Khi sự thật về đứa con nuôi tôi vẫn xem là con ruột được phơi bày, tôi chết điếng …
Con tôi hoảng sợ nên thằng bé liên tục la hét, rồi nó cắn vào tay cô ta và chạy sang ôm chặt tay tôi.
Tôi đã từng nghĩ, có lẽ vì tôi không thể mang thai nên ông trời mới cho tôi một đứa trẻ khác. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi kết hôn đã được 6 năm. Chúng tôi có 1 đứa con, nhưng đó không phải là con do tôi sinh ra. Tôi và chồng quyết định xin con nuôi sau một thời gian dài chạy chữa nhưng vẫn không có con.
Mà nguyên nhân khiến tôi không thể mang thai lại xuất phát từ chính tôi. Vì thế, tôi luôn cảm thấy áy náy và day dứt. Chồng tôi rất thích trẻ con. Thế nhưng chưa bao giờ anh trách móc tôi nửa lời.
Vợ chồng tôi đều làm ra tiền. Vậy nên chúng tôi đã làm đủ mọi cách mong con về. Dùng hết các phương pháp, từ y học tân tiến đến chữa bệnh dân gian nhưng không ăn thua. Tôi chán nản và chẳng còn mong mỏi có đứa con của riêng mình nữa.
2 năm sau khi kết hôn, chồng tôi thuyết phục tôi xin con nuôi để vui cửa vui nhà. Tôi đồng ý. Dù gì chúng tôi cũng cần một đứa trẻ. Hơn nữa, với tôi khi ấy, chỉ cần chồng không đòi có con riêng đã là may mắn lắm rồi.
Tôi chán nản và chẳng còn mong mỏi có đứa con của riêng mình nữa. (Ảnh minh họa)
Theo sự sắp xếp của chồng tôi, chúng tôi nhanh chóng nhận một cậu bé khôi ngô về làm con. Tôi được biết, mẹ cậu bé lỡ có thai với người yêu nhưng bị anh ta phụ bạc, bỏ rơi. Giờ cô ta muốn cho con trai đi để lấy chồng. Vì thế chúng tôi mới có cơ hội để nhận con về nuôi.
Làm thủ tục xong xuôi, tôi và chồng đón đứa trẻ về nhà mình. Tôi nói không ngoa đâu, tôi thương thằng bé như con mình đẻ ra. Mẹ ruột của nó chẳng bao giờ đến nhà chúng tôi thăm con. Suốt mấy năm nay, thằng bé cũng xem tôi là mẹ và quên đi người mẹ ruột kia.
Tôi đã từng nghĩ, có lẽ vì tôi không thể mang thai nên ông trời mới cho tôi một đứa trẻ khác. Vậy mà không phải, thực chất tôi chỉ là con rối của chồng mà thôi. Sau 4 năm, sự thật ấy cũng được phơi bày.
Hôm ấy, tôi đến trường đón con như thường lệ. Nhà gần nên chúng tôi chỉ đi bộ, tôi còn mua cho con chiếc kem để ăn dọc đường. Thằng bé đang líu lo đủ thứ chuyện trường lớp thì có một người phụ nữ nhảy ra chắn đường chúng tôi.
Cô ta chính là mẹ ruột của con tôi. Trong khi tôi đang ngỡ ngàng trước sự xuất hiện bất ngờ ấy thì cô ta đã kéo con trai về phía mình. Con tôi hoảng sợ nên thằng bé liên tục la hét, rồi nó cắn vào tay cô ta và chạy sang ôm chặt tay tôi.
Video đang HOT
Nhìn thấy con mình như vậy, cô ta khóc và đòi con. Tôi không cho, dù sao chúng tôi cũng đã nhận nuôi con nên tôi tuyệt đối không thể xa con như vậy được. Còn cô ta cũng chẳng hay ho gì, bây giờ bị chồng bỏ nên quay sang đòi con. Làm sao có chuyện nghịch lý như vậy được. Chúng tôi cứ thế cãi nhau ngay giữa đường, con tôi thì ôm chặt mẹ khóc, không chịu nhận người đàn bà kia.
