Kết hôn 4 năm mới mang thai, bố mẹ chồng vẫn bắt nàng dâu bỏ con vì lý do khó tin
Đến năm thứ 4 sau khi kết hôn, tôi mới hoài thai. Cứ tưởng từ lúc này bố mẹ chồng sẽ bớt khó khăn, nhưng ai ngờ đây mới là lúc sóng gió bắt đầu.
Từ khi lấy chồng, tôi phát hiện ra bố mẹ anh rất cuồng tín. Người ta thường bảo “có thờ có thiêng, có kiêng có lành” nhưng đến mức chi hàng chục đến hàng trăm triệu để cầu cúng như ông bà thì tôi thấy không còn là chuyện bình thường nữa rồi. Tuy nhiên phận con dâu, ông bà cũng chẳng lấy tiền của mình nên tôi không có ý kiến gì.
Vợ chồng tôi kết hôn khoảng đầu năm. Không rõ ông bà đi xem ở đâu về, ngày nào cũng giục giã phải có con trong năm đó để hợp tuổi bố. Nhưng oái oăm thay, bố mẹ chồng càng giục, vợ chồng càng “thả” thì lại càng không thấy có dấu hiệu gì của việc đậu thai. Kết quả là tôi không có thai theo như kế hoạch đã vạch khiến ông bà vô cùng thất vọng.
3 năm sau đó, hai vợ chồng dắt díu nhau đi chạy chữa khắp trong nam ngoài bắc, thậm chí là đi cả nước ngoài. Nhưng các bác sĩ đều cùng cho rằng cả hai vợ chồng không gặp vấn đề gì cả. Chồng tôi là con trai một nên bố mẹ chồng thấy vậy liền tỏ ý khó chịu. Ông bà nhiều lần nói ra nói vào rằng tôi không sinh con được thì hãy tha cho con trai ông bà đi lấy vợ mới.
Bố mẹ chồng càng như thế, tôi lại càng áp lực và tâm lý không thoải mái. Nhưng may mắn thay, chồng tôi lại là một người thương vợ. Anh nhiều lần khuyên tôi mặc kệ ông bà nói gì, cứ để đầu óc thanh thản ắt sẽ có tin vui.
Bất chấp bố mẹ nói gì, chồng tôi vẫn vô cùng thương vợ. (Ảnh minh họa)
Không chỉ động viên bằng lời, để tôi bớt suy nghĩ và căng thẳng, anh mua một căn hộ nhỏ rồi xin bố mẹ cho hai vợ chồng ra ở riêng. Ai ngờ được sau khi ra riêng một thời gian thì tôi có tin vui. Khỏi phải nói, chồng tôi vui vẻ như thế nào. Ngay hôm đó anh đã tìm người giúp việc, không để tôi phải làm việc gì. Không chỉ thế, anh còn đưa tôi đi sắm sửa từ váy bầu đến sữa bột và tất cả những đồ dùng cần thiết để chuẩn bị cho đứa con đầu lòng.
Cứ tưởng bố mẹ chồng tôi cũng sẽ vui mừng và hạnh phúc không kém nên tôi hớn hở thông báo cho ông bà. Nhưng ngược lại với dự đoán, nghe xong bà sa sầm mặt mày và tỏ rõ thái độ không lấy gì làm vui vẻ. Bà còn nói tôi bỏ cái thai đi vì năm nay tôi sinh thì đứa bé không hợp tuổi với bố, đẻ ra sẽ là nguyên nhân khiến cho bố nó không phá sản thì cũng ốm đau triền miên. Và nếu muốn sinh con thì tôi phải đợi thêm 2 năm nữa mới được sinh. Ngoài ra bà còn tuyên bố thẳng thừng rằng nếu tôi cứ cố tình đẻ thì sẽ phải ly hôn, bà không đồng ý để cho mẹ con tôi phá hoại đường công danh của con trai bà.
