Italy – từ lời hứa điên rồ của Mancini đến chinh phục Euro
3 năm trước, Italy đạt thứ hạng thấp nhất lịch sử trên bảng xếp hạng FIFA khi Roberto Mancini nhậm chức.
3 năm sau, Azzurri vô địch Euro.
Những CĐV Anh hát vang “Its coming home” (Bóng đá đang trở về nhà), nhưng một tấm băng rôn ở phía cuối sân Wembley thì buộc người xem thấy một khung cảnh khác.
“Footballs coming Rome” (Bóng đá đang trở về Rome) có thể không đúng ngữ pháp cho lắm, nhưng một chút bay bổng có lẽ cũng chẳng sao với các CĐV Italy, nhất là khi đội bóng con cưng của họ làm nên lịch sử ngay trong sào huyệt của đối thủ.
Italy vô địch Euro 2020, 4 năm sau khi không thể giành vé dự World Cup 2018. Ảnh: Reuters.
Lời hứa của Mancini
34 trận bất bại, và giờ là vô địch Euro. Ai có thể tưởng tượng được khung cảnh này vào thời điểm Mancini nhậm chức cách đây 3 năm? Trận đầu tiên của Italy dưới thời cựu thuyền trưởng Man City là gặp Saudi Arabia. Đại diện châu Á sử dụng Azzurri như quân xanh để tập dượt trước thềm World Cup 2018, giải đấu Italy không thể vượt qua vòng loại.
Mancini không chịu chấp nhận việc đặt tham vọng hời hợt. Từ ngày đầu tiên, nhà cầm quân này nhấn mạnh sẽ “đưa Italy trở lại vị trí vốn có: trên đỉnh châu Âu và thế giới”. “Chúng ta chưa vô địch Euro trong rất nhiều năm, và đây sẽ là mục tiêu đầu tiên”, ông nói.
Mancini giữ lời hứa đưa Italy vô địch Euro trong ngày nhậm chức. Ảnh: Reuters.
Nhiều người coi Mancini bị điên khi ấy. Nhưng một mục tiêu giờ đã xong. Italy hạ gục Anh đầy khó khăn tại Wembley trong trận chung kết, sau loạt luân lưu thứ hai trong cả giải đấu.
Tại sao Italy không thể chinh phục thế giới chứ? Họ đã vượt qua những chướng ngại vật khó khăn nhất xuyên suốt Euro 2020. Sau khi kết thúc vòng bảng với ngôi đầu, Italy đánh bại Áo sau trận chiến đầy khó khăn ở vòng 1/8.
Tiếp đó là đội số một thế giới, Bỉ, và Tây Ban Nha, địch thủ từng quật ngã chính Italy ở trận chung kết cách đây 9 năm. Mọi việc còn lại chỉ là đánh bại Anh ngay tại Wembley.
Italy thậm chí để đội chủ nhà vươn lên dẫn trước. Mancini dường như đánh giá thấp đám đông khán giả trước giờ bóng lăn khi nhấn mạnh các cầu thủ của mình “có nhiều thứ để nghĩ tới hơn là khán giả đối thủ”.
Song pha làm bàn của Luke Shaw ngay phút thứ hai sớm lật tẩy lời nói dối của Maninci. Sự ồn ào của một sân Wembley đầy khán giả không giống bất kỳ điều gì các cầu thủ từng nghe từ khi đại dịch Covid-19 tấn công thế giới.
Italy chưa từng bị dẫn trước tại Euro 2020 cho tới cú sốc mở màn ấy, và trong 65 phút sau đó, nó là một trở ngại người Italy không thể giải quyết. Với hàng công đầy kỹ thuật nhưng ít tạo ra ảnh hưởng, người Italy sau cùng cần một trung vệ kỳ cựu để đưa trận đấu về vạch xuất phát.
Video đang HOT
Ai có thể làm đám đông Wembley phải câm lặng tốt hơn Leonardo Bonucci, người ăn mừng mọi pha lập công bằng việc lấy tay chỉ quanh miệng, ám chỉ những kẻ căm ghét mình “súc miệng đi trước khi chỉ trích”.
