“It’s A Wonderful Life”: Cuộc sống tuyệt vời lắm!
Số phận bộ phim cũng có nhiều nét tương đồng với số phận nhân vật chính George Bailey: Cũng âm thầm lặng lẽ nhiều năm trời để rồi một ngày tỏa sáng rực rỡ.
It’s A Wonderful Life ra mắt năm từ năm 1946, có nghĩa là cũng khá lâu rồi. Nhưng thời gian càng dài, sức sống của bộ phim lại càng mạnh mẽ, giá trị lại càng nâng cao. Bộ phim được yêu mến ở Mỹ đến nỗi hầu như mùa Giáng Sinh nào cũng được chiếu trên truyền hình và có rất nhiều khán giả theo dõi.
Và bộ phim tuyệt vời này không chỉ đáng xem vào dịp Giáng Sinh. Với sức truyền cảm hứng mạnh mẽ, bộ phim phù hợp với mọi khán giả, tại mọi thời điểm.
Nội dung phim là sự nhìn lại cuộc đời của nhân vật George Bailey từ khi còn là một đứa trẻ cho đến ngay trước đêm Giáng Sinh, thời điểm mà nhân vật chính ngã lòng muốn kết thúc cuộc sống chính mình.
George Bailey vốn là một người đàn ông giàu ước mơ với lý tưởng ngút trời. Anh luôn nói với mọi người “một ngày nào đó sẽ đi khám phá thế giới”. George tự tin nói rằng: “Tôi biết mình muốn làm gì vào ngày mai, ngày kia. Tôi biết mình muốn làm gì vào năm sau và cả những năm sau nữa. Tôi sẽ phủ bụi của cái thị trấn nhỏ tồi tàn này khỏi chân tôi. Tôi sẽ đi khắp thế giới… Tôi sẽ xây dựng những sân bay, những tòa nhà chọc trời, những cây cầu dài cả dặm”.
Thế nhưng George không bao giờ thực hiện được lý tưởng của mình. Cái chết của người cha khiến mọi kế hoạch của anh đổ vỡ. Anh buộc phải đứng ra quản lý Building & Loan, ngân hàng do cha anh sáng lập với mục đích cho người nghèo vay tiền xây nhà. Nếu anh bỏ đi, Building & Loan sẽ bị giải thể dưới áp lực của Potter, một người giàu có nhưng bần tiện. Anh không thể làm ngơ trước việc người dân nghèo thị trấn mất đi cơ hội được có ngôi nhà tử tế. Và cứ như thế, hết lần này đến lần khác, anh bỏ lỡ cơ hội của mình vì lợi ích và hạnh phúc của những người xung quanh.
Bề ngoài trông George luôn vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng tận trong sâu thẳm, George cảm thấy bất lực, yếu ớt, mặc cảm vì những ước mơ và những dự định không thành. Anh không thể tránh khỏi sự tự ti của một người đàn ông khi chứng kiến bạn bè mình học đại học, đi khắp nơi, làm giàu, còn anh lại chết dí ở quê nhà, nghèo và lặng lẽ.
Khối mâu thuẫn ấy cứ thế âm ỉ tích tụ trong con người George, chồng chất ngày lại qua ngày. Cho đến một hôm ngay trước ngày Giáng Sinh, người chú đãng trí đã làm mất 8.000 đô la, khiến George đứng trước nguy cơ ngồi tù vì để ngân hàng thâm hụt không rõ ràng, thì mâu thuẫn của George bùng nổ dữ dội. Anh trở nên nản lòng. Anh sợ hãi khi nghĩ đến nỗi đau khổ của vợ con khi anh phải vào tù. Anh nghĩ giá mình không sinh ra chắc mọi người đã vui vẻ và hạnh phúc hơn. Vì thế, trong cơn say, anh bước đến cây cầu thị trấn và suy nghĩ về việc nhảy xuống sông.