Video đang HOT
Nghe những lời nói đó từ miệng mẹ chồng, từ bà nội của đứa bé, tôi thấy trời đất như sụp đổ ngay trước mắt. Vợ chồng tôi mong mỏi bao lâu mới có tin vui thế mà mẹ chồng lại nỡ nói ra điều thất đức đó. Tôi bật khóc trước mặt ông bà, vì tủi thân, vì đứa con còn chưa thành hình hài của mình nhưng vẫn cố nói ra những lời từ tận tâm can:
- Mẹ ạ! Cho dù mẹ có nói thế nào thì con vẫn sẽ bảo vệ con của con đến cùng. Có lẽ mẹ hơi bất ngờ nên mới nói với con những lời vừa rồi. Nhưng con của con cũng là cháu của ông bà, là máu mủ ruột rà nhà mình, bố mẹ hãy suy xét lại chứ đừng vì nghe người ta nói mà ảnh hưởng đến gia đình ạ!
Mẹ chồng lớn tiếng mắng tôi hỗn láo. (Ảnh minh họa)
Không nghĩ tôi lại dám nói thẳng như vậy nên mẹ chồng tôi nghe xong liền lớn tiếng, bà vừa khóc vừa mắng tôi hỗn láo. Bố chồng tôi không rõ vừa đi đâu về, thấy vợ như thế liền tát tôi một cái cháy mặt rồi mắng đuổi không thương tiếc.
Một lần nữa vẫn là chồng tôi hiểu vợ. Anh khuyên tôi để mọi chuyện sang một bên, việc quan trọng lúc này là giữ gìn sức khỏe để con được khỏe mạnh. Có khi mọi chuyện xong xuôi, mẹ tròn con vuông rồi thì ông bà lại vì cháu mà nguôi ngoai. Nghe chồng nói thế, tôi cũng an tâm phần nào.
Đủ 9 tháng 10 ngày thì tôi cũng lâm bồn như bao bà mẹ khác. Nhưng chăm sóc tôi lúc này chỉ có mẹ đẻ và người giúp việc. Bố mẹ chồng chẳng những không đoái hoài còn thường xuyên mượn cớ ốm đau, ngày nào cũng gọi anh về nhà ông bà để không còn thời gian chăm sóc vợ con.
Như thế còn chưa đủ, tôi còn được bà giúp việc nhà bố mẹ chồng kể lại rằng ngày nào ông bà cũng chì chiết con trai, bắt anh phải chọn một trong hai, hoặc bố mẹ hoặc vợ con. Điều này khiến cho thời gian gần đây anh suy nghĩ nhiều đến gầy rộc đi, gương mặt hốc hác thấy rõ. Anh nói với tôi rằng, với anh bên nào cũng quan trọng.
Nhìn chồng như thế tôi thương đến thắt ruột mà không biết phải làm sao. Rõ ràng tiền tài, danh vọng đều do bản thân cố gắng gây dựng và phát triển, có ý chí, có nghị lực ắt sẽ thành công. Thế mà tại sao bố mẹ chồng tôi lại cứ quyết tâm chia rẽ hạnh phúc gia đình con trai như vậy? Chẳng lẽ ông bà ghét tôi đến như vậy sao?
Giờ tôi không biết phải làm như thế nào mới đúng nữa. Nên để anh trọn chữ hiếu với bố mẹ hay nhất quyết giữ gia đình cho đứa con bé bỏng của mình đây?
Theo Afamily
Anh trai tôi mới mất được hơn 100 ngày vậy mà mẹ tôi đã vội vàng bắt con dâu lấy chồng mới
Lúc đầu tôi nghĩ, có lẽ mẹ tôi đã thông suốt rồi. Anh tôi mất đi, bây giờ mẹ tôi xem con dâu như con gái cũng là lẽ thường tình.
Dù là người đã sinh ra mình nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, mẹ tôi là một người ham vật chất. Có lẽ vẫn còn mang tư tưởng của những người phụ nữ xưa nên mẹ tôi cũng xét nét với con dâu từng chút một.
Anh chị tôi mới kết hôn được vài năm, kinh tế còn eo hẹp nên phải sống cùng bố mẹ tôi. Khi còn sống, anh tôi ra ngoài kiếm tiền, chị dâu thì mở một cửa hàng tạp hóa ở nhà. Đáng lẽ mẹ tôi phải thương con, bù đắp cho con. Đường này, mẹ tôi còn lấy tiền thuê mặt bằng của con dâu. Chị dâu tôi buôn bán cũng không lời lãi gì nhiều, vậy mà mẹ tôi cũng nỡ đòi tiền con dâu.