Đó còn là Mancini, người thay đổi cục diện trận đấu bằng những quyết định sáng suốt. Tung Domenico Berardi vào sân thay Ciro Immobile cuối cùng cũng giúp Italy mở rộng biên độ đủ lớn để kéo dãn hàng phòng ngự tuyển Anh.
Không còn bám biên phải, Insigne được đẩy vào chơi như một số 9 rưỡi để khai thác khoảng trống giữa các tuyến của đối thủ. Pha lập công của Bonucci đến từ một pha phạt góc, nhưng chỉ sau khi Italy hầm chín hàng phòng ngự của Anh bằng hệ thống mới đầy hiệu quả.
Italy đã khác
Mancini đã đưa Italy ra khỏi chương tối tăm nhất lịch sử bóng đá bằng không chỉ là kết quả, mà còn là niềm vui. Người Italy muốn theo dõi đội tuyển vì họ cảm thấy các cầu thủ thực sự muốn và thoải mái khi chơi với nhau. Sau chiến thắng trước Bỉ, Insigne phấn khích nói mọi thứ “giống như một trận bóng 5 người với anh em của tôi”.
Sự nhiệt tình sẽ luôn đưa giấc mơ đi xa. Italy vươn tới trận chung kết Euro 2020 không chỉ bằng thế hệ cầu thủ tài năng, và còn bằng việc Mancini tìm ra sơ đồ phù hợp nhất. Một hệ thống 4-3-3 cho phép Jorginho và Verratti điều tiết thế trận từ giữa sân, trong khi Insigne, Chiesa hay Berardi có thể rảnh chân tấn công hệt như cách họ làm tại cấp độ CLB.
Mancini đặt niềm tin vào toàn bộ các cầu thủ. Ảnh: Reuters.
Tại Wembley, hệ thống này đã có lúc tưởng chừng như không hoạt động. Bàn thắng sớm của Anh, cùng việc Gareth Southgate chuyển sang sơ đồ 3 trung vệ đã tạo ra một vấn đề Italy bất lực trong việc tìm lời giải.
Họ có thể cầm bóng nhưng không biết làm gì với chúng. Hai hậu vệ biên của Anh từ chối mọi nỗ lực khi luôn lui về tạo thành hàng phòng ngự 5 người.
Mancini đã tin tưởng vào những cái tên dự bị để thay đổi trận đấu này. Ông đã nhấn mạnh kể từ đầu giải rằng mình có 26 cầu thủ luôn sẵn sàng cho đội hình xuất phát, và quyết định đưa Bryan Cristante và Federico Bernardeschi vào sân ở trận chung kết là một minh chứng cho những lời lẽ đó của Mancio. Cristante là người tạo ra khác biệt trong bàn đầu tiên.
Italy đã thất bại ở không ít chấm luân lưu trong lịch sử, từ bán kết World Cup 1990 với Argentina, đến chung kết World Cup 1994 với cái cúi đầu của Baggio. Nhưng cũng có những giây phút hạnh phúc, mà nổi tiếng nhất là loạt sút lịch sử trước Pháp tại Berlin năm 2006, hay cú xúc thìa nặng nghìn cân áp lực nhưng nhẹ tựa lông hồng của Pirlo năm 2012.
Loạt sút luân lưu trước Anh giờ sẽ sánh ngang với những ký ức huyền thoại ấy.
Với riêng Mancini, Wembley còn gắn liền với ký ức khó quên khi Sampdoria của ông và nhiều đồng nghiệp khác như Vialli, Lombardo, thất bại trước Barca trong trận chung kết cúp C1 châu Âu 1991.
Song ám ảnh ấy đã qua. Tất cả đã đưa Italy trở lại với đỉnh châu Âu, đúng như điều Mancini từng hứa khi mọi chuyện bắt đầu từ 3 năm trước.
Giờ thì, mục tiêu sẽ là chinh phục thế giới.
Italy và những đêm huyền ảo bất tận
Có một cảm giác nghẹn ngào và xúc động trào lên khi trên loa của sân Wembley vang lên những tiếng nhạc của bài "Mùa hè nước Ý".
