Kẻ g.iết m.ẹ và bà ngoại nổi điên vì đã thờ đôi dép người c.hết?
Sau khi h.ung t.hủ gây ra vụ thảm án g.iết c.hết mẹ và bà ngoại, người làng mới hoảng hốt nhớ đến những chuyện điên khùng của kẻ g.iết n.gười.
Á.n m.ạng kinh hoàng vung búa g.iết b.à ngoại và mẹ
Như tin tức đã đưa, chiều ngày 10/7, lên cơn phát bệnh tâm thần, đối tượng Nguyễn Quang Lập (SN 1993, ngụ thôn thôn Lâm Tây, xã Đại Đồng, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam) đã dùng búa, cùng lúc đ.ánh c.hết dã man bà ngoại và mẹ ruột.
Tang lễ bà và mẹ của kẻ tâm thần.
Sau á.n m.ạng đau thương đó, dân làng truyền tai nhau những câu chuyện sợ hãi liên quan đến h.ung t.hủ.
Đối tượng từ nhỏ sống với bà mẹ đơn thân. Lập rất được mẹ yêu thương, chăm bẵm nên chăm ngoan, học giỏi, khuôn mặt khá ngôi ngô. Nhưng vì hoàn cảnh nghèo khó, Lập học chưa hết lớp 9 phải nghỉ ở làm ruộng cùng mẹ kiếm cái ăn.
Về việc Lập bị bệnh tâm thần, người làng đồn đoán các kiểu. Một số cho rằng, vì sống gần miếu thờ, sinh hoạt không kiêng cữ, có thể Lập “đã làm thần linh giận mới bắt bị điên”.
Một số người dân thôn Lâm Tây lý giải, do ít hiểu biết, lâu nay chỉ tin vào cúng bái, vả lại Lập phát bệnh điên kỳ lạ nên ai cũng khuyên bà Thi dựa vào tâm linh. Chữa chạy cả tháng trời, thấy bệnh tình không thuyên giảm, bà Thi gửi con lên chùa nhờ các sư thầy quản. Tại đây, có lần phát bệnh, Lập leo lên đầu tượng Phật ngồi tiểu tiện.
Tuy nhiên, phần lớn những nguồn tin cũng như lời của bà Lê Thị Mùi (SN 1968, sống sát vách nhà mẹ con bà Thi – mẹ Lập) cho biết, Lập phát bệnh kẻ từ khi người bạn thân bị c.hết cách đây khoảng hơn 4 năm. Khi đó, Lập vừa bỏ học đi làm xa. Nghe tin người bạn thân bị tai nạn giao thông mất nên Lập trở về. Không kịp nhìn mặt bạn lần cuối, Lập chỉ giữ lại đôi dép của bạn đã mang đi trong lần xảy ra tai nạn giao thông, rồi đưa về nhà đặt lên bàn thờ, thắp nhang thờ cúng.
Cũng kể từ khoảng thời gian đó, Lập phát bệnh tâm thần một cách kỳ lạ chẳng ai hiểu được. “Mỗi lần phát bệnh, hễ ai đến nhà chơi, bất kể lớn nhỏ, Lập đều bắt quỳ xuống lạy nó và cả đôi dép”, bà Mùi kể lại.
Mặc dù hoàn cảnh khó khăn, thu nhập hàng ngày chỉ với 30 ngàn đồng từ công rửa chén bát thuê, nhưng bà Thi vẫn cố gắng đưa con đi khắp nơi chạy chữa. Tuy nhiên bà đã sai lầm không đưa đi bệnh viện, mag mời thầy bói về… cúng.
Một số người dân thôn Lâm Tây lý giải, do ít hiểu biết, lâu nay chỉ tin vào cúng bái, vả lại Lập phát bệnh điên kỳ lạ nên ai cũng khuyên bà Thi dựa vào tâm linh. Chữa chạy cả tháng trời, thấy bệnh tình không thuyên giảm, bà Thi gửi con lên chùa nhờ các sư thầy quản. Tại đây, có lần phát bệnh, Lập leo lên đầu tượng Phật ngồi tiểu tiện.
Video đang HOT
H.ung k.hí Lập gây án.