Mặc dù không xin tiền bố mẹ chồng nhưng trong mắt mẹ tôi, chị dâu như kẻ ăn bám. Anh tôi đi làm nên cũng có tiếng nói trong nhà và bảo vệ được vợ. Tuy nhiên, những lúc anh tôi đi vắng thì mẹ tôi lại chửi bới con dâu thậm tệ. Bà hay so sánh chị với con dâu nhà hàng xóm, rằng chị dâu tôi không cho bà được nhiều tiền như con dâu nhà người ta.
Anh trai tôi qua đời vì tai nạn lao động. Chị dâu tôi suy sụp lắm. (Ảnh minh họa)
Biến cố của gia đình tôi xảy ra cách đây vài tháng. Anh trai tôi qua đời vì tai nạn lao động. Chị dâu tôi suy sụp lắm. Vì lâu nay, chồng chị là trụ cột chính trong gia đình. Ấy vậy mà tiền bồi thường và bảo hiểm của anh, chị cũng không được nhận. Sống cùng với mẹ tôi nên khi được nhận tiền, mẹ tôi tìm đủ cách để chị phải đưa ra.
Sau khi anh tôi qua đời, cuộc sống làm dâu của chị tôi ngày càng khổ. Mẹ tôi suốt ngày chửi chị có số sát phu, sao chổi. Tôi thương chị vô cùng, nhiều lần chứng kiến mẹ chửi bới con dâu mà tôi không thể im lặng được.
Mấy hôm trước, tôi sang nhà mẹ thì thấy rất lạ. Mẹ tôi không còn khó khăn với con dâu như trước. Thay vào đó, bà ngọt ngào với chị dâu tôi lắm. Chị muốn ăn gì, làm gì bà cũng chiều.
Lúc đầu tôi nghĩ, có lẽ mẹ tôi đã thông suốt rồi. Anh tôi mất đi, bây giờ mẹ tôi xem con dâu như con gái cũng là lẽ thường tình vì sau còn phải dựa vào chị. Thế nhưng mẹ tôi tốt với chị như vậy, chị lại chẳng có chút nào vui vẻ, thậm chí chị còn khóc nhiều hơn. Tôi hỏi chị òa khóc và kể một chuyện khiến tôi chết điếng.
Tôi hỏi chị òa khóc và kể một chuyện khiến tôi chết điếng. (Ảnh minh họa)
Thì ra mẹ tôi muốn chị dâu sang nước ngoài lấy chồng. Họ hứa nếu chị tôi sang nước ngoài, họ sẽ cho 200 triệu để làm của hồi môn. Mỗi tháng cũng sẽ gửi về Việt Nam tiền ăn tiêu cho bố mẹ tôi và con trai của anh chị.
Mẹ tôi tốt với chị dâu chỉ vì muốn số tiền kia. Bà sợ người ta sẽ tìm được cô gái khác thay thế nên tạo sức ép lên chị dâu tôi. Ác với con dâu đã đành, mẹ tôi còn ác với cả con trai vì anh tôi mới mất được hơn 100 ngày.
Tôi hỏi liệu mẹ có còn nghĩ đến con trai không. Mẹ tôi nói bằng giọng tỉnh bơ: "Mày thì biết cái gì. Giờ anh mày mất, nó phải có trách nhiệm với bố mẹ. Nó đi sang đó có khi hạnh phúc, mà bố mẹ ở nhà cũng có tiền dưỡng già".
Nguyên văn mẹ tôi nói thế đấy. Có phải mẹ tôi già đến mức lẩm cẩm rồi không? Mộ anh tôi còn nguyên đó, sao mẹ tôi lại nghĩ ra chuyện vô lý như vậy được cơ chứ?
Theo Afamily
Khi tôi quyết ra khỏi nhà, điều khiến tôi đau đáu nhất là con riêng của chồng quỳ xuống xin tôi đừng bỏ đi Lúc đi, tôi chẳng vương vấn gì trong căn nhà ấy trừ con riêng của chồng. Thấy tôi có ý muốn đi hẳn, con bé cứ lết dưới sàn rồi ôm chân tôi khóc... Tôi lấy chồng năm 30 tuổi. Khi ấy, tôi chấp nhận kết hôn với người đàn ông từng trải qua một đời vợ vì bản thân đã là gái...