15 năm trước, nó từng vang lên một đêm tháng 7 ở Berlin khi các chàng trai Thiên thanh của Marcello Lippi giơ cao chiếc Cúp vàng thế giới.
Và nó vang lên trong đêm hè London, khi Roberto Mancini ôm chầm lấy người bạn thân Gianluca Vialli và từng học trò, rồi giơ cao chiếc Cúp bạc Euro 2020.
Không, đấy không phải là một giấc mơ nữa. Đấy là sự thật, một sự thật ngọt ngào nhất có thể về việc Italy mới là nhà vua của bóng đá châu Âu với lần đăng quang vô địch sau 53 năm mòn mỏi đợi chờ.
Tuyển Italy lần thứ 2 vô địch Euro sau 53 năm chờ đợi. Ảnh: Reuters.
Giấc mơ thành sự thật
Và trong 53 năm ấy là những thất bại đau đớn và chất chứa biết bao nước mắt, như một trận chung kết Euro 2000 đẹp đẽ tưởng như đã thắng mà hóa ra gục ngã ở những giây cuối, như những giọt nước mắt của Antonio Cassano khi Italy bị loại từ vòng bảng Euro 2004, như sự bẽ bàng và tủi hổ vì thất bại 0-4 trước Tây Ban Nha ở trận chung kết Euro 2012, hay cái cách mà họ thua trên chính loạt luân lưu ở Euro 5 năm trước trên đất Pháp.
Nhưng Italy nay khác rồi, và cùng với một tinh thần vô song ấy là những chiến thắng, theo cách đẹp nhất có thể, của thứ bóng đá tấn công và kiểm soát thế trận một cách chủ động trước nay ít ai thấy. Ở trận chung kết, chiến thắng trở nên đẹp đẽ hơn nghìn lần, bởi nó diễn ra sau loạt luân lưu đau tim, trên một xứ sở luôn khẳng định họ mới chính là người tạo ra bóng đá hiện đại, và họ tin chắc chắn rằng, Euro này, "bóng đá sẽ trở về nhà".
Điều đó không xảy ra, bởi hệt như Euro 1996 cũng tại đây, họ đã thua người Đức trên chính loạt penalty ở bán kết, với người đá hỏng quả quyết định là Gareth Southgate. 25 năm sau, với Southgate là HLV của đội tuyển Anh, họ lại thua trong một loạt luân lưu nữa, lần này đau đớn hơn, cay đắng hơn, trước một đối thủ mạnh mẽ và đầy bản lĩnh.
Italy của năm 2021 đã phòng ngự theo đúng chất Italy, đã tấn công đẹp mắt và tốc độ như người Anh, đã ban bật kỹ thuật như Brazil và đã vượt qua mọi khó khăn với sự lỳ lợm kiểu Đức. Chiến thắng 2021 là một dạng cocktail hoàn hảo của những nguyên liệu ấy dưới tay bartender Mancini.
Chiến thắng vì thế càng trở nên đẹp, bởi hành trình 7 trận đấu tới Cúp bạc là rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, là thăng và trầm, là thăng hoa trong thứ bóng đá tấn công đẹp mắt và như những cơn sóng và là nỗi lo lắng trước áp lực mạnh mẽ từ đối thủ.
Họ đã qua những giây phút nhọc nhằn trước Áo, từng có cảm giác bị nhấn chìm trước Tây Ban Nha, đã bị dẫn điểm từ rất sớm ở trận đấu với Anh, nhưng cuối cùng những khó khăn ấy đều nằm dưới chân Italy. Họ giữ vững chiến thắng với Áo cho đến hết 120 phút. Họ tự đẩy mình vào những loạt luân lưu ở bán kết và chung kết và rồi chiến thắng nhờ sự lạnh lùng của thủ môn mới 22 tuổi có tên Donnarumma.
Italy đã chinh phục rất nhiều cổ động viên trung lập ở giải này, đã thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết trong mắt của tifosi sau nhiều năm nguội lạnh bằng lối tấn công đẹp mắt, nhưng trong 2 trận khó nhất hành trình, khi hàng công ngày càng trở nên bất lực, thì chính hàng thủ lên tiếng cuối cùng.
