng chẳng phải là điều gì quá khó khăn. Để tiện hình dung thì em sẽ tự chia sự thất tình của mình làm ba cung bậc. Lúc đầu em thấy mình là một người vô cùng cứng rắn, thậm chí có phần chua ngoa, miệng luôn nói rằng: “Nếu thích người ta đến thế thì anh cứ đi đi, em chẳng sao cả, mà cũng chẳng cần lòng thương hại bố thí đó của anh làm gì”. Sau đó thì cảm xúc tụt xuống dưới đáy của sự thảm hại với cả sự đau xót và lòng hận thù xen lẫn. Cuối cùng là em của bây giờ, cứ tưng tửng, coi những gì vừa xảy ra giống như một sự may mắn đối với mình.
Ban đầu, lúc phát hiện ra việc mình bị “cắm sừng”, em đã ngẩng đầu thật cao rồi quay gót đi nhanh, chẳng thèm để ý phía sau mình có hai kẻ đang cảm thấy tội lỗi. Khi đó trong đầu em luôn tâm niệm một câu duy nhất rằng: “Chẳng có gì phải đau khổ hay nuối tiếc về một kẻ không xứng đáng với mình”. Em vùi mình trong những cuộc vui cùng bạn bè, đôi khi là những cuộc vui có cả bia và rượu, giống như thể cả bọn đang nâng cốc chúc mừng em vì vừa lập được một kỳ tích, đã vạch mặt được kẻ đang lừa dối mình.
Bao nhiêu là kỷ niệm cứ thế thi nhau ùa về, em nghe lòng mình xót đau như có ai xát muối (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi những suy nghĩ ấy cũng chẳng tồn tại được lâu, bởi vì em phát hiện ra rằng khi càng tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn một cách giả tạo thì em lại càng khoét sâu thêm vết thương ở trong lòng. Những buổi tối trở về căn phòng nhỏ, một mình đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo là khi em cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Bao nhiêu là kỷ niệm cứ thế thi nhau ùa về, em nghe lòng mình xót đau như có ai xát muối, vừa tự cay đắng cho mình, lại vừa hận hai kẻ xấu xa đó. Em chỉ biết khóc, khóc và khóc mỗi khi nghĩ đến việc chàng trai mà mình đã yêu thương hết mực đang đầu gối tay ấp với một người con gái khác không phải là mình.
Em cũng chẳng biết nước mắt ở đâu mà nhiều đến vậy, ngồi khóc ròng rã cả buổi tối, nước mắt đua nhau chảy ra như lũ lụt tràn bờ. Em không kiềm chế, cũng ko tìm cách để ngăn những âm thanh nức nở, cứ để mặc cho nước mắt tuôn rơi bao nhiêu tùy ý chúng, như thể đang cố tình để cho nước mắt rửa trôi tất cả nỗi đau đớn và lòng hận thù của mình. Đến gần nửa đêm, dường như nước mắt cũng cạn, em thấy thấm mệt, mắt và miệng đã mỏi, vậy là lăn đùng ra ngủ một mạch đến tận sáng, không mê man, cũng không mộng mị. Hóa ra mỗi khi thất tình chỉ cần khóc thật to bằng hết sức lực của mình, vừa xả được hết mọi nỗi niềm, khiến cho tâm trạng thoải mái hơn lại vừa giúp ngủ sâu giấc, đỡ phải thao thức mà suy nghĩ lung tung.
Sau vài đêm liền khóc lóc, sống trong đau khổ vì đột nhiên bị thất tình, cuối cùng nước mắt cũng cạn. em liền tìm đến nói chuyện cùng những đứa bạn lạc quan và hài hước của mình. Những trận cười nghiêng ngả trong rạp chiếu phim, trên những quán ăn vỉa hè hay quán trà đá ở cổng cơ quan cùng với bạn bè đã giúp em nhận ra rằng cuộc đời này còn dài và tương lai tươi sáng đang chờ em phía trước, chẳng tội gì mà em phải đau khổ, ủ ê vì những kẻ đã nhẫn tâm bạc bẽo với mình.
Đến một lúc nào đó sẽ có kẻ phải thấy nuối tiếc vì ngày hôm qua đã chót phụ bạc em (Ảnh minh họa)
Thay vì ngồi một chỗ buồn bã, em đăng ký một lớp tập thể dục thẩm mĩ, đi chọn mua quần áo, giày dép, dành thời gian chăm chút cho bản thân mình thật nhiều. Bỗng dưng em tự thấy em xinh lên nhiều lắm, em rất tự tin về bản thân mình và chẳng hiểu vì sao lại nảy sinh ra suy nghĩ rằng: “Mình chẳng thua kém ai, kể cả về trí thông minh, học vấn, công việc hay ngoại hình, bởi vậy nên biết đâu lần thất tình này lại là một sự may mắn mà ông trời mang tới, vì chắc chắn sau này mình sẽ tìm được một người đàn ông khác tốt bụng, yêu thương mình thật lòng và điều kiện cũng tốt hơn kẻ bạc bẽo đó gấp nhiều lần”.
