Hương vị umami nghe thì tưởng món sang nước ngoài, nhưng lại có thể tìm thấy trong rất nhiều món ở Sài Gòn
Người ta cứ nghĩ hương vị umami là cái gì đó chỉ có trong các món nhà hàng đắt đỏ, lại không biết rằng nó tồn tại trong rất nhiều những món ăn bình dị đời thường.
Đã có quá nhiều người nghe nói đến “umami”, nhưng mãi đến tận bây giờ vẫn hiếm ai biết được nó cụ thể là gì hay có vị ra sao. Rất nhiều quán ăn và nhà hàng đã dùng chữ “umami” như thuật ngữ để tả một hương vị rất tinh tế, rất phức tạp và khó lắm mới nắm bắt được, khiến nhiều người vô thức cho rằng “umami” thuộc loại ẩm thực cao cấp mà chỉ có thể bỏ tiền ra mới đạt được.
Có những công ty còn cho ra đời các loại gia vị umami mà không biết rằng hương vị này không thể “nhân tạo” được như thế.
Tuy nhiên suy nghĩ đó là sai. Umami không phải thứ người ta cố tình chế tạo ra được. Umami, cùng với chua, mặn, ngọt, đắng, vẫn luôn là một loại vị giác rất tự nhiên của con người. Umami là tiếng Nhật, dịch ra cụ thể là “hương vị đậm đà, thơm ngon dễ chịu”. Nghe có vẻ “chung chung” quá đúng không? Nhưng nó chính là như thế đấy, umami chính là vị ngon, đậm đà, có hậu vị lâu trong miệng.
Hãy nghĩ đến tất cả những món ăn yêu thích của bạn. Cụ thể, hãy nghĩ đến những miếng thịt ba chỉ có cả mỡ, nghĩ đến âm thanh xèo xèo khi chạm vào vỉ nướng. Nghĩ đến các món ăn có nước cốt dừa béo ngậy, nghĩ đến sữa chua nếp cẩm, những món phải lên men mới ngon ấy. Umami nói nôm na ra là “hương vị đậm đà, lưu giữ lâu và dễ chịu”.
Nếu còn chưa hình dung ra, hãy xem qua list sau bao gồm những món mà ai trong chúng ta cũng có thể tìm thấy được ở Sài Gòn để lập team đi đánh thức vị umami nhé!
Bún, phở bò
Phở bò là món ăn hằng ngày dễ thấy vị umami nhất.
Vào thế kỷ 19, một đầu bếp người Pháp tên Escoffier đã phát minh ra nước lèo nấu từ thịt bê con. Vị này đã khẳng định là mình có thể nếm được vị thứ năm không hề giống với chua, mặn, ngọt, đắng. Tuy nhiên mọi người chẳng ai quan tâm vì còn quá mê mẩn với món nước dùng đậm đà nấu từ thịt bê. Theo nhiều chuyên gia thì đây là một trong những thời điểm sớm nhất mà người ta nhận ra vị umami – từ nước dùng thịt. Đó là lý sao chúng mình chọn bún và phở bò, hay các loại mì, bún, phở được nấu từ xương, thịt động vật.
Nước dùng nấu từ xương động vật giống Phở là nguồn gốc umami từ rất xưa.
Umami trong tình huống này, có thể tìm được ở các loại súp mà khi phục vụ, vẫn còn có thể thấy một ít gợn mỡ trong veo đấy. Nếu ai còn nhớ đến tùy bút Phở của nhà văn Nguyễn Tuân, thì đoạn mà ông tả phần thịt xương có thể nói là umami trong văn học đấy.
“Tôi còn được nghe một ông phở khác nói đến mỡ gầu, cái tảng thịt dắt mỡ quí giá nó không béo quá, mà lại quánh như sáp, ròn và mềm ấy mà gọi là một cánh gầu; và lúc cầm vào cân thịt tái, thịt tươi còn nhảy lên dưới làn dao, mà gọi là một quả thăn.” - Đoạn mô tả khiến người ta phải thòm thèm của nhà văn Nguyễn Tuân.
Video đang HOT
Lần này, khác với bao lần ăn phở, ăn bún, trước khi cầm đũa hãy dùng muỗng múc một ít nước dùng đậm đặc khi nó còn ấm, và nhấp thử một ngụm trước. Nếu như hương vị nó đậm, hơi ngọt, có chút béo và cảm giác vấn vương trong khoang miệng mãi không tan, thì đấy chính là umami đấy.
Địa chỉ 1: 25 Mạc Đĩnh Chi, quận 1
Địa chỉ 2: 260C Pasteur, quận 3
Địa chỉ 3: 413 – 417 Nguyễn Trãi, quận 5
Ốc
Nguồn: Todayseoeat, Internet.