Leonardo Bonucci gỡ hòa ở trận chung kết, Giorgio Chiellini chắc chắn như một tảng đá, Donnarumma đánh bại Jadon Sancho và Bukayo Saka trên chấm phạt đền. Italy đã có một hậu duệ mới của Dino Zoff và Gigi Buffon.
Cặp trung vệ Chiellini và Bonucci có Euro 2020 đáng nhớ. Ảnh: Reuters.
Những hành trình cảm xúc
Khi loạt luân lưu kết thúc và Italy chìm trong những màn ăn mừng từ bắc xuống nam của dải đất hình chiếc ủng, có những hình ảnh rất đẹp được thu vào ống kính máy quay trên sân. Mancini và Vialli, người đồng đội, người bạn thân thiết của ông, ôm nhau trong nước mắt.
Họ cùng thắng ở cái sân họ cùng thất bại cách đây 29 năm, ở chung kết Cúp C1. Họ cùng tạo nên đội tuyển Italy hiện tại, người là kiến trúc sư về mặt kỹ chiến thuật cho nó (Mancini), người đem đến phần hồn, tinh thần và khả năng chiến đấu nhờ nghị lực và nhờ chính việc đã đánh bại ung thư như thế nào (Vialli).
30 năm trước, khi còn khoác áo đội tuyển, họ đã không thể tỏa sáng trong những đêm huyền ảo trên đất Italy ở World Cup 1990, nhưng bây giờ họ có thể hạnh phúc vô bờ bến trong chiến thắng trên ghế HLV. Và họ đã ôm nhau như thế kể từ chiến thắng đầu tiên trên đất Italy, ở trận khai mạc, mở ra hành trình đẹp đẽ như mơ.
Và không chỉ có chiếc Cúp được giơ cao trên bầu trời London ẩm ướt. Có cả một chiếc nạng nữa. Leonardo Spinazzola đã hứa sẽ tới London để ủng hộ các đồng đội, và anh đã ở đó, trong vai trò của một khán giả, kiên nhẫn và hồi hộp chờ đợi chiến thắng cuối cùng để rồi lao ra sân. Thật xúc động khi anh chính là người đầu tiên được chạm tay vào chiếc Cúp ấy, một điều thật đáng quý mà các đồng đội đã dành cho anh.
Chiến thắng này thuộc về anh, có công của anh, một mũi tên ở bên cánh trái, người đã góp phần làm cho lối chơi của Italy thêm hấp dẫn và nguy hiểm, cho đến khi anh chấn thương và không thể chiến đấu được nữa. Người ta thấy anh cười, người ta thấy tất cả cầu thủ Italy cùng cười, nhiều trong số đó có đôi mắt đẫm nước vì hạnh phúc và xúc động. Đêm London mưa và lạnh, nhưng chẳng thể nào ngăn cảnh những trái tim Italy đập mạnh trong niềm vui.
Chúng ta chợt nhận ra trừ những Bonucci và Chiellini đã từng vào sinh ra tử ở những giải đấu trước, đã từng thua đau đớn ở chung kết Euro 2012 và là nhân vật chính của rất nhiều thất bại khác nữa từ đó đến trước hành trình này, các cầu thủ trong đội hình Italy đều hoặc còn rất trẻ, hoặc đều đã và đang khao khát chứng minh họ không phải những cầu thủ loại 2 của châu Âu.
Jorginho đã có một Euro trên cả tuyệt vời. Verratti cũng thế. Insigne có một bàn thắng để đời trong trận gặp Bỉ. Những chàng trai trẻ của Italy, từ Locatelli, Pessina, Barella cho đến Chiesa đều tỏa sáng theo cách của riêng mình. Họ không hề làm Mancini và người hâm mộ thất vọng khi có mặt trên sân. Họ đã đá như thể Wembley mới là nhà của họ, dù đúng là các thế hệ cha anh của họ từng tàn phá nơi này, trong những bối cảnh rất đặc biệt.
