Hớn hở cầm giấy tờ nhà đến cầu hôn bạn gái, cô ấy thở dài đưa lại cho tôi một tấm thiệp mời đỏ chót kèm câu nói cả đời khó quên
Nhưng trái ngược với sự phấn khởi của tôi, cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Tôi và cô ấy yêu nhau từ những ngày mới ra trường, tay trắng bắt đầu xây dựng sự nghiệp. Tính tới giờ đã là gần 10 năm bên nhau rồi. Chúng tôi hiểu và thương nhau như những người thân trong gia đình. Cả tôi và cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cưới ai khác ngoài đối phương.
Cách đây mấy hôm, sau khi nhận được sổ hồng căn hộ chung cư, tôi liền lao đến tìm cô ấy cầu hôn. Căn hộ đó tôi mua bằng tiền tích góp bao lâu nay, dự định để làm tổ ấm cho hai đứa.
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ vui lắm, bởi cuối cùng chuyện tình lâu năm của chúng tôi đã có cái kết đẹp. Nhưng trái ngược với sự phấn khởi của tôi, cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Rồi cô ấy mở túi xách lấy ra một tấm thiệp mời đỏ chót đưa lại cho tôi.
Nhìn tên cô dâu được viết trên ấy, tôi rụng rời không thể tin nổi. Tôi điên cuồng chất vấn nhưng cô ấy chỉ cười bất lực: “Em đã 31 tuổi rồi anh ạ”.
Hai tháng trước, cô ấy nhắn tin nói lời chia tay với tôi. Song tôi không để tâm cho lắm vì luôn cho rằng ai có thể bỏ tôi chứ chẳng đời nào cô ấy bỏ tôi. Chúng tôi bên nhau 10 năm rồi, có phải bỏ là dễ đâu. Không ngờ cô ấy không những dứt khoát chia tay mà còn nhanh chóng lấy chồng theo sự mai mối của gia đình.
Video đang HOT
“Em đã 31 tuổi rồi anh ạ”. (Ảnh minh họa)
Cô ấy bảo, cô ấy đã xin thôi việc để chuyển về quê. Chồng tương lai của cô ấy không giỏi giang gì nhưng là người thật thà, chịu khó. Cô ấy sẽ có một cuộc sống yên bình ở quê.
Gần 10 năm yêu nhau, cô ấy vài lần nhắc đến đám cưới nhưng tôi đều gạt đi. Tôi phải xây dựng sự nghiệp đâu ra đấy, có nhà cửa rồi mới tính đến chuyện lập gia đình. Hơn nữa, tôi cũng bảo cô ấy rồi, tôi chắc chắn sẽ lấy cô ấy. Vậy thì muộn hay sớm vài năm đâu ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Nhưng cô ấy và gia đình cô ấy lại không nghĩ vậy. Họ sợ tôi giàu rồi sẽ cưới vợ trẻ đẹp, đời nào còn nhớ tới cô ấy. Hơn 1 năm nay bố mẹ cô ấy liên tục giục con gái về quê lấy chồng. Vừa rồi, sau khi nói chia tay song tôi vẫn thờ ơ chẳng sốt ruột, cô ấy cũng nản chí, quyết tâm chấm dứt mối tình của chúng tôi.
Là bạn gái tôi mà cô ấy về quê xem mặt, bàn chuyện cưới hỏi nhưng tôi còn chẳng hề hay biết. Tôi yên tâm về cô ấy tới mức nực cười như thế đấy.
Tôi đau khổ xin cô ấy hãy nghĩ lại nhưng cô ấy bảo chuyện đám cưới đã bàn bạc đâu vào đấy, cô ấy còn phát thiệp mời cho bạn bè trên thành phố hết rồi, tự dưng đòi hủy hôn làm sao được.
Câu nói “Em đã 31 tuổi rồi anh ạ” của cô ấy ám ảnh tôi hàng đêm khiến tôi không thể ngon giấc, sợ rằng cả đời này tôi vẫn chẳng quên nổi. Tôi biết mình quá sai lầm nhưng càng thế tôi càng không cam tâm nhìn cô ấy lấy người khác. 10 năm bên nhau chứ ít ỏi gì.
Tôi phải làm sao để giành lại cô ấy đây? Lẽ nào đưa cô ấy đi trốn?
Tôi không ngờ vì mình làm việc cẩn thận công tâm lại "rước họa" vào thân
Không lẽ chỉ vì lý do quá tầm thường này mà tôi phải chuyển công ty nữa sao?