Sau hơn 1 năm “điên điên, dại dại” như vậy, Lập mới được mẹ đưa ra bệnh viện tâm thần Đà Nẵng điều trị. Một thời gian, Lập có dấu hiệu tỉnh táo nên bà Thi xin đưa về nhà chăm sóc, đồng thời mang Lập lên ở cùng với cụ Kha – bà ngoại Lập. Mục đích, để con “cách xa ngôi miếu”, đồng thời tiện cho bà Thi chăm sóc mẹ lúc già yếu. Tuy nhiên, cụ Kha vẫn một mực không cho. Hết cách, mẹ con bà Thi lại dựng lều sống bên cạnh.
Trở lại với Lập, các nhân chứng cho biết, trước khi vụ án này xảy ra, Lập có nhiều lần phát bệnh, nhưng đều cởi hết quần áo trần truồng đi “nhong nhong” trên đường chứ không gây nguy hiểm cho ai. Mức độ cao nhất, Lập cũng chỉ đem hết củi ném xuống các giếng nước trong làng rồi châm lửa đốt.
Mẹ Lập thương con, lại muối mặt đi xin lỗi, bỏ công cán giúp người làng phụ đào giếng lấy nước sinh hoạt. Sau này khi về ở gần nhà bà ngoại, Lập bớt dần bệnh thật, nói năng làm việc như người bình thường.
Khoảng từ đầu năm 2014, Lập lại vào TP. HCM làm công nhân, k.iếm t.iền phụ mẹ. Đến cách đây khoảng 10 ngày, Lập được gia đình gọi về dự đám cưới của người bà con rồi bỗng phát bệnh trở lại và gây án như đã nêu trên.
Bị “ma ám” nên gây án tàn bạo?
Có một chuyện lạ, cách ngày xảy ra á.n m.ạng 3 hôm, Lập lại tìm đến mộ của người bạn thắp hương. Việc làm này cũng hoàn toàn bình thường nếu như Lập không đột ngột nhờ mấy thanh niên sống gần nhà mang điện thoại ra chụp giúp tấm hình giữa “Lập và bạn”.
Cứ thế, Lập khoát tay lên mộ bạn tạo dáng như thể “2 người đang còn sống”. Lúc đó, mọi người có “thất kinh” nhưng không nghĩ Lập bắt đầu có dấu hiệu phát bệnh trở lại.
Chưa hết, hai năm trước, một người là anh con cậu ruột với Lập, từng gây án và bị công an truy bắt nhưng đã t.ự t.ử ở TP. HCM. T.hi t.hể sau đó được đưa về quê chôn cất. Cũng không hiểu vì lý do gì, khi Lập ra viếng mộ, tự nhiên nói nhăng nói cuội bằng giọng của người đã c.hết, rồi gặp ai cũng hù dọa “sẽ g.iết c.hết 4 người trong làng” để trả thù…
Trước khi gây án, Lập có hàng năm trời chỉ… thờ một đôi dép.
Ngay lúc ngồi trên xe ô tô áp giải về cơ quan Công an tỉnh Quảng Nam vào sáng ngày 11/7, Lê Quang Lập cũng luôn miệng nói rằng, mình đã bị “nó”, một người bạn ở “cõi âm”, xúi phải g.iết b.à ngoại và mẹ…
Lập nói, chiều 10/7, đang đi chơi bỗng “bị bắt” phải quay về, rồi vào nhà lấy chiếc búa, tiến thẳng đến chỗ bà ngoại, cứ thế đ.ánh nhiều nhát vào đầu, đồng thời dùng thêm cái dùi sắt nhọn, dài khoảng 20cm, đ.âm thẳng vào bụng bà cho đến khi bà “giật giật” lên nhiều lần. “Đúng lúc, em cũng thấy mẹ “lấp ló” ngoài sân rồi bỏ chạy nữa nên g.iết luôn không tha”, Lập khai.
Nghe Lập nói, ai cũng phải rùng mình khi nghĩ đến 2 cái c.hết tức tưởi của mẹ con bà Kha. Trong ngày 11/7, có mặt tại thôn Lâm Tây, một không khí tang thương bao trùm lấp nơi đây. Từ chiều hôm trước, rất đông người dân đã tập trung đến căn nhà nhỏ nằm bên sườn núi của cụ Kha để góp t.iền của mua áo quan và cùng người nhà lo tang lễ cho nạn nhân xấu số.