Lúc này cô ta mới cười ngặt nghẽo: “Cô có biết không? Đứa con cô nuôi nấng bấy lâu là con của tôi và chồng cô. Cô nuôi con riêng của chồng mà đắc ý quá nhỉ. Có giỏi thì cô cứ tiếp tục nuôi đi. Mỗi ngày nhìn thấy nó thì hãy nhớ rằng đó là con riêng của chồng cô đấy”. Tôi choáng váng, vội đưa con về nhà để hỏi chồng.
Khi chồng tôi chối, tôi bắt anh phải đi xét nghiệm ADN với con. Không ngờ lúc này, chồng tôi lại cúi đầu khai nhận sự thật. Tôi đau thắt vì bấy lâu nay mình đã bị lợi dụng. Giờ mẹ thằng bé đòi con nên mới lộ ra bí mật này. Nếu không có chuyện cô ta ly dị, có lẽ cả đời tôi vẫn ngốc nghếch mang ơn chồng vì đã hiểu và thông cảm cho mình. Tôi thương con nhưng giận chồng và người đàn bà kia. Giờ sự thật bị phơi bày, tôi có nên trả lại cô ta đứa con này không?
Theo Giadinh
Cứ lấy anh đi... chúng mình ra ở riêng là được chứ gì
Anh cúi đầu trước mẹ rồi nói:"Con xin lỗi, đây là hạnh phúc của đời con, con sẽ lấy cô ấy, rồi chuyển ra ở riêng, mẹ ạ. Con xin phép đi trước".
"Anh lấy em xong, chúng mình ra ở riêng là được". Anh nói rồi nắm tay cô, rời khỏi nhà hàng, nơi cách đây 5 phút, cả hai người vẫn ngồi cùng bàn ăn với bố mẹ anh.
- Nhưng mà mẹ anh? - Cô ấp úng mở lời.
- Em đừng nghĩ nhiều, mẹ anh không hiểu, anh yêu em, đó là hạnh phúc anh chọn. Anh lấy em, anh sẽ không hối hận về điều đó.
- Anh quyết định rồi, cuối tháng sau mình cưới.
Anh nói chắc nịch, cô cũng nghe theo anh, không suy nghĩ quá nhiều vì điều đó nữa rồi cùng anh về nhà.
Cô là người con gái xuất thân bần hàn, ba mẹ cô quanh năm "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời", cố gắng lắm mới cho cô học được hết phổ thông, cô lên thành phố kiếm sống, làm phục vụ cho một quán cà phê hạng sang.
Quán cà phê ấy, do mẹ anh làm chủ, ban đầu chưa quen anh, cô vẫn được mẹ anh đối đãi rất tốt, nhưng khi quen anh rồi, tự dưng bà đâm ra lạnh nhạt, hắt hủi, tỏ ý không vừa lòng. Vì bà nghĩ, chắc cô tham giàu nên tìm cách tiếp cận con trai mình để lợi dụng.
Và điều đó động vào lòng tự trọng của cô.
Một lần, hai lần cô còn có thể nghe bà xúc phạm mình, nhưng khi động đến ba mẹ cô, cô không nhịn được. Cái tính hiếu thảo của con nhà nghèo đôi khi mãnh liệt, cô không kiềm chế được nên đã nói lại:
- Bác có thể xúc phạm cháu bao nhiêu cũng được, nói cháu ham giàu cũng được, nhưng đừng nói bố mẹ cháu xúi bẩy cháu tiếp cận nhà giàu để đào mỏ. Cháu chưa từng ngửa tay xin con bác một đồng một cắc!
Cô nói thế rồi rời đi, tiền lương gần một tháng cô cũng không quay lại lấy.
Tháng ấy cô không thể gửi tiền về cho bố mẹ và đứa em gái đang học cấp 2.
Tháng ấy, cô nổi cáu, giận luôn cả anh, không liên lạc, cũng trốn không để anh tìm thấy.
Gọi điện về, cô trực muốn khóc, ba mẹ không biết chuyện, nhưng thấy con nói, con mất việc, đang tìm việc khác, cũng lo lắng, cũng thương.