Video đang HOT
Cao ở trên trời, các thiên thần nghe rất nhiều lời cầu nguyện dành cho George Bailey. Những lời cầu nguyện dành cho George không chỉ đến từ gia đình, người thân mà còn đến từ rất nhiều người yêu quý và từng được George giúp đỡ. Gần như cả thị trấn Bedford Falls cùng cầu nguyện cho anh.
Vì có quá nhiều lời cầu nguyện dành cho George nên trên trời quyết định cử thiên thần Clarence xuống trần gian để giúp đỡ nhân vật chính. Và thiên thần Clarence, với niềm tin và sự ngây thơ của mình, đã chỉ cho George thấy được ý nghĩa của mình đối với mọi người xung quanh… bằng cách thực hiện lời cầu xin của George (anh ước mình chưa từng được sinh ra).
George đã được chứng kiến một thế giới không có sự tồn tại của mình. Anh bàng hoàng nhận ra rằng khi so sánh mình với người khác, sự tủi thân đã khiến anh quên mất rằng anh có cả “một cuộc sống tuyệt vời”. Anh không “có một triệu đô la” như hồi nhỏ anh vẫn hay mơ ước nhưng anh có cả một kho tàng quý giá gấp nhiều lần con số một triệu đô la kia. Anh nhận ra anh đã thành công hơn cả những gì anh từng ước mơ.
Dù đã không có được những chuyến khám phá châu Âu, châu Mỹ như anh dự định. Nhưng anh còn đến được những nơi tuyệt vời hơn thế. Cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất của cuộc đời không phải là đến nơi nào đó, hoặc điều nào đó, mà là đến với những con người. Đúng như lời thiên thần Clarence:”Không có người nào là thất bại nếu có bạn bè xung quanh.”
Cuối cùng, George cũng nhận ra sự ngu ngốc của mình khi muốn vứt bỏ món quà quý giá nhất của Thượng Đế là chính sinh mạng của mình. Anh muốn sống trở lại, kể cả có phải vô tù. Anh gào to cầu xin Thượng Đế: “Làm ơn Ngài, hãy cho con sống trở lại.”
Dưới bàn tay tài hoa của đạo diễn người Mỹ gốc Ý Frank Capra, người được mệnh danh là “nhà thơ” của Hollywood, It’s a Wonderful Life quả thật là một bộ phim ngọt ngào với khả năng truyền cảm hứng tuyệt vời. Một bộ phim tràn đầy tinh thần lạc quan của người Mỹ cộng thêm nét tinh tế nhân văn nhẹ nhàng của người Ý, xứng đáng là một tác phẩm kinh điển trong kho tàng điện ảnh nhân loại.
Một điều đáng để suy nghĩ, là bộ phim ra đời năm 1946, nhưng nó lại không được chú ý nhiều tại thời điểm đó. Cho đến tận thập niên 70 trở về sau, khán giả mới chú ý và hoan nghênh bộ phim. Có người cho rằng, bởi khi đó nó được chiếu nhiều trên truyền hình, nên khán giả mới trở nên quen thuộc và dần nhận ra vẻ đẹp của nó. Nhưng liệu có phải, vào thời kỳ sau, tư tưởng nhân văn của bộ phim It’s a Wonderful Life ngày càng là sự đối chọi hoàn toàn với xã hội Mỹ ngày càng thực dụng. Lúc ấy, khán giả mới nhận ra vẻ đẹp của bộ phim vốn đã đẹp từ thuở xưa.
Nghĩ cũng lạ, số phận bộ phim cũng có nhiều nét tương đồng với số phận nhân vật chính George Bailey: cũng âm thầm lặng lẽ nhiều năm trời để rồi một ngày tỏa sáng rực rỡ.
Theo Trí Thức Trẻ
"Stand By Me": Cho những người đến và đi trong cuộc đời
Có những khoảnh khắc trong đời ta chẳng bao giờ có thể lấy lại được, cũng có những con người đã từng bước vào cuộc đời ta rồi ra đi vĩnh viễn...