Căn nhà cụ bà Kha dù xây bê tông nhưng trống hoác từ trước đến sau. Nhói lòng hơn, phía trước 2 quan tài, 1 tấm kệ kê chung làm bàn thờ 2 mẹ con; 2 bát nhang nhưng chỉ mới mới đặt mỗi di ảnh cụ Kha vì “bà Thi từ nhỏ đến lớn không chụp ảnh, không có gì hết, đến cái chứng minh thư cũng nát bươm, nhà thuộc diện đặc biệt nghèo”, ông Phan Văn Tài, thôn trưởng thôn Lâm Tây nói.
Hiện h.ung t.hủ đã bị tạm giữ, chờ kết quả giám định tâm thần. Vụ việc đang tiếp tục được điều tra làm rõ. Theo chia sẻ của Đại tá Nguyễn Thế Nghiệp, Trưởng Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Quảng Nam, h.ung t.hủ đã bị bắt, nhưng vụ việc này thêm lần nữa gióng lên hồi chuông cảnh báo về tình trạng chưa kiểm soát được những người bệnh tâm thần đang sinh sống trong đời thường.
Đã đến lúc nhà nước cần phải có cơ chế quản lý chặt chẽ các đối tượng này, ngoài bắt buộc điều trị, khi được trả về tái hòa nhập công đồng cũng cần có sự quản lý chặt chẽ giữa chính quyền và gia đình và tái khám thường xuyên.
Theo_Đời Sống Pháp Luật
Khả năng phi thường của "kỳ nhân phố núi"
Họ khâm phục bởi khả năng phi thường của anh, dù mù lòa nhưng anh vẫn có thể sử dụng máy vi tính, sửa đồ điện... và miệt mài lao động trở thành trụ cột nuôi con trai học đại học, lo 6 miệng ăn trong gia đình.
Anh tên là Đỗ Phú Kim (54 t.uổi), trú tại tổ 3, thôn Lâm Tây, xã Đại Đồng, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam, thường được người dân địa phương gọi là "kỳ nhân phố núi".
Không gục ngã trước số phận...
Về xã Đại Đồng, hỏi tên anh, ai cũng biết và đều trầm trồ khen ngợi hết lời. Họ nói, anh là một người đàn ông mù lòa đầy nghị lực, là tấm gương sáng về một người cha mẫu mực, người chồng thủy chung và người con hiếu thảo. Mặc dù bị mù lòa nhưng anh đã không chịu khuất phục trước số phận, trở thành "bông hoa" thơm giữa đời thường.
Anh Kim đang xay xát gạo cho bà con
Nằm chênh vênh trên con đường Trường Sơn huyền thoại, căn nhà cấp 4 thấp lè tè của đại gia đình người nông dân mù Đỗ Phú Kim nằm án ngữ ngay trên tuyến đường liên xã.
Ngồi lân la câu chuyện về cuộc đời mình, anh Kim lắm lúc tự cảm thấy mình kém may mắn. Anh ước gì mình có thể có được sức khỏe như người bình thường để mẹ già, vợ hiền và con ngoan có cuộc sống sung túc.
Anh xuất thân trong một gia đình nông dân nghèo. Lên 3 t.uổi, nghiệt ngã cuộc đời đã cướp đi ánh sáng đôi mắt, nhấn chìm cuộc đời của anh trong bóng tối mù mịt. Những tưởng, từ đó, số phận tật nguyền sẽ đưa anh đến con đường chông chênh, không lối thoát, không lối về và đầy bế tắc.
Không chấp nhận thực tại, ngay từ những ngày còn nhỏ, cậu bé Đỗ Phú Kim đã ý thức được mình phải cố gắng nhiều hơn so với người bình thường để có được cuộc sống ít ra là đủ ăn đủ mặc. Và anh đã tập cho mình tính tự lập từ rất sớm. Đôi mắt bị mù lòa, chân tay co quắp và ít được ăn học nên với anh đó là một thiệt thòi lớn nhưng không gì là không có thể...
Năm 1983, lúc ấy anh vừa tròn 24 t.uổi, trời cũng thương tình cho anh một người vợ. Cô ấy ở làng bên, một phần vì cảm phục cái nghị lực của anh, một phần là mắc bệnh hơi ngớ ngẩn nên đồng ý theo anh về làm vợ. Dù chị mắc chứng bệnh hay quên, hay nói nhiều nhưng anh Kim và gia đình cũng đã rất vui. Một người tật nguyền như anh, đâu dễ gì kiếm được một người vợ, nhất là trong lúc khó khăn như bấy giờ.
