Kẻ thù nguy hiểm của tình yêu và hôn nhân…
Một mối quan hệ câm lặng là một mối quan hệ vô cảm và sớm muộn cũng tàn úa.
Những ức chế tâm lý mà không được xoa dịu sẽ lan tỏa và hủy hoại bạn từng ngày. Ảnh minh họa.
Bài viết dưới đây là của chuyên gia tâm lý Mel Schwartz. Ông đã có nhiều công trình nghiên cứu khoa học gây được sức vang và là diễn giả nổi tiếng tại đại học Yale:
Qua nhiều năm làm nghề hỗ trợ tâm lý và tư vấn – hàn gắn các mối quan hệ, tôi đã nhận ra rằng có nhiều cặp đôi tan vỡ là do bị mắc kẹt trong “chế độ im lặng”. Câu “im lặng là vàng” không phải lúc nào cũng đúng, đặc biệt là trong trường hợp một cặp đôi đang hiểu lầm nhau.
“Chiến tranh lạnh” đôi khi phát ra từ một phía và đôi khi từ cả hai. Dù trong trường hợp nào, sự im lặng đầy hằn học đó cũng không phải một điều đẹp đẽ và tất nhiên, không mang lợi ích gì cho sức khỏe. Trừ khi con người phát triển đến mức có thể đọc ý nghĩ của nhau và giao tiếp hoàn toàn bằng ngôn ngữ cơ thể, nếu không thì lời nói vẫn là cách tốt nhất để giải quyết các xung đột. Một mối quan hệ câm lặng là một mối quan hệ vô cảm và sớm muộn cũng tàn úa. Nhưng đó vẫn chưa phải tất cả những hiểm họa mà sự lặng lẽ có thể gây ra cho bạn.
Im lặng biến bạn thành “quỷ dữ”
Video đang HOT
Những ức chế tâm lý mà không được xoa dịu sẽ lan tỏa và hủy hoại bạn từng ngày. Khi tâm lý đã trở nên bất ổn, bất cứ xung đột nào dù là nhỏ nhất cũng dễ dàng khiến bạn “vỡ òa” và “bốc cháy”. Có thể nói với ai đó bạn đang tức giận và lý do của cơn giận dữ đó sẽ giúp bạn kiểm soát được cảm xúc của mình và bớt hành động một cách “điên rồ”.
Ngược lại, cố gắng kìm nén bản thân và chơi trò “chiến tranh lạnh” về lâu dài sẽ gây ra hậu quả khôn lường. Bạn sẽ có những hành vi tiêu cực mà chính bạn cũng không tưởng tượng được là mình có thể làm. Và rồi bạn sẽ trở thành mối nguy hại và một phần tử tiêu cực trong mắt người khác. Ụp! Bạn đã sảy chân vào cái bẫy đáng sợ của sự im lặng. Im lặng là khống chế Khi nghe hai từ “khống chế”, hầu hết chúng ta sẽ liên tưởng đến những thứ to lớn, quái dị và hung hãn. Những người/ thứ như vậy rõ ràng là có thể lấn át và kiểm soát người khác. Tuy nhiên, ở đây tôi không nói đến một thứ đáng sợ rõ rệt như vậy. Khống chế có rất nhiều hình thái, và sự im lặng là một trong số đó.
Im lặng là một cách thể hiện sự tức giận và thái độ thù ghét, nhưng đồng thời cũng khiến đối phương bối rối. Khi không nói ra suy nghĩ của mình, chúng ta đang ngầm ngăn chặn và kiểm soát tất cả phản ứng từ phía đối phương. Quả vậy, nếu đối phương không hiểu điều bạn dự tính, họ sao có thể phản kháng được?
Im lặng cũng là tự vệ
Thông thường, khi chúng ta chọn cách im lặng, “bão tố” trong lòng thực chất không hề biến mất. Thay vì đối thoại, chúng ta lại tự tạo ra một cuộc độc thoại với nội tâm mình và âm thầm mặc định rằng người kia phải “đọc” được những suy nghĩ đó. Nói cách khác, chúng ta dựng nên một kịch bản trong sự lặng câm và “cưỡng chế” đối phương vào một vai diễn đã được định trước.Tôi phải nói rằng đây là một cách xử lý rất tồi. Im lặng trong trường hợp này không đồng nghĩa với thỏa hiệp mà giống như bức tường điện – giết chết các cơ hội hóa giải hiểu lầm giữa đôi bên. Bạn sẽ tự khóa mình lại trong nhà tù nội tâm và mối quan hệ sẽ héo úa.
Thú vị là những người có xu hướng muốn làm vui lòng người khác sẽ dễ dàng chọn cách cư xử này nhất. Họ thà im lặng và nén hết vào mình còn hơn phải lao đầu vào một cuộc chiến hoặc làm tổn thương đối phương. Im lặng có hại cho sức khỏe Bên cạnh việc gây ra những rạn nứt cho mối quan hệ, im lặng còn tác động xấu đến sức khỏe. Có lẽ thông tin này cũng không quá mới lạ với bạn. Bế tắc trong những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực sẽ dẫn đến suy sụp tinh thần và thậm chí là trầm cảm. Đây là điều bạn có thể tự mình nhận thức được chứ không cần chuyên gia nào cảnh báo cả.