Vào một ngày hè rảnh rỗi, tôi ngồi suy nghĩ về việc sẽ viết một bộ phim nào cho phù hợp vào thời điểm này? Một bộ phim của mùa hè, gợi nhắc những năm tháng đã qua, tạm bỏ qua những mối tình đầu thường tan vỡ và sến sẩm, đó phải là một bộ phim về tuổi trẻ, tình bạn, về những thứ đã cùng tuổi thơ của bạn lớn lên... Và cuối cùng tôi đã chọn Stand By Me - một bộ phim nói về những cậu trai 12 tuổi nhưng là để dành cho những người trưởng thành xem và suy ngẫm.
Thoạt nhìn vào phần tóm tắt nội dung của Stand By Me, tôi tin chắc rằng có nhiều khán giả đã bỏ qua bộ phim xuất sắc này. Dựa trên cuốn tiểu thuyết The Body của tác giả Stephen King, Stand By Me xoay quanh 4 cậu bé 12 tuổi và hành trình đi tìm... xác chết của một cậu bé khác bị tàu đâm. Quả thật, cuộc hành trình trong phim cũng chỉ có thế, không hơn, nhưng tôi cũng tin chắc rằng, ai đã dấn thân vào cuộc phiêu lưu này, sẽ không bao giờ muốn quay trở lại nữa.
Stand By Me mở đầu bằng bối cảnh những năm giữa thập niên 80, nhà văn Gordie Lachance tình cờ đọc một bài báo khiến anh nhớ lại những năm tháng tuổi thơ của mình. Đó là mùa hè năm 1959, ở thị trấn Castle Rock, Oregon, nước Mỹ, Gordie, khi đó vẫn còn là cậu bé 12 tuổi thường xuyên tụ tập với 3 cậu bạn thân là Chris, Teddy và Vern. Một ngày, 4 cậu nhóc quyết định thực hiện cuộc phiêu lưu đi tìm xác của một cậu bé đã chết vì bị tàu đâm nằm đâu đó trong khu rừng. Các cậu bé tưởng tượng ra cảnh chúng sẽ trở thành người hùng trong mắt mọi người khi tìm ra xác chết mà các nhà chức trách cũng chưa thể xác định được.
Khởi nguồn là một trò vui bồng bột của con trẻ, nhưng hành trình của các cậu bé 12 tuổi lại có ý nghĩa nhiều hơn thế. Cuộc phiêu lưu nho nhỏ ấy đã phơi bày con người, tính cách thật của 4 đứa trẻ, phơi bày tình bạn mà chúng dành cho nhau, và cũng là cuộc hành trình mà ở đoạn kết, là nơi chúng giã từ tuổi thơ ngây để thật sự đến với CUỘC ĐỜI.
Điều khiến tôi cảm thấy thú vị nhất ở Stand By Me, đó là cuộc hành trình của 4 cậu trai 12 tuổi rất thực tế và giản dị, không có những câu chuyện phóng đại, những tình tiết thêm thắt để thêm phần kịch tính. Thế nhưng, bằng cách này hay cách khác, câu chuyện ấy vẫn rất hấp dẫn và cuốn hút. Và Stand By Me, với riêng tôi, được xếp vào hàng những bộ phim "yêu mà không biết tại sao".
Stand By Me đã xây dựng được những nhân vật thật sự tuyệt vời. 4 cậu bé là 4 cá tính, 4 cuộc đời, 4 câu chuyện hoàn toàn khác nhau. Một Gordie từng trải qua cú sốc là cái chết của người anh trai yêu quý; một Chris bị cả thị trấn kỳ thị vì trót ăn trộm tiền sữa; một Teddy bị bố bạo hành và một Vern "phì nộn" luôn bị coi là kẻ thua cuộc thiểu năng. Trong số đó, 2 nhân vật Gordie và Chris được xây dựng rõ hơn và cũng sâu hơn.
Hai cậu bé này cũng thân thiết với nhau hơn trong "bộ tứ". Nếu như Gordie luôn luôn bị ám ảnh bởi giấc mơ rằng cậu là đứa trẻ thừa thãi, là đứa đáng ra phải chết thay người anh trai luôn được bố mẹ kỳ vọng thì Chris lại mắc kẹt trong những định kiến mà người đời khoác lên cậu. Cậu bé sợ rằng một phút là ăn trộm thì cả đời cũng là ăn trộm, và cậu có làm gì thì cũng chỉ là một Chris con nhà "mạt hạng" bị xã hội coi khinh...