Nhà tôi nghèo, đông chị em nên học xong lớp 12, tôi không thi đại học mà đi xin việc làm. Bằng cấp thấp, tôi chỉ có thể xin vào làm công nhân ở khu công nghiệp.
Công việc cũng khá vất vả vì tôi làm bên hàng đông lạnh xuất khẩu. Ngoài những quy định chặt chẽ của công ty, tôi còn phải chịu nhiều mệt mỏi khác như luôn ở trong phòng lạnh, phải đứng suốt ngày và thời gian nghỉ ngơi khá eo hẹp.
Nhờ siêng năng, nhiệt tình, tôi được sếp để mắt đến và nâng lên làm kiểm hàng. Thay vì đứng sơ chế lột bỏ vỏ tôm như trước, bây giờ tôi chỉ đứng một chỗ để kiểm tra hàng hóa xem đảm bảo không? Nếu không đảm bảo thì trả hàng về. Mà khâu nào bị trả hàng quá số lượng quy định sẽ bị phạt trừ tiền lương cuối tháng.Tôi cứ nghĩ mình làm công tâm là được, nhưng tôi không ngờ, cũng vì quá cẩn thận và công tâm mà tôi rước họa vào thân.
Trong xưởng tôi làm có một nhóm nữ khá hung dữ. Nhóm người này luôn đi cùng nhau và kết bè kết phái, không ưa ai là đòi đánh hoặc mắng chửi người ta. Tuy bị nhắc nhở nhiều lần nhưng nhóm đó vẫn không thay đổi.
Hôm đó tôi đến kiểm tra vệ sinh cuối buổi ở khu vực nhóm đó làm, mà trưởng nhóm là T, một cô gái nhỏ hơn tôi 2 tuổi, có khuôn mặt đanh đá và khả năng chửi như hát, không vấp chữ nào. Dù biết trước "tiếng tăm" của họ, tôi vẫn quyết làm cho đúng. Tôi không muốn vì sợ mà làm sai để rồi tự mình gánh trách nhiệm.
Vì thấy khu vực họ vệ sinh chưa sạch, tôi nhắc nhở. Không ngờ T lại giận dữ đòi tát tôi vì "nhỏ mà láo". Tôi bực quá, thay vì cho họ cơ hội làm lại, tôi ghi luôn đánh giá vào sổ. Kết quả, tháng đó họ bị trừ 5% lương và bắt ở lại dọn vệ sinh khu xưởng trong một tuần.
Thấy họ vẫn im lìm, tôi tưởng vậy là xong, chẳng xảy ra chuyện gì nữa vì người sai là họ chứ không phải tôi. (Ảnh minh họa)
Nhiều người nói tôi đụng phải ổ kiến lửa rồi, tôi vẫn kệ. Thấy họ vẫn im lìm, tôi tưởng vậy là xong, chẳng xảy ra chuyện gì nữa vì người sai là họ chứ không phải tôi.
Ấy vậy mà chiều nay, khi đang kiểm hàng, tôi bị dội ngay một xô nước bẩn tanh tưởi vào người. Vì không chuẩn bị tinh thần nên tôi hứng trọn xô nước đó, cả người, tóc tai, mặt mày đều ướt sũng và tanh khủng khiếp.
Giận dữ, tôi hét lên, kêu ai làm thì đứng ra. T bước ra, nghênh ngang, hùng dũng như thể mới làm được việc gì tốt lắm. Cô ta cười ha hả: "Sao? Còn chảnh chọe, bắt chẹt người khác không?".
Thật sự lúc đó tôi mới biết sợ. Chiều đó, tôi phải gọi người nhà đến chở về vì sợ bị chặn đánh. Nhưng tôi không cam tâm. Tôi không sai nhưng tôi cũng không muốn gặp phiền phức. Giờ tôi đứng trước hai lựa chọn, hoặc phải xin lỗi họ để yên ổn làm việc tiếp. Hoặc cứ cứng rắn giữ vững lập trường của mình và rồi có thể gặp rắc rối hoặc phải nghỉ việc. Tôi nên làm gì bây giờ?
Vợ đẻ khó chồng nằng nặc bắt đẻ thường khiến ai nghe cũng bức xúc nhưng tình huống xảy ra phía sau mới thật sự bất ngờ "Hôm em chuyển dạ, đau từ 6h sáng hôm nay tới 5h sáng ngày hôm sau mà chỉ mở được 6 phân, bác sỹ khám bảo xương chậu của em hẹp quá, con lại to tốt nhất chuyển sang đẻ mổ", cô vợ kể. Nhiều người vẫn nói, chỉ tới lúc sinh phụ nữ mới hiểu thấu bản chất thật của chồng. Thương...