Ai đó có thể nghĩ rằng vì tình cảm của em hời hợt nên mới dễ dàng trở lại tâm trạng bình thường đến vậy, không sao cả, chỉ cần em tự biết rằng mình là một người con gái kiên cường, mạnh mẽ, chỉ cần những đứa bạn thân biết em đã “xử đẹp” với đôi trai gái ấy, như vậy đã là quá đủ rồi. Rồi thời gian sẽ chứng minh những điều em nghĩ là đúng, đến một lúc nào đó sẽ có kẻ phải thấy nuối tiếc vì ngày hôm qua đã chót phụ bạc tấm chân tình của em.
Theo VNE
Dường như em đã yêu (P.12)
San sững sờ khi thấy Lâm và Mai Chi đang ôm lấy nhau, hai bờ môi dính chặt...
San về nhà, chẳng thể nào quên nụ hôn ấy.
Nhưng cô cũng không thấy Lâm liên lạc cho cô.
Có thể anh đã quên nụ hôn ấy nhưng với San đó là một điều kỳ diệu mà cô đã mong chờ lâu lắm rồi.
Video đang HOT
***
Mai Chi hẹn gặp San. Cô hơi bất ngờ về cuộc gặp mặt này. Nhưng San cũng đoán trước được những gì Mai Chi định nói với cô.
- Đừng gặp anh Lâm nữa.
- Tại sao?
- Vì tôi ghét như thế!
- Cô có biết rằng cô thật ích kỉ không?
- Tôi có quyền ích kỉ vì tôi yêu anh ấy, còn cô, đừng có chen ngang vì hãy nhớ tôi mới thật sự là người phù hợp với anh Lâm... về mọi thứ...
San cười, tự dưng nhớ đến nụ hôn lên trán của Lâm, có thể nó không là gì đối với người khác, nhưng thật sự, San tin vào nụ hôn ấy.
Không hiểu khuôn mặt San có biểu lộ ra điều gì đó không nhưng có vẻ như Mai Chi cũng lờ mờ nhận ra và đoán được điều ấy. Cô ta tức giận đứng dậy trước. San cũng đã sẵn sàng cho cuộc "tuyên chiến".
Sinh nhật Lâm, San đã vui sướng đến phát điên khi được Lâm mời. Cô cười toe toét, líu la líu lô như một đứa trẻ. San nghĩ xem sẽ tặng quà gì cho Lâm, tìm mọi thứ trên mạng, rồi hỏi han bạn bè nhưng rút cuộc San chẳng thể nghĩ ra được thứ gì hay ho hơn cả. Tặng những thứ đắt tiền thì hiển nhiên San chẳng thể nào có thể có đủ tiền, và tất nhiên Lâm cũng sẽ chẳng thiếu những thứ như thế.
"Mình sẽ làm bánh sinh nhật tặng Lâm" - San sung sướng với ý nghĩ ấy, hì hục đi mua đồ và vật dụng để làm, cô tỉ mẩn tới từng chi tiết và cuối cùng, cô cũng ra lò được một chiếc bánh rất đẹp mắt. San cầm chiếc bánh, hạnh phúc khi nghĩ đến lúc Lâm nâng niu chiếc bánh do chính cô làm và thưởng thức nó.
Nhưng San gặp một vấn đề cực lớn đó là cô chẳng có bộ váy nào cả. Nhìn vào tủ quần áo chỉ thấy áo phông quần bò khiến cô thở dài ngán ngẩm. Bây giờ San mới biết sự quan trọng của váy vóc đối với một đứa con gái là như thế nào, bởi lẽ San đã từng kêu ca với Dung là sao mua lắm váy áo chật tủ để làm gì? Thêm nữa, cô cũng chẳng biết trang điểm cho mình trở nên đẹp hơn!
"A, mình sẽ nhờ cái Dung" - Thế là vấn đề to đùng của San đã được giải quyết, cái tủ váy áo chật cứng của Dung làm cho San có cảm giác đấy giống như một của hàng quần áo vậy, lại còn phụ kiện, vòng vèo và cả một đống túi tông duyệt tông như Dung.
- Mở mắt ra được rồi đấy, mày thấy thế nào. Dung bảo San mở mắt sau khi make up và làm tóc cho San.
- Ôi, tao đây á, khác quá! San ngạc nhiên khi nhìn vào gương, chính San còn chẳng nhận ra chính mình nữa.
- Xinh nhớ, thế mà chẳng bao giờ biết điệu đà, ôi, nhìn tao còn thích nữa là....
