Khi chồng chán, chá.n chồn.g
Hai cuộc hôn nhân tan vỡ, bốn con người truân chuyên trong cái vòng luẩn quẩn của ái tình, hai đứa con thiệt thòi vì thiếu cha hoặc thiếu mẹ. Quá dễ để phê phán sự ích kỷ của những người vì chá.n chồn.g, chá.n v.ợ mà đi tìm bến đỗ khác. Nhưng hay thử một lần nghe suy nghĩ của họ.
ảnh minh họa
Một ngày anh Trung chồng chị Hà đi làm về thì thấy một phong thư của tòa án gửi đến mình, mở ra anh mới té ngửa, đó là tráp gọi anh ra hầu tòa để giải quyết chuyện l.y hô.n. Vợ anh là người đã đơn phương gửi đơn lên tòa. Lúc này anh mới cuống cuồng đi năn nỉ vợ – không được, anh lại chạy ngược chạy xuôi nhờ bạn bè, gia đình hai bên tác động, rồi làm sức ép, nhưng sự thể “đã rồi”. Chị Hà dứt khoát “thoát” khỏi anh bằng bất cứ giá nào, kể cả đứa con chung của hai người cũng không thể níu kéo chị ở lại. Chị nói: chị đã thật sự chán cái cảnh sống như thế này mãi rồi, chị phải làm lại cuộc sống mới, chị ra đi chỉ xin mang theo đứa con, còn nhà cửa và mọi thứ trong ngôi nhà do hai vợ chồng gây dựng chị để lại cho anh hết.
Anh Trung trước đó đã có nghe vợ nói bóng gió về vấn đề l.y hô.n, nhưng cứ nghĩ rằng chuyện vợ chồng chẳng có gì to tát mà đến nỗi phải bỏ nhau. Chỉ đến khi thấy tòa án gọi, anh mới thực sự “sốc” và không còn đường để níu lại. Cái đa.u đớ.n nhất của một người đàn ông là khi vợ mình tự nhiên lẳng lặng nộp đơn ra tòa án xin l.y hô.n mà “không thèm” đến xỉa nói một tiếng nào với chồng và gia đình. Cái tính dứt khoát của chị Hà – không tranh cãi, không thương lượng “bỏ là bỏ” miễn bàn – làm anh thực sự sợ. Anh nghĩ: chắc cô ấy đã chán ghét cuộc sống với chồng lắm rồi mới thế. Anh buông xuôi.
Từ nỗi thất vọng chồng keo kiệt
Còn chị Hà, mỗi khi chị Hà nhớ lại những ngày sống cùng anh Trung, chị vẫn thấy “khinh chồng”. Thực ra lỗi lớn nhất của anh Trung là cái tính keo bẩn. Ai đời vợ sinh con, yếu nằm nhà, tiề.n lương nghỉ đẻ thì chưa lấy, mà có lấy thì lương bảo hiểm cũng chỉ được vài đồng, thế mà ông chồng ngày ngày đi làm về chẳng những không giúp vợ được gì mà tiề.n cũng chả đưa hay mua gì cho con. Chị có nhắc thì anh đưa cho vài đồng “không bõ bèn gì”. Nghỉ sinh đến tháng thứ ba số tiề.n chị tích cóp đã cạn, chị Hà phải đi làm trở lại sớm hơn dự kiến. Tiề.n luôn thiếu, có hôm chị phải chạy đôn chạy đáo đi mượn ngược xuôi mượn tiề.n về đưa con đi khám và mua sữa. Vợ thì đầu tắt mặt tối, thế mà ông chồng vẫn dửng dưng. Chị có nói, có bảo nhưng anh bảo lương anh thấp chỉ đủ anh tiêu.
Những năm sau cũng không khá hơn, anh thì cứ tà tà như người dưng trong nhà, mọi vấn đề “cơm áo gạo tiề.n” trong gia đình một tay chị phải lo cả, anh làm ra được đồng nào thì chỉ biết lo cho bản thân mình, thế mà lúc nào cũng chi li từng chút làm chị không còn đủ kiên nhẫn để chịu đựng. Dần dà, tình cảm vợ chồng phai nhạt và chị đâ.m ra co.i thườn.g anh. Rồi đến khi con được gần 10 tuổ.i, sự chịu đựng của chị không còn nữa, thì chị dứt khoát “đường ai lấy đi”. Giọt nước tràn li chính là sự xuất hiện của một người đàn ông mà chị Hà tình cờ quen qua công việc.