Tình bạn giữa Gordie và Chris lớn lên bằng chính những sự đồng cảm trong hoàn cảnh éo le, bằng những tâm hồn "sứt sẹo" như thế. Thông qua cuộc hành trình của 4 đứa trẻ, những bài học sống, ý nghĩa của tình bạn và những mối quan hệ trong cuộc đời con người cứ thế bộc lộ.
Bạn bè, không phải chỉ là cùng nhau đi chung một con đường, mà còn là cách người này bảo vệ, tương trợ người kia trước khó khăn, nguy hiểm. Bạn bè, không phải là chỉ là trò chuyện, lắng nghe, mà còn phải là người này nhìn thấu được người kia, chỉ ra thế mạnh và điểm yếu, động viên nhau trước mặc cảm tự ti hay những khi tuyệt vọng. Và bạn bè, thật đơn giản, chỉ là khi ta hỏi bạn: "Cậu có nghĩ là tớ lập dị không?"; "Chắc chắn rồi!" - bạn cười to; "Không, nói nghiêm túc, cậu có thấy tớ lập dị không?" - ta lại hỏi; "Có, cậu có. Nhưng sao nào? Ai mà chả lập dị!" - bạn nhún vai nhẹ tựa lông hồng.
Chỉ với 4 đứa trẻ 12 tuổi và một cái xác, những người làm phim đã dựng lên một thế giới nơi những người trưởng thành nhìn vào đó để soi chiếu, và để nghĩ về cuộc đời mình, về những mối quan hệ đã đến và đi, những mối quan hệ còn ở lại. "Bạn bè, nhiều người đến và đi trong cuộc đời ta cũng như những bồi bàn trong nhà hàng" - cậu bé Gordie, mà sau này trở thành nhà văn Gordie Lachance đã viết như vậy trong cuốn sách của mình. Nhưng cũng chính cuốn sách ấy lại kết thúc bằng: "Sau này, tôi không có bất kỳ người bàn nào giống như những người bạn mà tôi từng có vào năm 12 tuổi ấy nữa. Chúa ơi, thật vậy sao?".
Có những khoảnh khắc trong đời ta chẳng bao giờ có thể lấy lại được, cũng có những con người đã từng bước vào cuộc đời ta rồi ra đi vĩnh viễn. Có những người ra đi thật nhẹ nhàng, không khiến ta mảy may xúc động, nhưng cũng có những người khiến ta đau và ta biết ta sẽ nhớ họ, mãi mãi. Bởi thế, hãy trân trọng từng khoảnh khắc được sống của bạn, đặc biệt là tuổi trẻ, hãy kịp nhận ra và trân quý những mối quan hệ, những tình bạn khắc cốt ghi tâm, đừng để khi mất rồi mới biết là quý giá và tiếc nuối...
Có một bộ phim và 4 cậu bé 12 tuổi đã dạy tôi như vậy!
"Stand By Me" cũng đánh dấu sự thành công đầu tiên của River Phoenix (trong vai Chris) - ngôi sao tài năng đoản mệnh được đánh giá là một trong những tên tuổi sáng nhất của Hollywood thời điểm những năm 90. Sau này, sự ra đi của River Phoenix ở tuổi 23 được xem là một trong những sự kiện bi thảm và gây sốc nhất trong lịch sử của ngành công nghiệp giải trí.
Theo Trithuctre
Có một "Mùi hương" ám ảnh đến rợn người Nếu bạn đã xem bộ phim này, bạn cũng sẽ không tránh được ham muốn được xem lại một lần nữa... Trước khi viết về Perfume: The Story of a Murderer (Mùi hương: Câu chuyện của một kẻ giết người), tôi đã dành nhiều thời gian đi tìm hiểu xem khán giả nghĩ gì về tác phẩm này. Có một cảm nhận chung...