- Hehe, cảm ơn nhé, thôi tao đi đây không muộn mất.
San bắt taxi để đến, chật vật mãi vì ngày cuối tuần taxi thường đông hơn nhưng rồi cũng đến kịp. Cô hồi hộp, hít một hơi thật dài, chiếc bánh nhỏ San gói và để trong túi, định sẽ đưa cho Lâm khi nào thích hợp.
- Ôi SanSan, hôm nay em xinh quá, anh suýt nữa không nhận ra đấy.- Lâm niềm nở chào San rồi đưa cô vào nhà.
Căn nhà quá sang trọng giống như một biệt thự vậy, San hơi choáng ngợp bởi sự xa hoa này. Có rất đông người, mọi người đều toát lên vẻ sang trọng và nhìn là biết đều là những người có tiền và quyền thế. Thật sự, San hơi lo lắng bởi chưa bao giờ cô đến những nơi như thế này. San nhìn lại mình, cô chẳng thể nào sánh bằng những cô gái chân dài trong những bộ đầm sexy phô diễn cơ thể kia. San không tự tin, chiếc bánh vẫn nằm im trong túi.
Mai Chi nhìn thấy San rồi khẽ gật đầu chào kiêu hãnh, cô ta lướt mắt nhìn từ đầu đến chân San cười. San biết, nụ cười ấy là sự khinh thường. Cô ta kéo Lâm đi và San đành đứng một mình trơ trọi
Mai Chi dường như là tâm điểm của bữa tiệc, mọi người vây quanh tán tụng, cô ta đứng bên Lâm với vẻ kiêu sa và đầy tự hào như kiểu muốn nói cho cả thế giới biết rằng "chàng trai này là của tôi"vậy.
San muốn về, có lẽ bởi cô không biết mình sẽ nói chuyện với ai hay ở đây để làm gì.
Những món ăn trên bàn bày đẹp mắt, San chẳng bụng dạ nào muốn ăn. Một bữa tiệc sang trọng của những người giàu có và không khí thế này San cảm thấy ngột ngạt và khó thở trong lồng ngực.
San lúng túng liệu chẳng biết cô ở thêm đây để làm gì nữa. Cô rút điện thoại, tìm số của Rượu Vang, cô muốn anh đến đón cô thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi cái cảnh nhìn thấy Lâm và Mai Chi tay trong tay tình tứ.
Tay San run run, chẳng hiểu sao San lại đánh rơi, luống cuống, cô định cúi xuống nhặt...
Có một ai đó cầm chiếc điện thoại, San lí nhí cảm ơn, ngước lên nhìn....
- Rượu Vang, sao anh....? - San ngỡ ngàng.
- Suỵt, đừng có hét lên thế chứ?
- Sao anh lại ở đây...
- Mình ra ngoài đi, chỗ này chẳng thoải mái chút nào cả.
San vui mừng và cũng ngạc nhiên vô cùng khi Rượu Vang đột ngột xuất hiện ở đây. Hóa ra, Rượu Vang và Lâm là hai người bạn thân của nhau từ nhỏ.
- Em có gì mà cứ giấu mãi trong túi thế?
- À, cái này... San rụt rè rồi từ từ lôi trong túi ra chiếc bánh nhỏ được gói cẩn thận trong hộp.
- Cái này em định tặng Lâm, nhưng....
- Thế thì vào đưa cho cậu ấy đi chứ, đi nào, mạnh dạn lên...
Rượu Vang vừa nói vừa kéo San đi. San đi theo cùng Rượu Vang tìm Lâm. Bữa tiệc vẫn diễn ra với ánh sáng, với hoa và nhạc nhưng nhân vật chính lại biến đâu mất.
Cả hai cố gắng đưa mắt về mọi phía tìm Lâm nhưng không thấy đâu, rồi Rượu Vang bảo San có lẽ nên tìm ở tầng hai. Cô đi chậm rãi và rụt rè đi tìm Lâm, Rượu Vang thì bảo San tìm bên phải còn anh sẽ tìm hướng còn lại. Ngôi nhà rộng lớn làm cho San có cảm giác nghẹt thở, giống như San đang bước đi những bước trong cung điện của chàng hoàng tử trong cổ tích vậy. Nhất định San phải gặp Lâm để đưa cho anh chiếc bánh do chính cô làm và nhất định, cô sẽ nói hết tình cảm với anh.
Có lẽ Lâm chẳng bao giờ thích một cô gái bình thường như San (Ảnh minh họa)
"Lâm à, em thích anh" - Liệu San có đủ cam đảm để nói được câu ấy không, nhưng cô đã quyết định rồi bởi vì San không muốn phải đợi chờ thêm nữa. Mà San cũng biết, đối với Lâm thì San cũng không phải là hình ảnh quá mờ nhạt. Chắc chắn là như thế.