Từ khi có vợ, anh Kim càng quyết tâm làm việc, cố gắng lo cho hạnh phúc của gia đình. Hai người con một trai một gái lần lượt ra đời trong niềm vui khôn tả của anh. Dù không thể nhìn thấy, nhưng bằng đôi tay và các giác quan còn lại, anh làm tất cả mọi việc để kiếm ra t.iền. Từ chăn nuôi heo, gà, vịt, làm vườn cho đến mở xưởng máy gạo, mở quán trò chơi điện tử cho trẻ con hàng xóm.
Chưa kể đến việc từ năm 2010, em ruột anh Kim là chị Đỗ Thị Hường, bị bệnh nặng, bị chồng bỏ mặc, mang con nhỏ về ở cùng gia đình anh. Suốt 2 năm trời, vừa vay mượn, tích cóp chạy chữa cho em gái lại vừa phải nuôi thêm đứa cháu gái gọi mình bằng cậu, nhưng anh không một lời than van. Đầu năm 2012, chị Hường không cầm cự được với căn bệnh ung thư quái ác và qua đời. Anh Kim chính thức nhận nuôi cháu Nguyễn Đỗ Yến Trinh, đang học lớp 5 như con của mình. Việc ấy càng làm nhiều người khâm phục và yêu mến anh hơn. Rất nhiều người dù lành lặn cũng có khi không làm được những nghĩa cử như anh.
Bây giờ, con gái đầu của anh đã có việc làm ở khu công nghiệp Hòa Khánh, TP.Đà Nẵng. Cậu con trai nhỏ thì đang học đại học năm cuối, ngành công nghệ thông tin, Trường đại học Sư phạm Đà Nẵng. Nhiều lúc, anh cũng thấy hãnh diện với mình, nhưng tự nhủ cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Anh tâm sự: "Thì đói quá, phải nghĩ ra kế sinh nhai thôi à. Họ sáng mắt thì có cách làm của họ. Mình mù thì có cách làm của mình. Chậm hơn 1 chút nhưng hiệu quả thì cũng tương đối tốt. Nhiều lúc nghĩ lại, thấy mình như ri mà gồng gánh được cả gia đình, cũng thấy vui lắm chứ...".
Dù một mình gánh vác cả một gia đình để lo 6 người gồm vợ, 2 con, mẹ già và 1 đứa cháu gọi bằng cậu, nhưng lúc nào anh cũng vui vẻ, hòa nhã với mọi người và hết lòng với công việc của mình. Anh luôn tự hào về những đứa con, đặc biệt là đứa con trai đang học năm cuối đại học với bao niềm tin yêu, hy vọng.
Gã "kỳ nhân" khiến cả xã khâm phục...
Cụ Nguyễn Thị Én, mẹ ruột anh Đỗ Phú Kim năm nay đã 83 t.uổi, vừa móm mém nhai trầu, vừa kể chuyện về con trai mình khi chúng tôi hỏi chuyện: "Ngó rứa chứ trời sinh có tật có tài chú à. Hắn (tức anh Kim) từ nhỏ đã tự làm giúp vợ chồng tui những việc lặt vặt trong nhà dù tui thương nó tật nguyền, không cho làm chi hết. Lớn lên, cái hồi lợp lại mái nhà ngói, lúc đó không có người, một mình hắn trèo lên, dỡ ngói ra rồi lợp lại. Trong xóm, ai nấy cũng khen hết trơn. Rồi khi lấy vợ, hắn mở xưởng máy gạo, mở quán trò chơi điện tử, tui thấy cũng lo lắm. Thấy rõ nhất là t.iền nong, họ lừa mình thì răng? Với lại mình mù lòa, nhìn mô thấy chỗ hư mà sửa chứ! Nhưng rồi hắn làm được hết trơn...".
Anh Kim dẫn tôi ra sau nhà, đến xưởng xay xát gạo của anh. Tôi giúp anh bê lấy bao lúa khi anh khởi động máy. Hình như đoán được ý định của tôi, anh ngăn lại. Anh bảo tôi cứ đứng đó chơi, xem anh làm việc cho vui. Từ việc lấy chổi quét xưởng xay xát cho đến việc đổ lúa vào máy rồi lấy gạo ra, anh làm rất nhẹ nhàng, nhanh chóng, không rơi vãi. Từng động tác chính xác như một người sáng mắt làm. Điều ấy làm cho tôi thật sự ngạc nhiên.