Đến thất vọng vợ nhàm chán
Khi chị Hà gặp anh Thành, gia đình anh vẫn đang trong ấm ngoài êm. Nhưng cứ như có một ma lực vô hình, họ dính vào nhau, cuốn vào nhau một cách tự nhiên, và không thể dứt ra nổi. Ban đầu là cố tình tạo ra những tình huống để nhìn thấy nhau, để gặp nhau, rồi sau đó là xa hơn nữa hai người lén lút hẹn hò gặp nhau ngày càng nhiều, yêu nhau lúc nào không hay và cảm thấy không thể thiếu nhau được nữa. Thế là cả hai cùng về nhà làm một cuộc bứt phá là ly dị chồng và ly dị vợ để đến với nhau.
Anh Thành là một ngươì đẹp trai, thành đạt sớm, đang là phó giám đốc của một ngân hàng lớn, lại là con trai trưởng trong một gia đình người Hoa rất gia giáo ở Sài Gòn. Vợ chồng anh cũng đã có một đứa con trai. Chuyện l.y hô.n đối với gia đình anh vì thế là một điều không tưởng. Ngày anh về nhà đòi b.ỏ v.ợ, vợ anh như không tin vào tai mình khi nghe anh nói ra điều đó. Chị nghĩ là anh đùa hay làm sao. Chị không hiểu vì đâu mà anh như vậy, dù đôi lúc cũng nghe người nọ người kia nói chồng mình có số đào hoa. Đến khi nghe anh nói chuyện rất nghiêm túc về những suy nghĩ của mình, chị mới hiểu anh Thành dù thân xác ở bên chị nhưng cả trái tim và tâm hồn đã thuộc về người khác.
Như anh Thành nói, anh thấy hương vị cuộc sống của anh và chị từ sau ngày cưới nó cứ nhạt dần đi. Anh cũng chả hiểu vì đâu mà càng sống chung anh càng thấy chá.n v.ợ, dù chị có sinh cho anh một cậu “quý tử” thì tình cảm anh dành cho chị cũng không vì thế mà tăng lên. Trước khi chưa gặp chị Hà anh nghĩ, kệ thôi hôn nhân nào mà chẳng chán như vậy. Anh không bao giờ nghĩ và có lẽ cả không đủ can đảm để bứt ra khỏi cái sự “chán” đó để đi tìm một tình yêu mới. Nhưng chị Hà như một tia chớp bùng trong trái tim anh, để lại một ấn tượng mạnh mẽ và càng gặp anh càng “say”.
Người ta bảo “có duyên có số nó vồ lấy nhau” trong trường hợp của chị Hà anh Thành thì đúng là không sai. Vượt qua mọi rào cản của dư luận, vượt qua mọi định kiến, họ quyết đến vơí nhau lúc muộn màng theo tiếng gọi của trái tim. Giờ đây họ đang sống trong một gia đình có “con anh, con tôi, con chúng ta” nhưng rất hạnh phúc. Không phải ai cũng có thể tìm thấy một nửa để làm lại, lại dựa trên tình yêu và sự kính trọng được vuông tròn nhanh đến vậy và tâm đắc đến thế. Hy hữu mới có một cặp đôi như vậy. Giải thích cho sự hy hữu này, có lẽ chỉ là sức mạnh của tình yêu.
Theo SKGĐ
Những ai đang chán vợ/chán chồng đừng bỏ qua câu chuyện này nhé!
Cái gì trong cuộc đời cũng có giá của nó hết. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổ.i trẻ. Hi vọng mỗi chúng ta đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta bắt đầu ! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau!
Nếu có những ai đang chán vợ/chán chồng thì hãy đọc câu chuyện này, bạn sẽ không cảm thấy hối hận đâu!
"Có một thời gian vợ chồng mình không thể cười với nhau sau những cuộc cãi vả được nữa. Điều mà trước đây chỉ to tiếng vài phút sau là đã cười nhăn nhở. Đến khoảng ấy lại là sự im lặng, im lặng đến ngột thở. Chẳng ai có thể nói được với nhau lời tử tế. Tránh mặt nhau, ngay cả giấc ngủ cũng không muốn chạm. Chỉ cần nói với nhau một câu cũng đủ gây ra một cuộc khẩu chiến.
Mình nói rất nhiều lần rằng, với mình im lặng là chế.t. Và lúc ấy thì vợ chồng mình đang chế.t thật. Cứ thế kéo dài đến cả tháng trời, trong khi bình thường ngay cả khủng hoảng tồi tệ nhất cũng chỉ ngày thứ 3 là vợ chồng lại ôm nhau ngủ. Vậy mà suốt 1 tháng chẳng ai có thể nhìn nhau một cách bình thường. Cảm giác như chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách sạch sẽ nhất.
Video đang HOT
Và rồi một buổi tối, chồng mình ngồi gõ lạch cạch cả giờ đồng hồ, rồi in ra bản ĐƠN XIN L.Y HÔ.N đưa mình .