Cửa phòng khách trên tầng hai để mở lối đi ra ban công, San nhẹ nhàng bước những bước chậm rãi, San đã nhìn thấy bóng của Lâm qua những ô kính. Ban công lộng gió, ánh đèn đêm hắt những đợt sáng le lói.
San hít một hơi thật sâu, cố gắng bước thêm vài bước nữa, nhưng...chân San tê cứng lại và như đóng đinh một chỗ.
San sững sờ...
Lâm và Mai Chi đang ôm lấy nhau, hai bờ môi dính chặt, họ dường như quên mất mọi thứ xung quanh và tất nhiên chẳng bao giờ biết đến sự có mặt của San.
San thấy nước mắt mình, rất nhanh, chảy xuống khóe miệng. San đứng lặng, nắm chặt chiếc túi có chiếc bánh San làm định dành cho Lâm. Nụ hôn mà Lâm dành cho San hôm ấy, thật khác, khác xa so với những gì cô đang phải chứng kiến.
Rồi như một phản xạ, San lùi lại, từng bước, San vẫn đủ tỉnh táo để chào mọi người ở bữa tiệc và ra về.
Đêm, dáng San nhỏ nhắn và đơn độc, bóng đèn đêm hắt bóng San thành vệt đen dài... Chiếc túi nhỏ San vẫn nắm chặt, chiếc hộp nằm im trong túi, San đưa tay vào lấy ra, giơ lên trước mặt nhìn, San định vứt nó đi...
- Em có thể cho anh không? Tiếng ai đó thật quen làm San bừng tỉnh.
- Anh...
Rượu Vang đi theo sau San tự bao giờ bây giờ anh mới lên tiếng. San quay lại, thấy Rượu Vang đứng đó nhìn cô và rất tự nhiên, cô chạy đến bên anh, chẳng một chút ngại ngần, cô đổ gục vào ngực anh. Cô khóc, như một đứa trẻ.
Anh đứng đó, vững chãi và yên bình để cô dựa vào, để cho cô khóc thỏa thích như một đứa trẻ. Anh im lặng, bởi chẳng cần cô phải nhiều lời, chẳng cần anh phải nói mà chỉ đơn giản để hai con người ở bên nhau thật gần cũng có thể hiểu hết về nhau.
- Em thật ngốc đúng không anh? Em cứ nghĩ rằng anh ấy yêu em, em đã cứ tin và nụ hôn ấy, em khờ khạo quá...
San và anh lại đến nơi quen thuộc, nơi lộng gió, nơi mà không gian như thật gần với bầu trời. Ban đêm, mọi thứ xung quanh đầy huyền ảo, có cảm giác những ánh đèn đêm dưới kia như sao ngàn lấp lánh.
San kể cho anh nghe về tất cả tình cảm của mình, rằng cô đã thích Lâm như thế nào, cô đã cố gắng thay đổi bản thân để mong được một lần Lâm nhìn về phía cô. Cô đã tin vào nụ hôn kia dù nó chỉ được đặt lên trán. Nhưng, mọi thứ chẳng hề như mong đợi, có lẽ, điều đơn giản bởi Lâm chẳng hề thích những cô gái bình thường như San, và con người San cũng dung dị như chính tình yêu của cô vậy.
"Em sẽ quên anh ấy, như thế này là quá đủ với em rồi, em không thể biến mình thành con ngốc như thế này được"- San nói với Rượu Vang. Và anh nói với cô một câu có vẻ như chẳng mấy liên quan.
- Em biết không, những ngôi sao vẫn luôn tồn tại cùng với mặt trời nhưng chúng ta chỉ nhìn thấy nó vào ban đêm bởi ban ngày nó bị ánh sáng mặt trời làm lu mờ, nhưng nếu để ý thật kỹ và biết cách thì rõ ràng những vì sao kia vẫn luôn tồn tại thật là đẹp đến mê hồn đúng không?
Rượu Vang nắm lấy tay cô, siết nhẹ, anh nhìn thẳng vào mắt cô
- Cố lên, em là một cô gái mạnh mẽ, đừng nghĩ rằng mình tầm thường bởi với một ai đó, em là cả thế giới này đấy!
- Cảm ơn anh vì vẫn luôn ở bên em, sao anh tốt với em như thế?
- Đừng nghĩ nhiều...
(Còn nữa)
Theo 24h
Chuyện tình "Chân dài chân ngắn" Tôi vẫn yêu "Chân ngắn" cho đến khi em tìm được hạnh phúc riêng của em. Tôi là 1 admin của 4rum trường ĐH, mọi người trên 4rum hay gọi tôi là anh "mưa", ngoài thời gian công việc tôi cũng hay có những buổi off trà đá, ăn uống nhạu nhẹt, rất vui... để lấp đi những lúc trống trải. Tôi là...