Fabio Capello đã ghi bàn duy nhất giúp Italy thắng Anh năm 1973, và trước trận, báo chí Anh đã gọi cổ động viên Italy có mặt trên sân là "những kẻ hầu phòng" (ám chỉ khá nhiều người Italy đã di cư sang Anh trong những năm đó và làm công việc đó). Gianfranco Zola đã từng hạ gục Anh bằng một cú sút sấm sét tại đây vào năm 1997. Năm ấy, Federico Chiesa ra đời. Anh đã sút cháy lưới Tây Ban Nha ở trận bán kết ở Wembley, đã là một trong những hiện tượng nổi bật nhất của Italy ở Euro 2020.
Nhưng một trong những điều đáng chú ý nhất anh đã làm được ở đây không chỉ là ghi bàn mà còn là một biểu tượng của nước Italy mới: Anh trả lời phỏng vấn báo chí quốc tế bằng tiếng Anh, điều ít cầu thủ Italy làm được, bởi từ bé, anh được học ở trường Mỹ tại Florence. Cha anh, Enrico Chiesa, chân sút của đội Thiên thanh hơn 20 năm trước, có thể tự hào về anh.
Thầy trò HLV Mancini xứng đáng với chức vô địch Euro 2020 khi có thành tích bất bại. Ảnh: Reuters.
Vĩ thanh
Qua rồi những nỗi đau thất bại của quá khứ. Đã trôi vào dĩ vãng thất bại ở trận chung kết 2012 trên sân Kiev. Đã lùi xa hình ảnh Buffon khóc sau khi Italy thua Đức ở loạt luân lưu tại tứ kết Euro 2016. Và cái mốc đau đớn 13/11/2017, khi Italy không vượt qua vòng loại World Cup 2018 để rồi lần đầu tiên sau 60 năm, Italy vắng mặt ở giải đấu lớn nhất thế giới này, cũng đã chỉ còn là dĩ vãng xa xăm.
Hôm ấy, Italy bị Thụy Điển loại và những người có mặt trong đội hình vô địch Euro 2020 là Bonucci, Chiellini, Bernardeschi, Florenzi, Immobile, Belotti, Insigne và Donnarumma chắc chắn không thể quên nỗi đau ấy, bởi họ có mặt trên sân trong trận đấu. Cái mốc ấy chính là điểm sâu nhất của thất bại, và cùng với Mancini, quá trình hồi sinh bắt đầu, với serie trận đấu bất bại và hành trình đẹp đẽ đến ngôi vô địch.
Chiến thắng ấy không chỉ cho đội tuyển, không chỉ vì người hâm mộ, mà còn cho chính Italy đang tổn thương vì đại dịch. Rất nhiều người đã chết vì dịch Covid-19. Những hàng dài xe quân đội chở quan tài ở Bergamo, một trong những điểm bị ảnh hưởng nặng nề nhất vì đại dịch, vẫn là hình ảnh nhức nhối và ám ảnh từ một năm qua.
Nhưng Italy không đầu hàng. Họ hát trên những ban công và nóc nhà. Họ cổ vũ cho đội tuyển trên hành trình chiến thắng, và chính đội tuyển ấy cũng cảm thấy khí chất và sự lạc quan yêu đời ấy chảy trong huyết quản của họ. Đại dịch Covid-19 ở Italy vẫn chưa tan, quá trình hồi phục của nền kinh tế còn gian nan, nhưng chiến thắng của đội Thiên thanh có thể là động lực lớn thúc đẩy họ tiến về phía trước, với sự lạc quan và niềm vui, trong mùa hè tưởng như dài bất tận.
EURO nghiêng: Boris Johnson chờ chiến thắng Thủ tướng Anh Boris Johnson được cho là sẵn sàng thông qua một ngày nghỉ ngân hàng (Bank Holiday, ngày mà các tổ chức tài chính tạm đóng cửa) nếu Anh đánh bại Ý và đăng quang tại Wembley vào đêm nay. Giấc mơ của nước Anh Khi được hỏi liệu có thể có ngày nghỉ đó hay không nếu Anh chiến thắng,...