- Con có tìm được không? Hay con về quê với ba mẹ và em cũng được. Không cần bôn ba khắp nơi, cực lắm con à!
Cô rưng rưng nước mắt, không nói gì rồi cúp máy.
Thực ra cô cũng định trở về, nhưng thậm chí tiền xe cô cũng còn không trả đủ, tiền lương mấy tháng, cô gửi hết về gia đình, chỉ giữ vẻn vẹn mấy trăm để ăn, tiền nhà thì tính tháng lương này rồi trả.
Vậy mà sắp tới ngày nhận lương, cô lại nghỉ việc mất rồi.
Thế là cô lang thang đi tìm một công việc khác, lần này cô phụ bưng bê ở một nhà hàng, lương tháng 3 triệu rưỡi, cơm nuôi một bữa, ngoài bưng bê, cô phụ nhặt rau và dọn dẹp, ngày làm 8 tiếng.
Nhà hàng không lớn, nhưng ở trung tâm, cũng đông khách, làm việc cũng mệt mỏi, cô sức khỏe không tốt, cũng phải thích nghi dần.
Làm được hơn 2 tháng, trong ngày nhận lương ở bàn tiếp khách, cô nhìn ra quầy thanh toán, thấy bóng người giống anh, cô định tránh mặt thì quản lý gọi cô ra tính hóa đơn. Cô bặm môi rồi cũng đi ra, anh nhìn thấy cô, trong lòng xót lắm, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, như người không quen.
Cô ngạc nhiên, nhưng cũng không lên tiếng, trong lòng nghĩ thầm, chắc anh không để ý, nên không nhận ra mình.
Tan làm, cô bước ra khỏi nhà hàng, vừa bước vào con ngõ nhỏ, cô va phải một người, người đó là anh. Cô nghiêng người định bước đi thì bị chặn lại:
- Em trốn tôi đủ chưa? Tôi gọi điện em không nghe, tôi tìm gặp, em tránh mặt. Em nghỉ việc, một tiếng em không nói với tôi. Em gặp chuyện gì, em ra sao, em thế nào, em không một câu nói ra.
Cô không nhìn anh, chỉ nhìn vào con đường trước mặt. Đáp lời:
- Có còn ý nghĩa gì không? Khi mà khoảng cách chúng ta quá xa. Em không xứng, một đôi đũa mốc, không thể chòi mâm son anh ạ!
- Em nói thế là ý gì? - Anh nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
- Là em không nên trèo cao, em không phù hợp, anh về đi, đừng tìm em nữa!
Nói rồi cô bước đi.
Anh vội vàng đuổi theo rồi nắm tay cô, giữ cô lại, ôm cô.
Cố gắng không để cô vùng vẫy rồi thì thầm:
- Có lẽ đã để em chịu thiệt thòi rồi!
Anh nói rồi kéo cô đi, đi một mạch tới nhà hàng, ngồi trước mặt ba mẹ anh. Anh xin được cưới cô.
Vẫn giữ nét mặt ấy, mẹ anh không đồng ý. Anh cúi đầu trước mẹ rồi nói:
- Con xin lỗi, đây là hạnh phúc của đời con, con sẽ lấy cô ấy, rồi chuyển ra ở riêng, mẹ ạ. Con xin phép đi trước.
Anh nói xong rồi kéo cô rời khỏi ấy, trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người.
Người ta đều ghé tai nhau nói rằng, có bao nhiêu chàng trai, bị phản đối mà nguyện đứng lên, nắm tay cô gái của mình mà vượt qua tất cả? Chỉ vì yêu thôi.
Theo Emdep
Bố mất gần năm, tôi vẫn chưa chấp nhận điều đó Bố ra đi đột ngột khi chưa tròn 50 tuổi. Đến bây giờ đã được gần một năm, nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật,... Ảnh minh họa Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo. Nhưng suốt từ ngày bé cho đến tốt nghiệp đại học, tôi và em gái không phải làm bất cứ việc gì,...