Chồng mình nói :
- Giải thoát cho nhau đi em. Anh sắp không chịu nổi rồi .
Chẳng thế hiểu được lý do vì sao, ngay cả bản thân minh cũng nghĩ đến điều ấy nhưng là đàn bà vẫn còn muốn giữ gia đình tròn vẹn cho con nên cứ sống như vậy đi.
Mình không ngạc nhiên, bình thản cầm bút ký : Tôi đồng ý !
Chồng mình im lặng cầm lá đơn cho vào cặp.
Trong lá đơn nói rõ sẽ chia đôi con cho nhau. Mỗi người nuôi một đứa.
Cả đêm hôm ấy, vợ chồng mình không ngủ. Mắt mình ráo hoảnh, chẳng thể nghĩ được gì cho ngày mai. Còn chồng mình - anh ấy bật khóc nấc lên từng tiếng .
Cứ thế kéo dài đến cả tháng trời, trong khi bình thường ngay cả khủng hoảng tồi tệ nhất cũng chỉ ngày thứ 3 là vợ chồng lại ôm nhau ngủ. (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên mình nhìn thấy những giọt nước mắt chua chát của anh ấy. Dường như cố gắng kìm lại nhưng không được , rồi anh bật dậy lao vào nhà tắm, không nhớ là ở trong ấy bao lâu, chỉ biết lúc trở ra mắt đã đỏ ngầu. Mình hỏi :
- Sao anh khóc, đây chẳng phải là ý của anh sao. Sao còn đau khổ chứ . Em đồng ý giải thoát theo ý anh, anh còn muốn gì.
Chồng mình nhìn lên ánh mắt vật vã :
- Anh thương con, rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một phương,không được ở cạnh nhau nữa. Anh sẽ rất nhớ con
Rồi anh ấy ôm ghì lấy Bột, cố nén tiếng nấc.
Mình đứng bật dậy, cố không để mình khóc theo. Khi cuộc sống đã đến mức chẳng thể dung hoà được nữa, ra đi là điều cần thiết. Chẳng phải vì ai, chẳng vì ai phản bội ai, chỉ vì chúng ta đã không thể vượt qua những áp lực cuộc sống. Mình cũng đã từng nói với anh ấy: Con người mình buông bỏ hay nắm giữ đều rất quyết liệt. Anh ấy hiểu điều ấy.
Và chồng mình khoá Facebook, ai tinh ý có thể thấy một thời gian mình viết gì cũng không tag anh ấy vào nữa. Bọn mình ly thân, mỗi đứa một phòng. Mình nhắn cho chồng mình :
- Anh đừng bỏ Facebook, em muốn nhìn thấy con, anh siêng up ảnh con nhé, hàng tuần sẽ cho hai anh em gặp nhau 1 lần. Xin lỗi vì chúng ta đã không thể giữ được tình yêu này.
Anh thương con, rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một phương,không được ở cạnh nhau nữa. Anh sẽ rất nhớ con (Ảnh minh họa)
Lúc này mình khóc .
Ngày hôm sau ấy, chồng mình đi làm nhắn tin về rằng :
- Anh đi làm và đã nộp đơn lên toà án. Họ hẹn 15 ngày nữa gặp nhau trên toà để giải quyết. Thời gian ấy chúng ta tạm thời ly thân, sau đấy anh sẽ thuê nhà giúp cho em và con.
Mình nhắn lại lạnh lùng :
- Không cần đâu, e sẽ đi luôn, e tự lo được.
Hôm ấy trở trời con lại ốm, mình thu xếp đồ rồi nói với mẹ chồng là đưa cháu đi Hà Nội khám bệnh. Chuyện sau này êm xuôi sẽ nói sau.
Chồng mình chuyển vào tài khoản riêng của mình , rồi nhắn :
- Anh sẽ gửi thêm sau
- Ok anh, em và con đi bây giờ.
Chồng mình im lặng
Mọi thứ đã hoàn tất cho một cuộc chia ly. Chẳng cần lý do gì cả, chỉ là không thể ở bên nhau được nữa. Mình gọi taxi, ôm con vào lòng, vô thức, cứ đi đã rồi tính. Nửa đường thì con lên cơn sốt, rồi nôn trớ trong xe, mặt tái đi. Ngoài trời giữa những ngày rét đậm. Mình hối lái xe chạy nhanh về bệnh viện nhi trung ương.
Trời bắt đầu tối thì có mưa,bế con chạy vào viện, mưa và gió táp vào mặt lạnh buốt, cố ôm lấy con mà lòng cay đắng. Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tình cảm 6 năm qua, những khó khăn đã từng, những yêu thương ngọt ngào đã qua giờ chỉ cần ngoảnh mặt đi là hết sao?