Những người thích dùng cách im lặng khi xảy ra mâu thuẫn với người yêu hoặc vợ/ chồng thường có lý lẽ rất chắc chắn cho lối hành xử của mình. Họ sẽ nói: “Nói làm gì khi anh ta/ cô ta không thực sự lắng nghe?”, “Giãi bày hết nỗi lòng để rồi anh ta/ cô ta sẽ cho rằng tôi đang khơi mào chiến tranh và gào lại vào mặt tôi ư?”… Tôi hiểu những suy nghĩ này và hoàn toàn thông cảm với họ.
Tuy vậy, tôi vẫn chân thành khuyên bạn rằng đừng chọn im lặng khi vẫn còn những cách giải quyết khác tích cực hơn. Bạn không cần phải tự nhốt mình vào nhà tù của sự bế tắc và tình yêu của bạn không đáng bị đối xử như vậy.
Theo Motthegioi
Đừng níu kéo những gì không thuộc về mình
Đã cố yêu thương hết lòng, đã cố giữ gìn cẩn thận, đã cố níu kéo âm thầm... nhưng vẫn không là của mình.
Từ lâu rồi em học cách không buồn. Em cố gắng coi mọi chuyện là phù phiếm, là một cơn gió thoảng qua, là một áng mây trôi nhanh trên bầu trời. Cứ nghĩ chuyện gì đến rồi cũng sẽ đi, vương vấn nhiều chỉ nên nặng lòng và cuộc sống không thể thanh thản. Đơn giản như thế thôi, bởi em đã dành thời gian để buồn quá nhiều vì những chuyện không đáng và những người không đáng.
Nhưng rồi em vẫn buồn, chẳng vì một ai, chẳng phải vì chuyện gì, những nỗi buồn vu vơ cứ gặm nhấm tâm hồn em, đè nặng lên những nhịp sống của em, bầu không khí quanh em ngột ngạt, trĩu nặng. Thấy tội nghiệp chính em, bởi ngay cả nỗi buồn cũng không tìm được điểm đến. em ước gì những cảm xúc buồn - vui, hạnh phúc - khổ đau được dành cho một người xứng đáng.
Từ lâu rồi em học cách không khóc. Nước mắt chỉ làm em thấy mình yếu đuối, làm tan chảy những quyết tâm mà lý trí em đặt ra. Nước mắt chỉ làm đôi mắt em sưng đỏ mỗi sớm mai thức giấc để rồi người xung quanh gửi cho em những ánh nhìn thương hại. Giọt nước mắt của em đáng gía lắm, nhưng nó đã rơi một cách vô vọng mà không có một bàn tay giúp em lau khô, cũng không có một bờ vai để em tựa vào lúc sắp quỵ ngã. Em sẽ không khóc nữa đâu, sẽ luôn giữ cho đôi mắt ráo hoảnh, lạnh lùng...
Nhưng rồi thẳm sâu trong một góc tối tâm hồn em thèm khát biết bao cái cảm giác giọt nước nóng hổi lăn trên bờ mi, vỡ tan trên gò má, thấm vị mằn mặn nơi khóe môi... để rồi nói với ai đó qua những âm thanh run rẩy: "em có thể khóc trên vai ai?"
Từ lâu rồi em học cách không thay đổi. Em khoác lên mình bộ cánh xù xì gai góc và dặn lòng miễn nhiễm với những cảm xúc vớ vẩn nơi thế gian. Em sẽ giữ hình tượng của em như thế! Vì em muốn mình rắn rỏi, cứng cáp trước những sóng gió mà cuộc sống đổ ập vào em. Nhưng em cứng cỏi quá, cứng như những cây đinh sắt trần trụi, vô cảm giữa thiên địa hữu tình. Em thoát ra khỏi khái niệm "vô thường"... và dường như em không còn là chính em!
Em lại muốn mình có thể thay đổi, muốn được mềm yếu với tâm hồn ướt át, đa cảm và để có thể lại yêu như chưa yêu lần nào...
Từ lâu rồi em học cách không thất vọng tình cảm. Ý thích của con người đối với em chưa bao giờ chắc chắn, hôm nay yêu mai có thể xa rời. Em tập quen với những trắc trở, phản bội, dối lừa... những điều tưởng chừng tổn thương quá nặng nề với tâm hồn nay trở nên bình thường trong cảm nhận của em.
Em cũng chẳng giận hờn gì những kẻ xấu xa từng được em tin tưởng, thương yêu làm em đau khổ, tuyệt vọng...
Bởi trái tim em đã vô cảm?
Theo Blogtamsu
Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn... Những lúc ngồi một mình, chân bó gối, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm ra ngoài khung cửa sổ có giàn hoa dây leo rồi tự hỏi rằng "cô đơn lâu thế em có thấy buồn không?" Những ngày đông, mưa nhiều hơn và gió thốc mãnh liệt, em ngồi co ro bên xó cửa để mặc cho nỗi cô đơn ủ mầm...