Có lẽ cũng vì lý do này mà Ốc được vinh danh là một trong số những món ăn ngon nhất thế giới năm vừa qua. Ốc chính là một ứng cử viên sáng giá để tìm kiếm vị umami đấy. Được biết, hải sản cũng là một trong số những món dễ sản sinh ra umami khi chế biến nhất. Hãy nghĩ đến những lát cá hồi tươi béo ngậy, hay các món tôm càng ngọt lịm vị biển cả… Thế nhưng ốc Việt Nam lại “umami” hơn nữa, với cách chế biến đặc trưng. Không có phần ốc nào là đơn điệu, từ nướng mỡ hành, sốt me, hấp sả… Những cách nấu nướng này chính là căn cơ làm đậm thêm vị umami trong hải sản.
Vị du khách này có lẽ đã nếm được “umami” rồi. Nguồn: MarkWiens.
Giờ hãy tưởng tượng miếng hàu nướng, thấy một ít nước hàu chảy ra cùng với tiếng xèo xèo khi lửa hồng liếm qua lớp vỏ, và rồi thì mỡ hành bóng nhẫy béo bùi được rưới lên phần thịt mọng nước. Nếu đến đây mà bạn chưa ứa nước dãi khi nghĩ đến, thì tốt nhất là nên “thân chinh” ra quán để hiểu được.
Địa chỉ 1: Ốc Loan – 175/26, Nguyễn Thiện Thuật, Phường 1, Quận 3
Địa chỉ 2: Ốc Mắm sữa – 282/4A, Bùi Hữu Nghĩa, phường 2, Bình Thạnh
Địa chỉ 3: Ốc Tô – C128, Xóm Chiếu, phường 15, quận 4
Mới đây được “vinh dự” xuất hiện trong bảo tàng những món ăn “đáng sợ” nhất thế giới, trước đó thì nằm top trong danh sách các món ăn “í ẹ” của The New York Times, chính là hột vịt lộn. Nhưng mặc kệ người ta nói gì thì đây chính là một món “umami” đến mức không thể “umami” hơn. Là món ăn bổ dưỡng (mà đôi khi còn bị khuyến cáo là không nên ăn quá nhiều), hột vịt lộn có vị béo, bùi và ngọt, nhất là ở phần con và phần nước trong trứng. Nhiều người có thói quen trước khi ăn trứng sẽ húp sạch phần nước cũng là vì lý do này. Nước hột vịt lộn “tráng” một lớp trong khoang miệng, làm những miếng ăn sau đó “ngậm” mùi thơm và béo bùi.
Đấy chỉ là hột vịt lộn bình thường, bây giờ có các loại hột vịt lộn, trứng cút lộn chế biến theo các kiểu sốt me, sốt mỡ hành… Khỏi phải nói, những phiên bản đấy sẽ còn làm “dậy” hơn vị umami đấy.
Địa chỉ 1: 104 Xuân Thủy, Quận 2
Địa chỉ 2: 115/15 Phạm Đình Hổ, P.6. Q. 6,
Địa chỉ 3: 130/20 Hồ Bá Kiện, P.15, Q.10
Theo Trí Thức Trẻ
Phép lạ từ phở Bà Tát
Xóm Lách có phở Bà Tát ở Dốc Dài nổi tiếng. Sở dĩ gọi là Dốc Dài vì còn có Dốc Cụt nối ra đường Công Lý (tức Nam Kỳ Khởi Nghĩa, TP.HCM bây giờ).
Một bát phở bò Hà Nội - Ảnh: HOÀNG ANH
Nhà tôi nằm ở cuối Xóm Lách nửa trên bờ nửa dưới nước trên dòng sông - nay là kênh Nhiêu Lộc.
Thuở ấy sông không ô nhiễm, nước lên đầy cá lìm kìm, cá bảy màu bơi lội, nước xuống cá thòi lòi trợn tròn xoe mắt ngó tụi tôi lội sình xách lưỡi câu móc mồi trùn hổ câu lươn.
Từ nhà tôi đến Dốc Dài phải đi qua chợ Xóm Lách. Mỗi lần câu dính vài con lươn là tôi xách ngay ra chợ bán "mão" cho mấy bà buôn bán cá. Tiền thu hoạch lươn khiến tôi có quyền tự ban phép lành cho mình thưởng thức một tô phở Bà Tát.
Nhưng thú thật tôi chưa bao giờ dám làm... chuyện động trời ấy. Năm 1964 với đứa bé 10 tuổi như tôi điều can đảm nhất là kêu một tô "bánh nước" giá 5 cắc đủ để nhớ đời. Mà không nhớ đời sao được, phở Bà Tát chỉ tồn tại trong một chiếc xe đẩy nhưng lại là phở "quý tộc".
Tôi không biết nước lèo được Bà Tát chế biến ra sao nhưng chỉ cần rắc chút hành lên trên mà húp là toàn bộ cơ thể "thăng thiên". Coi, nước lèo ngọt lịm mùi xí quách thơm lừng béo ngậy, còn tôi biến thành một thi sĩ nhi đồng thả hồn thơ lai láng: "Ta vốn sún nửa răng cửa - Ăn cơm sợ gió lọt vào - Nên đành đổi qua ăn phở - Ăn dần thành tục lệ sao".