Một mình tay ôm con sốt, tay làm thủ tục . Con khóc, bác sĩ hỏi người nhà đâu, đưa người nhà bế con. Lúc ấy trong đầu nhớ về những ngày hai vợ chồng đưa con đi khám. Đứa bế con đứa chạy lăng xăng lo việc. Con khóc đứa bế đứa dỗ, động viên nhau. Quay sang bên cạnh, mọi người đều đủ bố mẹ bên cạnh con. Mình ứa nước mắt. Hình như chúng ta đã sai ở đâu đấy. Hình như chúng ta đang làm khổ nhau và con vì cái ích kỷ của bản thân. Tay xách nách mang, vừa ôm cho con ti vừa chạy, nước mắt lã chã. Cái hình ảnh lúc ấy chắc chẳng thể nào quên. Con bị viêm phế quản, bác sĩ cho thuố.c rồi về. Mò vào túi lấy điện thoại, hơn 20 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của chồng mình. Đồng hồ đã gần 10h đêm.
Anh ấy nhắn :
- Em nghe máy đi
- Em và con đang ở đâu
- Anh sai rồi, em cũng sai rồi
- Em về đi
- Em ở đâu, anh đi đón
Mình không kìm được nữa, khóc nức nở ở hành lang bệnh viện. Gọi lại cho chồng mình :
- Em đang trong viện nhi, con ốm. Khám xong rồi. Giờ em mới cầm điện thoại
- Em bắt xe cho con về nhà luôn nhé, về thấy tủ quần áo của em trống không, chẳng thấy em ngồi ở giường như mọi ngày, anh thấy sợ quá. anh gọi em mãi mà em không nghe. Anh lại càng lo, cứ nghĩ dại .
....
- Về đi, mai anh đi rút lại đơn .
Mình hiểu tâm trạng của chồng mình, có lẽ cũng như mình lúc này.
Mình tắt máy, lòng bớt nặng, sau tất cả, mình cần về. Tình yêu vẫn ở đấy, chỉ là chúng ta mải lo quá nhiều thứ mà trót hết kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Cơm áo gạo tiề.n quên đi mất chúng ta còn tình yêu cần gìn giữ.
Về đến nhà hơn 12h khuya. Cả nhà đã ngủ, còn chồng mình ngồi đấy, đón lấy con rồi bảo :
- E qua quán ăn bát cháo đi cho ấm ( quán cháo ngay sát nhà ).
Mình làm theo vì bụng lúc này đã rống tuếch. Xong xuôi vào phòng, đặt con xuống giường, hai vợ chồng nhìn nhau hồi lâu , mình bật khóc, chồng mình ôm lấy mình rồi nói :
- Thôi, không sao đâu. Vợ ngủ đi không mệt rồi. Ổn rồi, ổn rồi ...
Sau 1 tháng im lặng là cái ôm ổn rồi của chồng !
Thế đấy, Có những quảng thời gian chẳng cần người thứ 3 thì cuộc sống vợ chồng cũng trở nên bế tắc đến mức muốn tống khứ ra khỏi cuộc đời nhau bằng lá đơn L.y Hô.n như vậy.
Cuộc hôn nhân nào dù có tốt đẹp đến mấy cũng phải có đến trăm lần người trong cuộc muốn li hôn, cũng phải đến vài chục lần muốn "giế.t chế.t" đối phương. Vì chúng ta ai cũng có khuyết điểm. Sống chung một nhà là đã lột trần nhau toàn diện từ thể xác đến tính cách, nhiều khi có cảm giác hối hận vô cùng vì lấy nhau. Mình chắc các bạn cũng có cảm giác vậy ở một giai đoạn nào đấy. Thắng được cái khoảng thời gian BỘC LỘ này thì chúng ta sẽ THẤU HIỂU và sẽ là HẠNH PHÚC. Nếu không sẽ vĩnh viễn mất nhau ở tuổ.i trẻ, đán.h mất tất cả những năm tháng đã yêu thương và cần có nhau đến mức nào!
Cái gì trong cuộc đời cũng có giá của nó hết. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổ.i trẻ. Hi vọng mỗi chúng ta đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta bắt đầu ! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau!
Giờ thì ôm người đàn ông bên cạnh ngủ đi thôi."
Theo Facebook Nhữ Thị Thảo
Dấu hiệu chứng tỏ vợ đã chá.n chồn.g Phụ nữ ngày nay có tư tưởng rất thoáng. Họ sẵn sàng bước ra khỏi hôn nhân nếu không được tôn trọng, đối xử công bằng. Vì thế, các quý ông, nếu không muốn đán.h mất người phụ nữ của đời mình, hãy luôn tỉnh táo để nhận ra dấu hiệu của một người vợ không hạnh phúc. Cô ấy ngừng nói chuyện...