Vừa làm giữa tiếng máy chạy ù ù, anh vừa bảo: "Cũng không có chi giỏi giang đâu. Làm miết rồi quen thôi mà. Tui còn sửa được điện, máy xay xát, mô-tơ kia. Mới đầu loay hoay, bị điện giật miết. Nhưng không nản lòng, vẫn cứ mày mò tìm chỗ hỏng và sửa. Chừ cầm vào những thiết bị, máy móc điện đơn giản, tui sửa được hết. Chỉ còn loay hoay với mấy đồng t.iền pô-li-me thôi.
T.iền giấy thì tui sờ được. Còn t.iền pô-li-me thì hơi nhầm. Nhưng người dân quê nơi đây và trẻ con cũng biết tui vậy nên không lừa lọc làm chi chú à...". Anh bảo, vợ anh hơi ngớ ngẩn, chỉ biết nấu nướng, giặt giũ và làm việc vặt thôi, còn hầu như anh làm tất cả mọi việc trong nhà. Nhưng anh vẫn bảo như vậy là vui rồi. Có một gia đình để lo toan, vất vả cũng là ước mơ mà nhiều người tìm kiếm cả đời không được...
Ngoài giờ làm việc, anh Đỗ Phú Kim còn lên mạng xem tin tức thời sự cả trong và ngoài nước. Được địa phương cho đi học một lớp tin học ngắn hạn, sẵn chiếc máy vi tính của con trai được học bổng mang về, anh cài phần mềm âm thanh cho phù hợp với mình rồi say sưa với những thông tin mới lạ. Anh vui lắm vì trước đây, anh chỉ biết bóng tối và miệt mài làm việc mà thôi. Giờ, có cái máy vi tính, có phần mềm âm thanh dành cho người khiếm thị, anh biết cả những chuyện xảy ra ở nước ngoài và ở xã mình. Người dân trong thôn, trong xã càng khâm phục anh hơn khi ngày nào anh cũng nắm đúng tin tức và nói lại vanh vách trong khi ở đây còn là một miền quê nghèo, người dân ít quan tâm đến tin tức, thời sự vì suốt ngày phải miệt mài ngoài đồng, ngoài ruộng mới có cái để ăn và nuôi con cái học hành.
Chị Phạm Thị Vang (50 t.uổi), một người hàng xóm của anh Kim luôn lấy tấm gương anh Kim để cho con cái mình học tập. Chị khâm phục về sự kiên trì, chịu thương chịu khó dù trong hoàn cảnh rất éo le. Chị bảo bà con hàng xóm vẫn hay động viên, chia sẻ với gia đình anh lúc anh gặp khó khăn, nhất là lúc em gái anh Kim lâm trọng bệnh và qua đời. Chị bảo vui nhất là khi nghe anh Kim kể chuyện tiếu lâm. Anh kể làm ai cũng phải cười.
Nói về người đàn ông này, bà Nguyễn Thị Ngọc, tổ trưởng tổ 3, cho biết: "Anh Kim là người đầu tiên của xã này làm được như vậy. Anh là người giỏi giang, tài ba. Anh đã chứng tỏ cho mọi người biết tuy "tàn nhưng không phế". Và quả thực, chúng tôi thực sự khâm phục khả năng phi thường của anh. Là người mù lòa nhưng anh đã vượt qua số phận, hằng ngày vẫn lao động cần mẫn, và nói thiệt là giỏi hơn những người bình thường mà chúng tôi gặp. Anh có thể sử dụng máy vi tính, máy gạo rất "ngon lành" không giống như người bị mù. Chuyện nuôi cả 6 miệng ăn, rồi nuôi được con vào đại học là chuyện khó với người bình thường huống gì anh là người mù lòa... Nói chung người dân nơi đây luôn tự hào về anh".
Theo Hà Kiều
Điên cuồng c.hém 4 người thân trọng thương rồi n.hảy l.ầu tự tử Tại địa bàn xã Đại Đồng, huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Phúc đã xảy ra một vụ xô xát nghiêm trọng giữa các thành viên trong gia đình ông Bạch Quang Việt khiến 4 người trọng thương đang cấp cứu tại bệnh viện. Vào khoảng 14h, ngày 20/7, tại địa bàn xã Đại Đồng, huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Phúc đã xảy ra...