Vậy đó, thằng nhóc không dám ăn thịt sợ tốn tiền, chỉ dám ăn "bánh nước" một năm sau vác lều chõng đi thi Đệ Thất (tức lớp 6 bây giờ) tại trường Trung Học công lập Trần Lục.
Một tiệm phở quen thuộc với người Sài Gòn - Ảnh: HẢI AN
Ba tôi nói Xóm Lách là một xóm lao động ngoằn nghèo như con rắn với rất nhiều ngõ hẻm, hai người đi bộ phải "lách" nhau mới lọt qua. Chính vì thế ba tôi đèo xe đạp chở tôi ngay từ sáng sớm để tránh đụng chạm người quen ở dọc đường.
Hôm đi đến trường thi, tôi ngồi đằng sau ôm eo ếch ông thợ giày (ba tôi) tưởng tượng mình sẽ được ăn sáng một gói xôi nào đó trước lúc vào thi. Nào ngờ khi xe đạp chạy ngang ngã ba, ba tôi chợt hét lên "Con thấy gì không hả Vinh?"/"Thấy gì hả ba?".
Xe dừng lại và ông quay ra sau chỉ trỏ: "Con chó vừa vẫy đuôi chào con đi thi"/ "Con có thấy con chó nào sủa đâu"/ "Con chó đá nhà bà Tư Huê Kỳ, ba thấy cái đuôi bằng đá của nó vẫy vẫy".
Trời đất, bà Tư chủ hụi là nhà giàu nhất Xóm Lách cũng là nhà duy nhất có xe hơi Mỹ nên mọi người hay gọi là bà Tư Huê Kỳ, bà cũng là người rước thợ về đục đẽo một con chó bằng đá để trước cửa.
Tôi còn đang ngơ ngác vì sự tưởng tượng dị đoan của ba tôi thì ông khẳng định: "Trong Truyện Cổ Nước Nam của Nguyễn Văn Ngọc, con chó đá chỉ vẫy đuôi khi học trò đi thi đỗ đạt. Vì vậy ba sẽ đãi con một tô phở Bà Tát ở Dốc Dài".
Lần đầu tiên tôi được ăn một tô phở đầy đủ, một tô phở tổng hợp bao gồm "tái nạm gầu gân chín béo" mà không phải là một tô "bánh nước". Ba tôi chỉ kêu một tách cà phê đen rồi phì phèo điếu thuốc rê chứ không ăn. Ông lẳng lặng nhìn tôi ngồm ngoàm ngấu nghiến bằng khóe mắt long lanh.
Lương công nhật thợ giày của ông chỉ đủ phụ má tôi nuôi bốn đứa con thoi thóp ăn học, cho dù trước kia hàng xóm từng đồn về ông là chủ tiệm giày tàn tật Bùi Văn Trình nổi tiếng nằm trên đường Yên Đổ (tức Lý Chính Thắng bây giờ). Ông làm chủ tiệm cho đến ngày bị tù, bị tịch thu toàn bộ gia sản vì hoạt động cách mạng.
Ê, tôi cần chi phải biết những chuyện người lớn đó, điều quan tâm duy nhất của một thằng nhóc đi thi Đệ Thất lúc này là hưởng thụ tới nơi tới chốn tô phở cổ tích của Bà Tát sau quá nhiều lần nằm mơ: "Lần đầu tiên ăn phở - Nhờ chó đá vẫy đuôi - Cám ơn ba đã nhớ - Tặng con nỗi ngậm ngùi".
Câu chuyện đến đây kể như kết thúc, năm đó tôi đậu tốp đầu trường Trung Học Trần Lục, ngôi trường chỉ tuyển chưa đến 200 người trên hơn chục ngàn sĩ tử của quận 3 dự thi. Tôi được học bổng suốt những năm học Trung học không biết có phải vì câu chuyện bịa ra của ba tôi hay vì tô phở Bà Tát nhiệm mầu đầy năng lượng.
Đến hôm nay mỗi lần đi qua Dốc Dài tôi lại nhớ phở Bà Tát. Không biết những người muôn năm cũ ở Xóm Lách hồn ở đâu bây giờ?...
Theo tuoitre
Món ngon "đốn tim" du khách trong chợ người Hoa ở Sài Gòn Dạo chơi ở khu chợ người Hoa nổi tiếng ở Sài Gòn, du khách tha hồ thưởng thức những món ngon "đốn tim". Quán bún mắm đúng vị miền Tây giữa chợ Hoa . Trong khu ẩm thực chợ Phó Cơ Điều (trước gọi là chợ Thiếc, quận 11), giữa hàng loạt quầy đồ ăn đặc trưng của cư dân người Hoa có...